Mị Nguyệt Trấn là một trấn nhỏ nằm hướng đông cách Lang Nha Thôn hai ngày đường. Đây là nơi chứa nguyên liệu thứ hai của Lưu Quang Kiếm, Hỏa Thạch.

Ngoài Mị Nguyệt Trấn, Hỏa Thạch Liêu Trấn cũng tồn tại Hỏa Thạch, nhưng nơi đó xa xôi hơn. Nếu cố gắng đến nơi đó, Bạch Vô Thiên phải tốn thêm bảy tám ngày đường. Trong khi đó Mị Nguyệt Trấn cùng nơi chứa nguyên liệu thứ ba không xa. Nên trước sau vẫn thuận tiện hơn rất nhiều.

Bạch vô Thiên ngồi trên lưng Tiểu Hắc đứng trên một mỏm đá nhô ra một vực thẳm.

Cả hai chủ sủng nhìn sang ngọn núi đối diện. Đó là ngọn núi cao ngang tầng mây, xung quanh sườn núi mọc đầy rừng rậm với hai loại màu sắc chủ đạo là bạch sắc của của mơ rừng, xích hồng của cây Xích Đồng Nam. Nhìn từ xa vô cùng hùng vĩ.

Thình lình, một âm thanh xào xạc cực kỳ nhỏ ở một khoảng cách xa chừng hai trăm trượng vang lên. Đôi tai Tiểu Hắc dựng lên, nó ngoáy đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Lúc này, một loạt kiếm khí phóng tới vùng vụt. Những kiếm khí bạo liệt, xuyên qua không khí với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Bạch Vô Thiên cùng Tiểu Hắc nhanh chóng rời khỏi mỏm đá, di chuyển vào khu rừng.

Xung quanh lúc này bắt đầu yên tĩnh lại.

Hắn lạnh lùng nói “Ra đi!”

Từ trong thân cây, xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Hắn chính là Lữ Kiếm Bình trước đó đã từng ám hại Hoa Lạc Đồng. Trong tay hắn đang cầm là một tấm phù ẩn thân màu vàng.

Hắn trong lòng nhủ thầm “Tên này ra tay quyết đoán, sử dụng toàn sát chiêu dồn hắn vào đường chết. Người đến quả nhiên bất thiện…”

Lữ Kiếm Bình nhìn hắn dè chừng, sắc mặt hắn hiện lên một sự đắc ý “Nơi đây thâm sâu không bóng người. Sư đệ… à mà ta đợi sư thúc đã lâu lắm rồi”

Bạch Vô Thiên nhìn sắc mặt hắn bất thiện, nguyên nhân chắc chắn là vì trước đó phá hôi chuyện tốt của hắn khiến hắn mang thù. Nhưng hắn vẫn giả vờ hỏi “Ngươi tìm ta chẳng phải để chào hỏi ta thôi chứ?”

Lữ Kiếm Bình nghe hắn nói vậy, cười ha ha lên. Sắc mặt hắn biểu hiện là một sự buồn cười. Biểu hiện ngây thơ của đối phương khiến hắn không ngừng cười thích thú.

Hắn cười, nhưng bàn tay hắn vẫn ra một ám hiệu. Phía sau Bạch Vô Thiên gió lốc thổi lên. Từ dưới mặt đất, lá khô bay lên tung tóe, một nhóm đệ tử nội viện khác xuất hiện, ước chừng ba mươi tên.

Trong lòng Bạch Vô Thiên oán trách “Vì đối phó ta, ngươi tốn công sức như vậy sao?”

Ánh mắt hắn liếc qua từng người, nhóm ba mươi đệ tử nội viện này trước đó tụ tập ở Ma Nhai Đàm. Lữ Kiếm Bình có thể thu phục được những người này, đúng là danh tiếng không tệ.

Sắc mặt hắn lãnh đạm, hướng ba mươi tên đệ tử nội viện nói “Trước đó không phải các ngươi thiếu ta một ân huệ sao?”

Sắc mặt bọn chúng có chút biến động khoảng chừng một hô hấp sau đó trở lại bình thường, giống như lời của Bạch Vô Thiên chẳng hề có tác dụng gì với bọn chúng.

