Từng câu nói như cắt từng nhát thật sâu vào tim của nó, vậy ra sau gần 10 năm trời kể từ lần cuối ông gặp lại nó, điều ông muốn biết không phải là nó sống ra sao, mà là ông muốn nó giúp cho đứa con của ông với người đã làm mẹ nó đau khổ. Ông tiếp tục nói, tiếp tục kể về những biến cố mà gia đình Hân Anh gặp phải. Hân Anh cưới một công tử nhà giàu khi vừa 18 tuổi và có đứa con trai hiện giờ, lúc đầu thì cuộc sống vô cùng hạnh phúc nhưng chỉ hai năm sau thì tên đó đi ngoại tình, thậm chí còn mang cả ả tình nhân vào ngủ trong phòng của hai vợ chồng. Khi Hân Anh phát hiện ra thì hắn ta đòi ly hôn nhưng em ấy không chịu, chính vì thế mà tên đó đã đối xử với em ấy rất tệ, muốn dồn em ấy tới đường cùng để đồng ý ký vào tờ đơn. Dù nhất quyết không ký nhưng chuyện đó đã làm ảnh hưởng đến tâm lý của Hân Anh trầm trọng, lúc nào cũng phải uống thuốc an thần và khi mẹ của Hân Anh biết chuyện thì đã đổ bệnh nặng, hiện tại cũng phải điều trị trong bệnh viện. Ông kể, nước mắt ông trào ra, nó biết ông đau khổ như thế nào, nó biết chứ, vì nó và mẹ cũng đã từng trải qua nỗi đau này, và nó biết nỗi đau ấy sẽ chẳng thể mất đi mà lúc nào cũng sẽ âm ỉ đi theo nó, khi nó không còn đứng vững sẽ đánh gục nó. Đúng là ông trời không ưu ái cho bất kì ai, người nào rồi cũng sẽ nhận lại hậu quả do chính mình gây ra.
Ông Tùng nắm lấy tay Hân Nhiên, cả người gần như khụy xuống, ông chẳng còn đường nào nữa mới tới nhờ nó giúp đỡ. Nó biết điều đó, nó luôn biết ông chẳng bao giờ giữ lại kí ức dù chỉ là một chút về đứa con như nó. Ông chưa bao giờ yêu thương nó, bây giờ lại càng không. Điều ông muốn chỉ là mong đứa con “dường như không tồn tại” này cứu vớt cho đứa con gái khốn khổ của ông. Ông coi nó như một thanh gỗ mục nát - thứ duy nhất mà ông có thể bám lấy giữa đại dương sâu thẳm lạnh lẽo.
Hân Nhiên nghe từng lời ông nói, thấy từng giọt nước mắt của ông chảy ra trên khuôn mặt đã nhiều vết chân chim và cảm nhận được cả sự đau khổ từ giọng nói khàn đặc, lạc hẳn đi vì đã khóc quá nhiều cùng với đôi tay run rẩy đang nắm chặt lấy tay nó. Nó không bỏ lỡ bất cứ thứ gì, kể cả từng nhịp thở của ông. Khi đã nói xong, ông nhìn vào mắt nó, cầu mong nó đồng ý, cổ họng nó giờ đây như đã nghẹn cứng, suốt cả câu chuyện nó không nói gì, hai hàm răng nó cắn chặt vào nhau, như khóa cả cơ trên mặt lại để không lộ ra bất kì cảm xúc gì, kể cả một cái nhíu mày. Giờ nó không trốn tránh cái nhìn của ông nữa, cổ họng nó bỗng thông thoáng trở lại. Bình tĩnh, Hân Nhiên đáp lại một cách rõ ràng:
- Xin lỗi! Tôi sẽ không bỏ một chút sức lực nào để giúp cho các người, nếu có làm, tôi thà đi giúp sức cho cả thế giới này cho đến khi kiệt sức mà chết đi còn hơn!
Thái Đăng đứng ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi. Cậu biết chắc hẳn nó đang vội vàng dọn lại đống đồ ăn bừa bộn trên bàn đây mà, lần nào cậu đến chả thế, hoặc nó đang đắp mặt nạ, cứ nghĩ đến cái bộ mặt đen xì hôm đó thì cậu lại buồn cười. Vừa vào cậu đã thấy những chậu hoa, có lẽ hôm nay Hân Nhiên vừa mới dọn lại, cậu đang nghĩ không biết có nên tặng cho nó vài chậu hoa hồng không thì cửa đã mở. Hân Nhiên có hơi bất ngờ vì Thái Đăng tới nên vội cúi mặt xuống để giấu đi đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Nhưng cậu đã nhìn thấy, liền lo lắng hỏi:
- Cậu khóc sao, có chuyện gì vậy?
- Không không, tôi vừa xem phim thôi!- Hân Nhiên nói, tay vội vàng gạt đi mấy giọt nước mắt, Thái Đăng nghe vậy thì cũng yên tâm, cậu còn tưởng nó bị sao chứ. Thấy thế thì Thái Đăng vui vẻ nói:
- Tôi mời cậu đi ăn, ở nhà xem phim hoài cũng chán.
- Tôi......- Hân Nhiên lưỡng lự, hôm nay nó không có tâm trạng ăn uống gì hết, nó chỉ cần ở một mình thôi. Nhưng nếu nó từ chối thì Thái Đăng sẽ nghi ngờ rằng nó đang không ổn mất. Nó chưa kịp nghĩ ra lý do để từ chối thì cậu đã nói tiếp:
- Tôi đặt bàn rồi, đi thay đồ nhanh nào. Tôi sẽ đợi ở xe:
- Vậy đợi tôi một chút.- Hân Nhiên nói, trông Thái Đăng vui vậy nó không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu. Nó bước vào nhà tắm, nhìn đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương rồi thở dài, rõ ràng đã tự hứa rằng sẽ không khóc vì những người không xứng đáng nhưng lại không làm được. Thôi thì nó sẽ quên hết đi, coi như nó chưa từng gặp lại ông Tùng cũng như chưa từng nghe gì về chuyện của Hân Anh. Hân Nhiên rửa mặt, trang điểm nhẹ cho mặt mày đỡ thiếu sức sống sau đó diện một bộ váy. Tối nay nó sẽ đi chơi thật vui, nó sẽ không quan tâm đến chuyện khác nữa.
- Mình đi thôi.- Nó ngồi lên xe, thắt dây an toàn lại rồi nói tiếp:
- Hôm nay mở mui xe ra được không?
- Hả?- Thái Đăng bất ngờ, chẳng phải bình thường nó chẳng bao giờ thích gió lùa vào xe dù chỉ là mở cửa kính ra thôi hay sao.
- Nếu không thì thôi, tôi chỉ hỏi….
- Được chứ!- Cậu nói, sau đó bật chế độ để xe thành mui trần. Hân Nhiên nhắm mắt lại, hít thở khí trời và nghe những âm thanh nhộn nhịp từ ngoài phố. Thái Đăng thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi, có lẽ nó muốn thay đổi một chút ấy mà. Cậu và nó tới một nhà hàng chuyên phục vụ các món ăn phương Đông. Thái Đăng chủ động gọi món vì biết Hân Nhiên chưa biết nhiều về ẩm thực vùng này. Các món ăn được bày ra vô cùng đẹp mắt, mùi thơm tỏa ra khắp nơi nhưng vẫn không khiến nó muốn cầm đũa lên mà thưởng thức. Cậu thì nghĩ rằng nó vẫn chưa biết ăn các món này thế nào nên đã hướng dẫn cho nó, nó cũng gật đầu cảm ơn rồi làm theo. Tiếng đàn piano nổi lên, là giai điệu quen thuộc mà nó vẫn hay nghe, Hân Nhiên bất giác quay đầu lại nhìn người nghệ sĩ đang đánh đàn. Chẳng biết do tâm trạng của người nghệ sĩ hay do lòng nó mà tiếng đàn hôm nay nghe thật buồn. Mỗi tiếng đàn vang lên lại như một mũi kim, đâm nhẹ vào tim nó:
- Trông cậu buồn lắm, có chuyện gì sao?- Thái Đăng hỏi, trong lòng có hơi lo lắng. Cô gái này hứng thú nhất là với đồ ăn, lần này lại chỉ nghe nhạc mà đồ ăn vẫn còn đầy đĩa thì chắc chắn có vấn đề. Nó nghe cậu hỏi thì nở một nụ cường gượng gạo, trả lời:
- Thật ra mấy món này không hợp khẩu vị của tôi nên….
- Sao cậu không nói sớm, tôi còn nghĩ cậu bệnh đấy!
Thái Đăng gọi phục vụ tới, Hân Nhiên cứ nghĩ rằng cậu sẽ bảo người ta đổ hết chỗ thức ăn này đi nên vội ngăn:
- Không sao đâu, tôi vẫn ăn được!
Cậu nhìn nó, sau đó cười hỏi:
- Cậu nghĩ tôi bảo người ta đổ đi sao?
- Chẳng lẽ không phải sao?- Nó ngơ ngác, Thái Đăng thấy thế thì đã bật cười thành tiếng:
- Tất nhiên là không rồi, làm thế sẽ rất lãng phí. Tôi định bảo phục vụ tặng suất ăn này cho người khó khăn ấy mà.
Ra thế! Hân Nhiên hiểu ra, không nói gì nữa, nó quên mất cậu không phải là người tiêu xài hoang phí. Cậu đề nghị đưa nó đi ăn món khác và đảm bảo rằng nó sẽ thích. Nó thắc mắc không biết Thái Đăng sẽ đưa nó đi đâu, ra là đến khu phố ăn vặt - cái nơi mà nó đã từng dẫn cậu đến hồi cấp 3. Thái Đăng nhân cơ hội đường xá đông đúc mà nắm lấy tay Hân Nhiên, lấy lí do sợ nó lạc. Nó biết nhưng cũng chẳng rút tay ra, thôi thì cứ tin lý do của cậu là thật vậy.
- Ăn bánh tráng trứng nướng không? -Thái Đăng hỏi nó với vẻ mặt vô cùng háo hức. Hân Nhiên mỉm cười gật đầu, thế là cậu dẫn nó tới quầy bán bánh tráng nướng. Cả hai đi gần 10 phút mà vẫn không tìm thấy cái quầy đó ở đâu, Thái Đăng gãi đầu, định lấy điện thoại ra để tìm. Nó phì cười, đúng là phát chịu với độ ngu ngơ của cậu:
- Cậu định tìm quầy đó trên Google Map hay sao, haha!
- À không! Tôi, tôi đang…- Thái Đăng lúng túng, mặt đỏ hết lên vì ngại. Hân Nhiên thấy thế thì lại càng không nhịn được cười, nó biết chắc là cậu quên đường trong đây rồi, cậu tới phố này có một lần duy nhất thì làm sao mà rõ đường được chứ.
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì... nó ở đây!- Nó vừa dẫn cậu đi vừa nói, khi đến nơi thì Thái Đăng mới biết nãy giờ cậu đi lòng vòng vô ích, vì quầy bán bánh tráng chẳng cách xa chỗ hai người đứng là mấy.
- Xin lỗi nhé! Làm cậu đi mấy vòng đường.- Thái đang nói, Hân Nhiên cười rồi trả lời, ngữ điệu đã vui hơn trước rất nhiều:
- Có sao đâu, đi bộ cho khỏe. Thôi nào, mau mua đi chứ!
Thái Đăng gọi hai cái, trong lúc đứng đợi người ta làm thì Hân Nhiên thấy có quầy kem bên cạnh. Nó Không chần chừ mà gọi thêm hai cây vị dâu sau đó vui vẻ thưởng thức. Nó thấy Thái Đăng cứ nhìn mình thì nói:
- Sao thế, mặt tôi lại dính kem à?
Cậu giật mình khi bị hỏi, sau đó lắc đầu, miệng mỉm cười. Ra nó vẫn nhớ hôm ấy cậu với nó vui vẻ như thế nào, khoảnh khắc giờ đây cũng y hệt lúc đó, vô cùng hạnh phúc. Bỗng nó nhăn mặt, lườm Thái Đăng rồi hậm hực nói:
- Đừng để hình nền tấm đó nữa, trông xấu chết đi được!
- Cậu thấy rồi!
Vậy ra Hân Nhiên biết cậu để bức ảnh nó ăn kem rồi dính da mặt làm hình nền điện thoại. Nhưng sao nó biết được chứ? Rõ ràng là đã bao giờ cậu sử dụng điện thoại trước mặt nó đâu, một lần nữa Thái Đăng lại lúng túng, Hân Nhiên chỉ hừ nhẹ với cậu. Nó biết chuyện này từ rất lâu rồi nhưng nó không thèm nói. Chẳng hiểu sao bữa nay nó lại nói ra, và câu tiếp theo lại còn bất ngờ hơn nữa:
- Chụp lén người khác thì không hợp với phong thái của một chủ tịch đâu nha, để nhân viên mà biết là kỳ lắm đó.
- Cậu đang uy hiếp tôi đấy à? -Thái Đăng hỏi, trông lời nói với biểu cảm của nó chẳng ăn khớp nhau chút nào. Lẽ ra nó phải tức giận chứ sao lại cứ cười cười như thể nó thấy chuyện này vui lắm vậy.
- Đâu có! Tôi đang khuyên cậu nên chụp tấm nào mà chính chủ cho phép ấy.
Thái Đăng như không tin vào tai mình, Hân nhiên vừa đồng ý cho cậu chụp hình thật sao? Nhưng được thế thì cậu tham hơn, liền nhờ người khác chụp giúp, còn mình thì đứng cạnh Hân Nhiên. Nó thấy thế thì chỉ lườm nhẹ một cái nhưng không từ chối. Một bé gái khoảng 15-16 tuổi đồng ý chụp giúp. Nó thấy cô bé đó trên tay cầm nhiều đồ lắm. Nó còn đang nghĩ làm sao mà người ta giúp được nhưng Thái Đăng vừa ngỏ lời thì cô bé tươi cười đồng ý ngay, miệng còn khen cậu đẹp trai không ngớt.
- Một...hai...ba...Áaaaa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT