“Theo ta biết, phòng tuyến của quân Tống cực kỳ kiên cố, có thể công phá dễ dàng sao? Nếu công mãi không phá được thì sao? Chính ngươi đã nói không đủ lương thực!”
Đột nhiên Mông Sơn Minh lớn tiếng đáp trả: “Công không phá được cũng phải công. Nếu không công, đại quân còn có đường sống sao? Cung chưởng môn có thể đi xem xem, bách tính phía sau của đại quân đang ăn cỏ gặm vỏ cây đấy. Không thể cướp đồ ăn từ trong miệng bách tính Được. Cảnh nội nước Tống tốt hơn nước Yên, chỉ có đánh vào cảnh nội nước Tống mới có cửa tính toán tìm cách. Ta thân là chủ soái, không thể trơ mắt nhìn nhân mã thủ hạ chết đói. Đại quân nhất định phải liều mạng đánh ra một đường sống!”
“Ngồi nhìn Yên Kinh thất thủ sao?”
“Thế ba phái muốn giữ Kinh sư hay muốn giữ nước Yên?”
Đây là một chủ đề khá nặng nề, Cung Lâm Sách hiểu ý của Mông Sơn Minh. Thực sự có một số chuyện không hề đơn giản.
Yên Kinh là do Thương Kiến Hùng xây nên. Thương Kiến Hùng kinh doanh bao năm ở nước Yên, phần lớn nhân mã nước Yên đều nằm trong tay Thương Kiến Hùng, phần lớn địa vực của nước Yến là do nhân mã của Thương Kiến Hùng ở lại canh giữ. Ba phái cũng có phần lo lắng.
Tương tự, lúc này ba phái cũng không muốn bức người của phe Thương Triều Tông quá đáng. Đối mặt với kẻ địch bên ngoài, nhân mã triều đình vô dụng, ba phái lớn còn phải nhờ vào Thương Triêu Tông.
Lúc này ba phái chỉ muốn triều đình cùng các chư hầu hợp tác vượt qua cửa ải khó khăn.
Đây cũng là nguyên nhân Cung Lâm Sách đích thân tới đây khách khí với Mông Sơn Minh. Ông ta hy vọng có thể cân đối mâu thuẫn song phương.
Nhưng sự thật đã chứng minh, mâu thuẫn của hai bên không cách nào điều hoà, một bên muốn giữ Kinh sư, một bên muốn giữ nước Yên.
Nghe vậy, tưởng chừng như hai phe không có xung đột, nhưng trên thực tế, thế cục trước mắt có rất nhiều xung đột.
Với lập trường của ba phái lớn, đương nhiên là có khuynh hướng giữ nước Yên hơn.
Cung Lâm Sách cũng không biết Mông Sơn Minh có lừa gạt mình không, nhưng khó khăn mà ông ta nói ra là thật, có vẻ đúng là chẳng còn cách nào khác.
Chuyện đến nước này, ba phái cũng phải đưa ra lựa chọn.
Cung Lâm Sách chần chừ một lúc mới từ tốn hỏi: “Ngươi có thể khống chế nhân mã triều đình sao?”
Ông ta nói ra lời này là đã rõ thái độ nghiêng về bên nào. Thế cục hiện giờ, lợi ích của nhóm người trên triều kia làm sao bằng lợi ích của ba phái.
Đây cũng là điều Thương Kiến Hùng lo lắng, cho nên lão mới nói không thể hoàn toàn trông cậy vào ba phái lớn, mà bí mật lệnh cho nhân mã bắc bộ gấp rút chuẩn bị tiếp viện.
Mông Sơn Minh đáp: “Chỉ còn lương thảo cũng đã bị chấp pháp quân khống chế.”
Cung Lâm Sách hơi nhướn mày. Chỉ một câu này thôi, ông ta liền hiểu Mông Sơn Minh đã nắm được nhân mã triều đình trong tay, quân đội triều đình không làm gì được nữa rồi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy của Mông Sơn Minh. Chỉ cần Mông Sơn Minh không đồng ý, dù có để quân triều đình đi, họ cũng không đi được.
Trước đó ba phái lớn còn lo Thương Kiến Hùng chó cùng rứt giậu khiến cho quân triều đình sẽ xảy ra xung đột với quân của các chư hầu, giờ xem ra là lo lắng quá thôi. Mông Sơn Minh đã hoàn toàn khống chế quân quyền.
Cung Lâm Sách nói: “Sông Đông Vực dễ thủ khó công, nếu không có Ngô Công Lĩnh quấy rối, quân Tống cũng không dám tuỳ tiện đánh vào nước Yên. Ngược lại, ngươi có nắm chắc việc đánh vào nước Tống không?”
“Thế cục chiến trường thiên biến vạn hoá, tình huống nào cũng có thể xảy ra, không phải nơi chỉ do một phe có thể thoải mái bài bố, còn phải xem tướng lĩnh quân địch ứng đối thế nào, không ai dám nói nhất định sẽ thành công. Nhưng ta rất quen thuộc với địa hình sông Đông Vực. Giang Lưu thạch không chuyển, chỉ có người thay đổi chứ đất không đổi, có thể thử một chút, chưa chắc đã không thể đánh vào!”
Nghe Mông Sơn Minh nói vậy, Cung Lâm Sách cũng nhớ lại đây không phải lần đầu tiên vị lão soái này giao thủ với quân Tống. Trước kia ông ta có giao thủ với quân Tống mấy lần, cũng đã mấy lần đánh vào cảnh nội nước Tống, dày dạn kinh nghiệm đánh sông Đông Vực.
Nghĩ vậy, hai mắt Cung Lâm Sách hơi loé lên, có tin tưởng hơn một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà thở dài: “Mông soái, ngươi định mặc kệ quân địch muốn làm gì thì làm ở Đại Yên ta sao?”
Mông Sơn Minh bình thản đáp: “Nội bộ Đại Yên ta đã bị giày vò rách nát lắm rồi, nhà nát bình vỡ cũng không sợ bị giày vò thêm nữa. Nhưng nước Tống thì khác. Chân trần không sợ mang giày, nhưng nước Tống chịu nổi giày vò sao? Công Tống, Đại Yên còn có khả năng vãn hồi, không công, Đại Yên coi như xong. Cung chưởng môn, ta không ép được ba phái lựa chọn thế nào, tuỳ các ngài quyết định!”
Hai người nói chuyện thêm một lúc lâu nữa, rất nhiều lo lắng trong lòng Cung Lâm Sách đã được Mông Sơn Minh giải khai, cuối cùng, ông ta đã có quyết định.
Ông ta chuyển tin cho Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn, bản thân ông ta không quay về, sẽ đi theo đại quân toạ trấn, kịp thời nắm được tình hình.
Không có trở ngại lớn, trong cảnh nội nước Yên, quân Tống gần như thông thuận nhắm thẳng Yên Kinh.
Ba phái lớn không cứu vãn được thế cục, còn đi Thương Triêu Tông, Thương Kiến Hùng vừa sợ vừa giận.
Chưởng môn Tiêu Dao Cung Long Hưu và Chưởng môn Linh Kiếm Sơn đều tự mình ra mặt giải thích với Thương Kiến Hùng, cũng cam đoan nếu Kinh thành có bề gì, đảm bảo nhất định sẽ khiến cho lão và đám trọng thần kịp thời rút lui, sẽ không để cho an toàn của họ gặp nguy hiểm.
Thương Kiến Hùng chần chờ, đám người phe Đồng Mạch luống cuống, là hốt hoảng vì lúc trước đã thúc đẩy thanh tẩy phe phái Ninh Vương.
Bọn Đồng Mạch lập tức dốc toàn lực cổ động Thương Kiến Hùng, kích động Thương Kiến Hùng đến mức bối rối.
Ngẫm lại, lời đám Đồng Mạch nói đều có lý. Thái độ của ba phái lớn rất đáng suy ngẫm, có vẻ như đã dựa vào Thương Triêu Tông, là muốn đòi nợ mình sao?
Với mấy người Đồng Mạch, với những kẻ năm xưa đã ra tay độc ác với phi phái Ninh Vương mà nói, họ thà đầu hàng nước địch chứ quyết không thể để Thương Triêu Tông thượng vị. Một khi Thương Triêu Tông thượng vị nắm giữ đại quyền nước Yên, sẽ tính sổ nợ, bọn họ làm gì còn đường sống, nhất định sẽ chết rất thảm, đầu hàng địch chí ít vẫn còn con đường sống.
Ba phái lớn tỏ thái độ đứng về phía Thương Triêu Tông thực sự doạ chết mấy người này rồi. Nhưng bọn họ lại biết rõ Thương Kiến Hùng quan tâm chuyện gì.
Thương Kiến Hùng bị động trúng nỗi lo, lại bị đám Đồng Mạch mê hoặc, bèn ném ba phái lớn ra sau gáy, âm thầm hạ lệnh, lệnh cho nhân mã bắc bộ gấp rút tiếp viện.
…
Trên dãy núi trập trùng, trong một sơn động, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh toạ, tĩnh tâm tu luyện.
Quản Phương Nghi ngoe nguẩy đi vào, “Ầy” một tiếng, vung tay ném cho Ngưu Hữu Đạo một phong thư, sau đó, hờn dỗi xoay người, lắc mông bỏ đi.
Bởi vì lại là thư Viên Cương gửi, lại là cái chữ mà bà ta không biết, khẳng định là không có liên quan gì tới mình.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt, cầm lá thư, xem thử.
Không xem thì thôi, xem xong thư, hắn cũng không nhịn được mà cười lạnh, gằn từng chữ: “Đồng Mạch đáng chết!”
Trong thư Viên Cương có thuật lại thư của Cao Kiến Thành. Cao Kiến Thành báo lại việc bọn Đồng Mạch xui kiến Thương Kiến Hùng điều nhân mã bắc bộ, để cho bên này chuẩn bị sớm.
Biết rõ trọng binh bắc bộ là để đề phòng nước Hàn, một khi lại để cho nước Hàn tham dự vào đúng lúc này, nước Yên sẽ không chịu nổi nữa. Bọn Đồng Mạch vì tư oán bản thân không tiếc đẩy nước Yên vào hố lửa. Dù Ngưu Hữu Đạo có tốt tính cũng không nhịn được lửa giận!
Hôm nay, hắn thực sự được biết cái gì gọi là quốc tặc!
…
Một đội ngũ vội đi trong quan đạo tới một khu vực hiểm yếu. Có một toà quan ải toạ lạc giữa hai ngọn núi, trúng nơi hiểm yếu nhất, dễ thủ khó công, cửa lớn đóng chặt.
Sau cửa có ngựa lớn ngăn cản, có nhân mã trấn giữ.
Quan viên đi trước tới trước cửa lớn gọi, không ai đáp lời, đóng cửa không ra.
Đại tướng quân Lỗ Tùng Thịnh thúc ngựa tiến tới quát lớn: “Ta chính là Hổ Uy Tướng quân Lỗ Tùng Thịnh là vậy. Có quân vụ khẩn cấp, mau mở cửa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT