“Triều đình nào cũng không thiếu một phe phái tiểu nhân vì tư lợi, khi gặp chuyện, khẳng định điều đầu tiên họ nghĩ đến là tự bảo vệ mình, làm sao quan tâm đến sống chết của tướng sĩ bên dưới. Theo bọn họ nghĩ, nếu ngay cả bọn họ cũng không gánh nổi, tướng sĩ bên dưới sống hay chết có ý nghĩa gì? Do vậy, tất nhiên họ sẽ hạ chỉ thúc giục Mông Sơn Minh truy kích chặn đường quân ta. Có điều…”
Y có vẻ bất ngờ, nhìn chằm chằm vào địa đồ, lắc đầu: “Theo như dự đoán trước đó, Mông Sơn Minh sẽ không thể không nghe lời triều đình, không thể không liều mạng tiến tới rồi bị quân ta mài chết. Thực sự, ta không ngờ Mông Sơn Minh lại có thể khống chế Được binh quyền nhanh như vậy. Xem hành động của lão ta bây giờ… hiện tại, lão đã nắm được binh quyền tuyệt đối, đối kháng với ý chỉ triều đình. Lão ta đã biết sinh tử yếu hại, không thể nào lại nghe lệnh triều đình, đoán chừng là lấy cớ ngoài biên cương có thể không nhận lệnh triều đình. Sợ là kế hoạch mài chết lão của chúng ta hỏng rồi, căn bản là lão ta ăn không vào. Lão gia hoả này, thủ đoạn trên chiến trường đích thực là cay độc!”
Thường Phi trầm giọng nói: “Nếu lão ta đánh vào cảnh nội nước Tống ta sẽ phiền phức lắm. Phải chăng đại quân ta nên lui về thủ thay vì công?”
Văn Du lắc đầu: “Không ổn! Bây giờ rút lui vừa vặn trúng phải gian kế của Mông Sơn Minh, vừa vặn để cho Mông Sơn Minh hoá giải được nguy hiểm của Kinh thành nước Yên, chứng minh được lão ta chống lại ý chỉ của triều đình là đúng. Hẳn đây chính là mưu đồ của lão.”
La Chiếu hơi gật đầu. Không ngờ nước Yên loạn như thế Mông Sơn Minh còn có thể nhanh chóng khống chế được nhân mã nước Yên, đối phương chỉ cần lệnh cho đại quân giao chiến rút lui, y liền khó xử.
Nói tới nói lui, sở dĩ tính sai suy cho cùng vẫn là không tính đến chuyện Mông Sơn Minh có thể nắm được nhân mã nước Tống nhanh như vậy.
Một người đã rời khỏi binh quyền Đại Yên lâu như vậy, còn là một lão đầu tàn phế, phải đối mặt với chư hầu các phương tự nuôi binh, đối mặt với đại quân triều đình, vừa quay lại liền nắm lấy phong vân, chẳng mấy chốc đã lại nắm được quyền chủ đạo với quân quyền nước Yên.
Người khác không trải nghiệm đủ, thân là nhân tài lăn lộn trong quân ngũ trường kỳ, y có thể cảm nhận được điều này có ý nghĩa gì. Thực sự khiến cho người ta thán phục!
Đây là điều mà lúc trước La Chiếu y có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Dù hiện tại đang hiển hiện ngay trước mắt đây y cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Thường Phi nhìn Văn Du chăm chú: “Chẳng lẽ lại để mặc cho Mông Sơn Minh đánh vào Đại Tống?”
La Chiếu cười lạnh: “Đại Tống ta há lại dễ đánh vào vậy sao? Đại quân ta xuất kích há lại không để lại phòng ngự hậu phương? Dọc bờ sông Đông Vực đã bảy hai trăm vạn trọng binh, dựa vào thế hiểm mà thủ. Sông lớn khó khăn, đối mặt chặn đánh, chỉ có ba mươi vạn nhân mã mà dám tuỳ tiện công phá phòng tuyến của ta?”
Tô Nguyên Bạch nghi ngờ hỏi: “Đã chắc chắn như vậy, vì sao Đại đô đốc vẫn còn chần chờ trước địa đồ?”
La Chiếu khoát tay: “Cũng không phải là chần chừ, mà ta đang tính toán lương thảo trong tay Mông Sơn Minh còn có thể kiên trì được bao lâu. Điều này sẽ quyết định xem đại quân ta sẽ tiếp tục chấp hành theo kế hoạch ban đầu hay lui về phòng thủ.”
Tô Nguyên Bạch “A” một tiếng: “Vậy Đại đô đốc có ý gì chưa?”
La Chiếu lại nhìn địa đồ, lại xem bố trí phòng ngự ở bờ sông Đông Vực của nước Tống, nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu diễn đi diễn lại cảnh công thủ.
Y cứ lẳng lặng đứng đó không nhúc nhích gần nửa canh giờ.
Mấy người ở đây biết y muốn ra quyết định trọng đại, cần phải suy nghĩ thận trọng, cũng không dám lên tiếng, tuỳ tiện quấy rầy mạch suy nghĩ của y, chỉ lẳng lặng chờ bên cạnh.
Một hồi lâu sau, La Chiếu thở dài một hơi, ánh mắt trở nên kiên quyết, nói: “Lương thảo trong tay Mông Sơn Minh sẽ không kiên trì nổi đến mười ngày. Trọng binh phòng thủ dựa theo hiểm địa dọc sông Đông Vực không phải bằng giấy. Ta thôi diễn lặp đi lặp lại trong đầu, cho dù Mông Sơn Minh lão có lợi hại hơn nữa, ta cũng không tin phòng tuyến của ta sẽ không kiên trì nổi mười ngày. Có lẽ hành động này của Mông Sơn Minh chính là vì muốn dẫn dụ nhân mã của chúng ta lùi lại giải vây cho Kinh thành nước Yên.”
Y quay lại nhìn đám người: “Quốc chiến, là đánh về quốc lực. Lương thảo chính là điểm yếu hại quả quân Yên! Mông Sơn Minh đánh mãi không xong, hao hết lương thảo, tất nhiên sẽ không chiến tự bại. Vì sao phải lui về? Bây giờ ta lui lại sẽ trúng gian kế của lão. Một khi lão thành công, khôgn khác gì đã chứng minh được với Yên kinh rằng sách lược của mình là đúng, lão sẽ càng chiếm được nhiều quyền tự chủ hơn, sẽ càng dễ khống chế nhân mã triều đình. Mà quân ta sẽ gặp bất lợi. Hiện giờ phải tiếp tục tiến quân tới Yên kinh, tiếp tục tạo áp lực với Yên kinh. Nước Yên không đáng lo, chiến lược quan trọng của chúng ta vẫn là bức nước Hàn xuất binh!”
Chát! Y đập tay lên bản đồ trên tường, nặng nề nói: “Ý ta đã quyết, không thể để cho Mông Sơn Minh dắt mũi. Đại quân tiếp tục tiến lên, thẳng đến Yên Kinh, kế hoạch không đổi!”
Thấy y kiên quyết như vậy, lại đã ra quyết định cuối cùng, mấy người nhìn nhau, không tiện nói cái gì.
Cũng không thể nói gì. Vấn đề này, dù là lui về hay tiếp tục tiến công, người bình thường đều không thể quyết, những người khác cũng thực không dám đưa ra quyết định này. Dù là mấy người Tô Nguyên Bạch là trưởng lão ba phái lớn của nước Tống cũng không dám thay mặt La Chiếu làm chủ chuyện này. Một khi xảy ra chuyện, họ không gánh nổi trách nhiệm kia.
Đại quân tác chiến, trên chiến trường chỉ có vị Đại đô đốc La Chiếu này có thể chỉ huy thiên quân vạn mã này đưa ra quyết định mang tính chiến lược.
Nhưng Văn Du thân là mưu sĩ tâm phúc đệ nhất bên cạnh La Chiếu, đương nhiên phải suy nghĩ cho La Chiếu.
Vân Du lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của ba người Tô, Đông, Thường, chớp chớp, đoạn lên tiếng hỏi: “Đại đô đốc, thuộc hạ có một lời, không biết có nên nói hay không?”
Mấy người đổ dồn vào y. La Chiếu nói: “Văn Du, ở đây không có người ngoài.”
Ba người Tô, Đông, Thường khẽ gật đầu, không biết Văn Du có cao kiến gì.
Văn Du chần chừ một lát rồi nói: “Thuộc hạ lo bên triều đình. Nếu Mông Sơn Minh phát động tấn công Đại Tống ta, Đại đô đốc lại không để ý đến, dù có tiến đánh, thuộc hạ sợ rằng trong triều sẽ có người chất vấn ý đồ của Đại đô đốc.
Y vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng hô “Báo!”, một người đi vào đưa lên một phần tin của triều đình.
Văn Du nhận tin, xem qua, đưa cho La Chiếu: “Đại đô đốc, triều đình đã chú ý đến việc này.”
La chiếu nhận tin, xem xong hói: “Trả lời chi tiết đi.”
Ba người Tô, Đông, Thương cũng lần lượt nhận thư xem. Trong thư, triều đình cũng đã nhận ra Mông Sơn Minh muốn tiến đánh nước Tống, triều đình cũng lo lắng, nhắc nhở tới bối phận không bình thường của Mông Sơn Minh, hỏi xem La Chiếu bên này định ứng đối ra sao.
Rất hiển nhiên, trong nước Tống vẫn còn bóng ma năm xưa của Mông Sơn Minh năm xưa. Hiện giờ ông ta lại rời núi, lại có thể nhằm vào nước Tống, khiến cho không ít người hoang mang.
Văn Du lặng lẽ quan sát phản ứng của ba vị trưởng lão rồi mới nói: “Đại đô đốc, đương nhiên phải trả lời chi tiết rồi, có lẽ còn phải giải thích cẩn thận một chút mới xong. Không phải vì sợ lời ra tiếng vào, chỉ e một vài kẻ ngăn cản trong triều sẽ không an phận. Nhiều lời đồn đại, sợ là mọi người sẽ không hiểu được tâm huyết của Đại đô đốc ở bên này, còn tưởng Đại đô đốc còn giấu tư tâm.”
La Chiếu hiểu ý, lời này là y nói cho ba vị trưởng lão nghe.
Có một số việc là không thể làm gì, dù là triều đình nước nào cũng không thể bền chắc như thép, luôn không thiếu người cản tay.
Châm trước tình hình một chút, La Chiếu nói:
“Đương nhiên phải giải thích. Ta sắp gửi thư trả lời, không biết ba vị trưởng lão có thể cùng biên thư giải thích một chút không? Tránh khỏi có người không hiểu rõ tình hình lại cho rằng La mỗ tự quyết định.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT