Sau khi Bạch Phát U Linh thôn phệ con Nhân Diện Cốt Chu. Nó phá hủy hang động, nhanh chóng rời đi. Những tưởng nó sẽ đi về hướng Lang Nha Thôn, nhưng khí tức của Nhân Diện Cốt Chu vẫn còn, không có tiêu thất nên không thể qua mặt được Tiểu Hắc.

Hướng đi của nó chính là Ma Nhai Đàm.

Trong nhiệm vụ cứu viện trước đó Đạo Viện truyền đi gồm bốn khu vực Lang Nha Thôn, Lạc Kiều Thôn, Ma Nhai Đàm và Bắc Lương Lĩnh. Con Bạch Phát U Linh không tấn công vào thôn làng gần nơi nó trú ẩn, mà lại thẳng hướng đến Ma Nhai Đàm. Điều này nói lên, nó còn có một mục đích khác.

Trên đường đi, Bạch Vô Thiên lưu lại ký hiệu Đạo Viện để nhóm đệ muội hắn theo sau. Ít ra cũng không để bọn họ tốn thời gian trở về Lang Nha Thôn.

Mặc dù tốc độ Tiểu Hắc nhanh, nhưng để theo kịp được U Linh là một chuyện không dễ dàng. Hai bên đường nó đi qua, một vài tơ nhện được U Linh lưu lại. Mục đích cũng giống như Bạch Vô Thiên, đánh dấu đường trở về.

Trải qua ba canh giờ truy đuổi, hắn đến được Ma Nhai Đàm. Khu vực này giờ đây đã trở thành bình địa, khắp nơi đều đổ nát.

Trên mặt đất vẫn còn lưu lại dấu vết giao tranh ác liệt. Có một vài thanh Tinh Cương Kiếm nằm vương vãi trên mặt đấu. Cây cối bị quật ngã, những ngôi nhà gỗ đều bị đổ sập.

Hắn suy đoán, trước đó huynh đệ đồng môn đã đến đây chiến đấu nhưng dường như đã thất thủ.

Tiểu Hắc một bên nhìn xung quanh đánh giá, sau đó nó nhìn về phương hướng có một làn khói trắng nghi ngút bay lên. Nó liền phóng về phương hướng đó.

Phía sau hai chủ sủng, có hơn mười thân ảnh bạch y vừa đến Ma Nhai Đàm. Bọn họ nhìn thấy Bạch Vô Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo.

Một khắc sau, Tiểu Hắc đến được nơi phát ra khói hiệu.

Khung cảnh lúc này là một nhóm hai mươi đệ tử Đạo Viện đang che chở cho khoảng hai trăm dân thường phía sau. Đối diện bọn họ là một con Bạch Phát U Linh chưa có thôn phệ được con hung thú nào. Nên hình dạng vẫn còn là những vân vụ lượn lờ có mái tóc bạc dài phất phơ. Khuôn mặt dài thêm bộ răng nhọn khiến con U Linh vô cùng hung dữ.

Nhóm đệ tử Đạo Viện nhận ra Tiểu Hắc cùng Bạch Vô Thiên đến, bọn họ cũng không có mang theo hy vọng gì. Một phần đây là một tân nhân mới đến Đạo Viện, danh nghĩa đệ tử thái thượng trưởng lão chỉ là danh tiếng. Năng lực không biết như thế nào, nên sự xuất hiện của hắn hầu như không được chào đón.

Từ phía sau Bạch Vô Thiên, nhóm đệ tử Đạo Viện khác cũng vừa đến nơi. Mười hai thân ảnh này vừa xuất hiện khiến sắt mặt của những đệ tử Đạo Viện đang đối kháng con U Linh mừng rỡ.

Một người không kìm nén xúc động hô lên “Trần sư huynh đến rồi, chúng ta có hy vọng rồi!”

Những người khác cũng nhận ra đệ tử cầm đầu nhóm mười hai người là Trần Đại Nghĩa, đệ tử tinh anh của Đạo Viện. Trong mười người thì hắn đứng vị trí thứ năm. Sở trường sử dụng Xích Đao, uy lực rất lợi hại.

Năng lực của Trần Đại Nghĩa đương nhiên đã được chứng nhận, nên hắn xuất hiện khiến tình huống khởi sắc lên.

Trần Đại Nghĩa vừa đến, hắn đánh giá tình huống liền phi thân lại gần nhóm đệ tử đang đối kháng với con U Linh.

Hình thể U Linh phi thực thể, mái tóc bạc trắng bồng bềnh lơ lửng trên không trung.

Một tên đệ tử nói “Thứ này đánh thường không được. Bọn đệ đã thử nhiều cách tấn công nhưng không hiệu quả?”

Trần Đại Nghĩa gật đầu, hắn tháo thanh Xích Đao xuống, rồi chém ra năm nhát đao về phía con U Linh. Năm nhát đao biến ảo như năm thanh đại đao cắt U Linh ra làm nhiều phần, nhưng chưa đầy năm hô hấp. Nó lại trở về bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Móng vuốt nó quơ về phía Trần Đại Nghĩa, hắn nhanh chóng lấy thân đao ra đỡ. Chỉ nghe “keng” một tiếng, Trần Đại Nghĩa bị đánh lùi về sau năm bước chân.

Lúc này hắn mới xác nhận, thứ đồ vật đối diện vô cùng khó đối phó.

Hắn không do dự, giơ Xích Đao hướng lên trời. Cả người hắn bạo phát đi ra khí tức mãnh liệt như thể cuồng phong nổi lên. Một nhát đao chém từ trên bổ xuống, bổ không khí ra làm hai. Đường đao không dừng lại, tách con U Linh ra làm hai, rồi tiếp tục gây ra một vết nứt dài trên mặt đất.

Từ bên trong U Linh thấp thoáng một đốm sáng, hắn tinh ý nhân ra một cái gì đó vô cùng quan trọng đối với U Linh. Bước chân khẽ động, vận dụng Kinh Hư Bộ tiếp cận, một đao bổ đóm sáng ra làm hai.

Con U Linh gào lên khủng khiếp, rồi toàn bộ tiêu thất, chỉ lưu lại một vài tro bụi trên mặt đất. Trong lúc vô tình, Trần Đại Nghĩa đã đánh trung “tâm” của con U Linh khiến nó chết đi.

Nhóm đệ tử Đạo Viện thấy vậy, đồng loạt tung hô. Đây chính là bản lĩnh của đệ tử đứng thứ năm Đạo Viện.

Nét mặt Trần Đại Nghĩa cũng biểu hiện một phần đắc ý. Những sư đệ hắn theo sau cũng tiến lại gần hắn chúc mừng, nịnh nọt.

Ánh mắt hắn liếc về phía Bạch Vô Thiên, nhếch lên một tia khinh dễ “Đệ tử chân truyền chẳng qua cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi?”

Hắn cười hắc hắc, rồi tiếp tục tiếp nhận sự tung hô của nhóm đệ tử nội viện.

Lúc này, bên trên sườn núi cây cối bắt đầu rung chuyển.

Động tĩnh khá lớn khiến mọi ánh mắt đều nhìn về phương hướng sườn núi. m thanh va chạm, cây rừng bị đốn ngã càng lúc càng lớn, cho đến khi từ trên một cây đại thụ phóng xuống một thân ảnh to lớn.

Đó chính là Bạch Bát U Linh đã thôn phệ con Nhân Diện Cốt Chu trước đó.

Bạch Vô Thiên nhận ra, hình thể nó đã to lớn hơn trước gấp hai lần. Trên trên thân trên nó vác một con Bạch Hổ đã bị tơ nhện quấn chặt, khí tức vẫn còn.

Bốn mắt nó đảo qua đảo lại, phát hiện đồng loại nó đã không còn. Tám chân nó chậm rãi đi lại gần phần tro bụi còn sót lại của con U Linh vừa chết.

Trên phần đầu nó, từng sợi bạch phát bỗng nhiên tung bay, bắt đầu bồng bềnh. Khí tức hung ác tỏa ra xung quanh, khiến dân thường không kiểm soát được hai chân khụy xuống.

Nhóm đệ tử Đạo Viện cũng bắt đầu e ngại, lùi về sau mười bước.

Lúc này, nhóm Mặc Thần Dương cũng vừa đến được nơi này. Cả bọn bất ngờ với hình thể thay đổi to lớn của con Bạch Phát U Linh.

Bốn người Mặc Thần Dương tiến lại gần Bạch Vô Thiên.

Sắc mặt hắn ngưng trọng nói “Hình thể U Linh trước đó yếu ớt, đẳng cấp so với tu sĩ chỉ tầm Nhị Phẩm. Nhưng khi đã thôn phệ được một vật chủ thích hợp, nó biến dị, có thể tăng lên hai bậc. Giờ nó rất hung bạo, ngươi… đại ca cẩn thận!”

Cái tôi của Mặc Thần Dương lớn, xét về tuổi tác thì lớn hơn hai tuổi. Hắn gọi Bạch Vô Thiên là đại ca có một phần gượng ép. Nhưng tình huống này, hắn cảm giác bản thân không gánh vác nổi. Hắn bạo phát đi ra, chưa hẳn đã có thể đối phó được con Bạch Phát U Linh lúc này.

Trần Đại Nghĩa là người đứng gần con Bạch Phát U Linh nhất. Hắn lúc này không biết đã đổ mồ hôi từ khi nào. Hắn để ý nhóm sư đệ phía sau đang vô cùng mong đợi biểu hiện sắp tới của hắn.

Hắn cắn răng, khí tức một lần nữa bạo phát. Hai tay hắn giữ chặt Xích Đao, vận dụng Kinh Hư Bộ tiếp cận con Bạch Phát U Linh chừng hai trượng. Sau đó hắn gầm thét, quét một đao từ dưới lên. Xích Đao như bạo hỏa, quét một đường về phía con U Linh. Con U Linh không hề né tránh, nó dùng bốn chân trước chắn phần đầu. Đao trảm đi qua, không hề làm nó mải may tổn thương.

Đao mang đi qua, nó thoáng chốc tiếp cận Trần Đại Nghĩa. Một chân từ trên cao nện xuống, uy lực rất mạnh khiến hắn phải né tránh sang một bên.

Từ trong miệng Bạch Phát U Linh phóng ra một sợi tơ quấn chặt lấy hắn khiến hắn không thể động đậy. Con Bạch Phát U Linh không buông tha, tiếp tục dùng một chân quét một đường ngang hông hắn. Lần này hắn bị đánh bay về sau hơn năm mươi trượng, tốc độ quá nhanh khiến những cây cổ thụ chống đỡ hắn phải bị gãy ngang.

Hai ngàm con U Linh va vào nhau sột soạt như thể đang mài dao, giống như nó vô cùng đắc ý vì kẻ địch đã bị nó hạ gục.

Bạch Vô Thiên đưa ánh mắt nhìn về phía bốn đệ muội kết nghĩa. Bọn họ lúc này đang chờ đợi Bạch Vô Thiên thể hiện bản lĩnh. Trước giờ vẫn chưa hề thấy bản lĩnh thật sự của hắn.

Hắn gãi đầu cười, trong lòng oán trách “Có cần phải khi dễ ta như vậy không?”

Hắn đưa ánh mắt về phía Bạch Phát U Linh. Lúc này khí thế hắn bắt đầu bùng phát ra xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play