Từ khi đồng ý với cái điều kiện đấy thì Gia Phú đặt ra cho nó hàng tá những điều luật dở người khi làm bạn gái cậu ta, nào là điện thoại lúc nào cũng phải mở, để cậu ta muốn lúc nào là gọi lúc đó, phải lưu tên danh bạ là " anh yêu" hay biệt danh nào đó, tuy cậu ta nói thế nhưng Hân Nhiên không đời nào đồng ý với cái điều sến súa đó, nó chỉ ghi mỗi chữ " P" trong điện thoại, tự nhủ hết tháng này thôi, đây sẽ là số đầu tiên nó chặn, rồi nó còn phải đi chơi với cậu ta bất cứ khi nào cậu ta muốn, nhiều đến nỗi nó nhớ không nổi. Và điển hình là ngày hôm nay, mới sáng sớm đã gọi Hân Nhiên ra ngoài, tuy khó chịu nhưng nó vẫn phải làm theo:

- Đi đâu đây?: Hân Nhiên hậm hực hỏi.

- Làm gì mà trông mặt khó chịu thế?

- Cậu thử dầm nắng đi bộ mấy cây đi thì xem có thoải mái được không.

- Cho tôi biết nhà thì không chịu, sao cứ thích tự làm khổ mình thế nhỉ?

- Tôi thích thế đấy.



- Vậy thì đừng có thể hiện thái độ đó nữa, bạn gái của tôi lúc nào cũng phải vui, nhất là khi gặp tôi.

Nó kệ Gia Phú, muốn nói gì thì nói, đến khi mỏi miệng thì tự giác im thôi.

- Cậu muốn đi đâu?:Gia Phú hỏi nó.

- Tôi á? Chẳng phải cậu lên kế hoạch sẵn rồi sao?

- Thế thì còn gì vui nữa, nếu hẹn hò thì cậu muốn đi đâu?

- Tôi chưa hẹn hò bao giờ, nên không biết đi đâu.

- Cậu chưa từng có bạn trai ư?

- Phải.

Gia Phú khá bất ngờ khi nghe nó nói thế, không phải khen chứ con trai thường rất thích những cô gái có tính khí như Hân Nhiên, huống hồ gì nó còn có ngoại hình và biết ăn nói nữa, chưa từng có mối tình nào thì quả thật rất lạ.

- Vậy ra tôi người đầu tiên rồi. Nói thật là tôi thấy khá tự hào đấy. Hay thế này đi, giờ cậu muốn đi đâu, chúng ta tới đó.

- ------------------------------------

- Tại sao lại tới Trạm cứu trợ động vật?

- Thì cậu hỏi tôi muốn đi đâu mà, tôi muốn tới đây.

Gia Phú thở dài, không biết Hân Nhiên không hiểu hay cố tình không hiểu, đây là nơi để đi chơi với bạn trai mình sao, nhưng có lẽ nó thích tới đây thật, cậu thấy nó rất vui khi chơi với mấy chú chó con.

- Lâu lắm mới thấy em tới đấy: Anh Hải vui mừng khi thấy nó tới.

- Dạo này em bận quá ạ, mấy bé vẫn khỏe hết anh nhỉ?

- Phải, còn cậu đây là?



- À, đây là...

- Chào anh, em là bạn trai Hân Nhiên, Gia Phú.

Nó trừng mắt nhìn Gia Phú, nói cái gì chứ, cậu ta vẫn thản nhiên như không có gì, còn anh Hải thì khá bất ngờ, vì anh nghĩ Hân Nhiên không thích yêu đương cho lắm, nhất là vào tuổi này.

- Dạo này có bé nào mới không ạ?: Nó đánh trống lảng qua chuyện khác, mất công cái tên này lại nói lung tung nữa, vì giờ đúng thật nó đang là bạn gái cậu ta, nó không thể phủ nhận với mọi người được.

- Bé mới nhất cũng gần một tháng trước rồi em, bị bẫy, may là tới kịp, giờ thì bắt đầu chạy nhảy được rồi, cu cậu quậy phải biết.

- Thế thì tốt quá, à, bữa nay em tới cũng là để góp chút kinh phí cho Trạm luôn, chứ tình nguyện viên như em chán quá, không góp được sức thì cũng phải góp cái khác chứ.

- Thôi, em còn là học sinh, lấy đâu ra mà góp, anh biết là em có vốn riêng, nhưng để mà xài, Trạm mình giờ kinh tế rất ổn định em ạ. Mà nhắc mới nhớ, hôm qua Quân vừa tới đây xong, nó mua bao nhiêu đồ tới, còn phụ anh tắm rửa cho mấy bé nữa.

- Thế mà không gọi em tới, có em giúp nữa có phải đỡ hơn không.

- Tại anh quên mất, mà nghe Quân khoe nó đậu Đại học Bách Khoa rồi thì phải, thủ khoa luôn đấy.

Cái này nó có biết, nó còn nhớ lúc đấy cái mặt anh Quân câng tận lên trời, mà nó cũng phải công nhận dù anh Quân tính có hơi kiểu trai đểu nhưng mà giỏi thật, hồi trước còn ở trong đội tuyển Toán anh ấy toàn đứng đầu, đi thi cũng nhất luôn mà. Ở đấy tới chiều thì Gia Phú chở nó về, hôm nay Hân Nhiên thấy khá hài lòng vì trong lúc nó và anh Hải nói chuyện cậu ta không chen vào câu nào, sau một hồi im lặng thì giờ mới lên tiếng, câu đầu tiên đã sặc mùi tra hỏi:

- Anh Quân là ai?

- Hỏi chi?

- Tôi muốn biết.

- Tại sao tôi phải cho cậu biết.

- Tại tôi là bạn trai của cậu, tôi có quyền được biết về mối quan hệ của cậu với những người con trai khác.

Hân Nhiên chẳng hiểu tại sao Gia Phú lại nghiêm túc với vấn đề này như vậy, trong khi nó và cậu ta chỉ là người yêu hờ của nhau. Nên nó có quen biết ai thì kệ nó đi chứ, nếu bây giờ mà cậu ta có cặp với cô nào hay đi tán tỉnh ai nó cũng chẳng thấy phiền đâu. Tuy vậy nó vẫn trả lời:

- Bạn thôi.



- Thế đi!

Gia Phú nói rồi trông mặt thoải mái hẳn:

- Này, tôi đang có hứng, hay đi ăn gì đi.

Cậu ta có hứng nhưng nó thì không, nó muốn về nhà, suốt ngày long nhong ngoài đường thế này không phải kiểu của nó.

- Tôi phải về nhà học bài nữa, chưa đây một tuần nữa là bắt đầu vào năm học rồi đấy. À, mới cả về sau chúng ta đi ra ngoài ít thôi nhé, đi học rồi đi làm, tôi thật sự không có thời gian cho chuyện khác.

Gia Phú suy nghĩ gì đó, sau đó đồng ý đi về, và một tuần đấy cũng không hay gọi cho Hân Nhiên nữa, nó bắt đầu thấy cậu ta hiểu chuyện hơn rồi, thế thì quá tốt. Nó có thể tập trung cho việc chuẩn bị, và rồi năm học mới cũng đã tới, năm nay Hân Nhiên là học sinh lớp 11, tính ra cũng thấy hơi khác, giờ là đàn anh đàn chị rồi mà. Hôm lên nhận lớp nó dậy từ sớm, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tóc tai quần áo tươm tất để đến trường. Khi tới nơi thì trường cũng có nhiều học sinh rồi, vì nó không biết năm nay lớp nó nằm ở dãy khác nên đâm ra đi nhầm. Hân Nhiên vội vã chạy đi tìm, đến khi thấy bảng lớp "11A1" nó mới đứng lại thở, nhưng để cho chắc thì vẫn phải dò bảng tên xem có tên nó không, đây rồi " Lệ Hân Nhiên", cơ mà khoan đã, sĩ số có thêm một người, nó mới tò mò xem ai, rồi cái tên " Gia Phú" đập vào mắt nó, cái gì, chẳng lẽ...

Hân Nhiên bước, và thật sự Gia Phú đang ở đây, ngồi ngay chỗ của nó, được mọi người vây quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play