Ở khoảng cách này, khí tức bọn chúng phát ra có tu vi gần đạt tới Tam Phẩm. Sắc mặt bọn chúng mười phần âm hiểm như Lữ Kiếm Bình hiện tại. Điều này càng khiến Bạch Vô Thiên cảm giác, giá trị nhân sinh của hắn so với danh tiếng Lữ Kiếm Bình kém xa như vậy.

Lữ Kiếm Bình tiến về trước một bước, cười hắc hắc nói “Ta biết ngươi không tầm thường nên lần này đối phó người. Ta bỏ ra công sức không nhỏ…”

Hắn nói xong liền phất tay một cái. Ba mươi tên đệ tử nội viện tản ra, bao vây lấy Bạch Vô Thiên. Hắn lúc này đã hiểu ra. Ba mươi tên đến đây tập kích không phải không có lý do. Bọn chúng dự định sử dụng kiếm trận đối phó hắn.

Nhất thời, hắn không hiểu đối phương vì lý do gì lại quá xem trọng hắn đến như vậy. Hay bản thân Lữ Kiếm Bình luôn cầu mong sự an toàn tuyệt đối.

Lữ Kiếm Bình nhìn ba mươi tên sư đệ đã bày sẵn kiếm trận. Hắn cười nham hiểm nói “Để xem sư thúc có thể đối kháng được kiếm trận này hay không?”

Bạch Vô Thiên nhíu mày, từ khi đến Đạo Viện đến thời điểm hiện tại. Hắn chưa nghiên cứu qua kiếm trận cũng như trận pháp. Đối phương sử dụng kiếm trận, xem như là làm khó dễ hắn.

Trong khi đó, ba mươi tên nội viện đệ tử này cũng là đồng môn sư đệ cùng với hắn cũng không có thù oán thâm sâu. Vấn đề giải quyết chính là sử dụng kế đánh gà dọa khỉ mới có thể yên ổn rời đi.

Hắn xuất ra trường kiếm, kiếm chỉ thiên tức thì khí tức mạnh mẽ bạo liệt ra hai bên. Kế tiếp một kiếm bổ xuống để mở một đường thoát. Kiếm khí mạnh mẽ cắt một đường trên mặt đất, nhân cơ hội đó hắn vận dụng Vân Trung Bộ thoát lui về sau hai trăm trượng.

Lữ Kiếm Bình cũng ba mươi tên sự đệ hắn lúng túng. Việc này xảy ra nhanh đến nỗi không kịp phản ứng, kiếm trận chưa mở đã vỡ vụn. Hắn phất tay một cái, ba mươi tên sự đệ hắn lập tức tiến về phía Bạch Vô Thiên. Bọn chúng muốn lấy số lượng nghiền ép.

Bạch Vô Thiên không do dự, hai ngón tay điểm nhẹ. Một thanh phi kiếm phóng ra bên ngoài, rồi lơ lửng trước ngực hắn. Kiếm chiêu này vừa ra, ba mươi tên sự đệ Lữ Kiếm Bình chậm lại, trong lòng nao núng.

Kiếm chiêu này bọn họ chứng kiến một lần, với năng lực hiện tại. Bọn họ chỉ có một con đường chết.

Bạch Vô Thiên mỉm cười, tình thế quả nhiên là đúng ý hắn. Hắn tiếp tục vận dụng Xuyên Tâm Nhất Kiếm chỉ dùng bốn thành uy lực. Lưu quang phóng đi khiến bọn chúng gợn tóc gáy, kế đó bọn chúng né sang một bên không dám đối kháng. Một số khác nhanh chóng thoái lui lẳng lặng rời khỏi khu vực này.

Lữ Kiếm Bình xuất ra thượng phẩm linh khí, chấn trước ngực dễ dàng đỡ được Xuyên Tâm Nhất Kiếm. Hắn nhìn xung quanh, ba mươi tên sự đệ hắn đã bỏ chạy tan tác. Bọn chứng sợ chết.

Lữ Kiếm Bình nghiến răng “Ba mươi tên vô dụng!”

Hắn không nói nữa, trực tiếp phóng về trước vận dụng cơ sở kiếm pháp tấn công Bạch Vô Thiên. Bạch Vô Thiên cũng sử dụng cơ sở kiếm pháp đỡ lấy, nhưng kiếm của hắn phẩm chất cực thấp. Hai kiếm vừa chạm nhau, kiếm của Lữ Kiếm Bình đã cắt đôi thanh kiếm của Bạch Vô Thiên. Hắn còn bồi thêm một nhát, cắt thân ảnh Bạch Vô Thiên ra làm hai.

Hắn thoái lui về sau một trăm trượng, Lữ Kiếm Bình căn bản không có khả năng đụng chạm được hắn. Vấn đề là tên này bám dai, không chịu buông ra.

Bạch Vô Thiên sắc mặt âm trầm, phụ thân ngươi không giáo huấn ngươi, vậy thì để ta giáo huấn vậy.

Hắn lần này xuất ra hai thanh phi kiếm, lơ lửng trước ngực. Lần này là hai thanh kiếm xoay tròn với tốc độ nhanh hơn. Hắn vận dụng lần này là tám thành uy lực.

Lữ Kiếm Bình trước đó cảm nhận uy lực không quá lớn, hắn vẫn dửng dưng không sợ hãi mà ở vào trạng thái phòng thủ. Sẵn sàng đón lấy chiêu kiếm của Bạch Vô Thiên.

Bạch Vô Thiên lắc đầu “Tên này quả thật là quá ngu ngốc, hay hắn quá tự tin?”

Nói xong, hai ngón tay hắn điểm về trước. Hai thanh phi kiếm phóng đi, hóa thành lưu quang bắn về phía Lữ Kiếm Bình.

Lữ Kiếm Bình tự tin vào thượng phẩm linh khí của phụ thân. Hắn chấn trước ngực đón lấy kiếm chiêu. Thanh phi kiếm đầu tiên vừa va chạm vào thanh thượng phẩm linh khí, uy lực cực kỳ mạnh khiến hắn choáng váng, bị đẩy lùi về sau hai mươi trượng. Thanh phi kiếm thứ hai vẫn đúng vị trí trước đó đánh tới, uy lực cũng không kém mà còn được cộng hưởng thêm uy lực trước đó.

Lần này thanh phi kiếm bắn hắn văng về sau như một lưu quang. Hắn bị đánh văng về phía sau hai trăm trượng cho đến khi va vào một cây cổ thụ mới dừng lại.

Hắn hoảng hốt phun ra một ngụm máu, hắn càng hoảng hốt hơn là thanh thượng phẩm linh khí đã có dấu hiệu rạn nứt. Sau hai hô hấp thì thanh kiếm thật sự bị gãy ra làm hai.

Hắn tức giận, lại phun thêm một ngụm máu. Ánh mắt căm giận nhìn về phía Bạch Vô Thiên như muốn nuốt chửng hắn. Hắn như phát cuồng, miệng lẩm bẩm liên tục “Thanh thượng phẩm linh khí của phụ thân ta…?”

Tròng mắt hắn lúc này giận dữ, tơ máu nổi lên trông rất đáng sợ. Hắn không nghĩ đến, được phụ thân trợ giúp vẫn không thể đánh lại tên tân nhân vừa mới đến. Nỗi nhục nhã này, về sau hắn còn mặt mũi nào gặp mặt chúng sư đệ nữa.

Hắn đứng dậy, cười hắc hắc. Hắn lấy ra túi thơm, bên trong là một tấm phù lục, một tấm phù lục màu xanh.

Đối với phù lục màu xanh, trong thâm tâm Bạch Vô Thiên lộ ra một sự dè chừng. Hắn cảm nhận được khí tức tử vong từ lá phù lục đó.

Hắn âm thầm ra hiệu cho Tiểu Hắc sẵn sàng, đôi chân hắn khẽ động. Chuẩn bị phối hợp cùng Tiểu Hắc rút lui.

Lữ Kiếm Bình nhếch miệng cười nham hiểm, hắn dõng dạc nói “Ngươi có khả năng chạy sao?”

Hắn đưa lá phù về trước Bạch Vô Thiên. Bạch Vô Thiên nhìn thấy phù lục, phù lục lập tức hóa thành lưu quang bắn thẳng vào linh hồn hắn. Hắn lúc này như bị trúng một loại cấm chế định thân khiến đôi chân không thể nhúc nhích được. Hắn cảm giác không ổn.

Sau khi hắn bị trúng cấm chế, phù lục lập tức lao về phía hắn. Phù lục như hóa thành một sát thần đang tiếp cận hắn, cướp lấy mạng sống hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play