Cũng phải hỏi người của bốn đại phái sau lưng bốn vị kia có đồng ý hay không đã. Vừa nói đến chuyện này, ông ta nghĩ đến sư huynh đệ đồng môn Thi Thăng bị sát hại, nhìn thấy người cùng phe với Thương Triêu Tông còn nói cái gì "Chém", trong lòng ít nhiều không được thoải mái.
Có điều lời nói ra miệng lại khá lịch sự:
"Mông soái, quân Tống đã phá Thiết Môn quan, lúc này bảo quân đội các lộ chư hầu thoát ly tiếp xúc với quân Tống chẳng khác gì bỏ mặc cho quân Tống tiến quân thần tốc, sợ là không được!"
Vẫn còn khách khí tất nhiên là có nguyên nhân. Nếu trước kia chuyện bình định là vì có lòng tự vệ, vậy bây giờ là phải liều mạng. Không liều cũng không được, vì nước Yến đã sắp xong đời. Một khi nước Yến tiêu vong, ba đại phái cũng tiêu tùng. Địa bàn của ba đại phái cũng không còn, ông ta còn bảo tồn thực lực cái rắm gì.
Bây giờ ông ta không muốn bảo tồn thực lực, mà các tướng lĩnh chư hầu bên dưới lại nổi lên tâm tự bảo vệ lấy thân, ông ta nhận ra được. Thế nhưng, đánh làm sao, bại thế nào, dù ông ta tự mình đốc chiến, tự theo dõi sát sao cũng vô dụng. Chính là đánh không thắng nổi, ngươi còn làm được gì?
Ông ta đã nhận ra dấu hiệu không thể cứu vãn. Bây giờ cần dựa vào lão già trước mặt này để thử nghiệm biện pháp cứu vãn cuối cùng, không nhẫn nại một chút khách khí là không được. Nếu không thì, Trương Triêu Tông giết trưởng lão của Tiêu Dao cung, Tiêu Dao cung sao có thể thả Thương Triêu Tông rời đi?
Mông Sơn Minh cũng không biết Thiết Môn quan thất thủ, dù sao cũng hơi kinh ngạc:
"Thiết Môn quan dễ thủ khó công, tập kết sức mạnh phòng ngự không yếu, sao dễ dàng mất như vậy?"
"Ôi, nội tặc xuất hiện, vô phương. Thủ tướng Thiết Môn quan chính là Liên An Sơn đã ngấm ngầm kết hợp với một môn hái tu hành dùng thủ đoạn hèn hạ ám hại đệ tử ba phái thủ ở đó, sau đó mở cửa đầu hàng quân Tống..."
Nông Phong Đình lần lượt thuật lại tình hình thất thủ Thiết Môn quan.
Mông Sơn Minh hơi trầm mặc, nhưng vẫn theo kế hoạch của mình:
"Ta tự có tính toán. Trước tiên hãy đưa bốn vị chủ tướng tới đây."
Nông Phong Đình cũng không chịu nhả ra:
"Mông soái, ngài phải hiểu rõ. Thiết Môn quan vừa vỡ, đường đi về kinh thành hầu như không có chỗ hiểm để thủ, phải dùng các đạo quân dàn ra để chặn lại quân Tống, bằng không kinh thành nguy rồi. Hiện giờ ngài bảo các quân đội chư hầu từ bỏ chặn quân Tống, không để ý đến an nguy của đại Yến, sợ là bề trên sẽ nổi trận lôi đình!"
Mông Sơn Minh:
"Ngươi cảm thấy có thể ngăn cản tình huống trước mắt sao? Chạm vào tức bại, ngăn hay không ngăn có gì khác biệt? Ngơ ngơ ngác ngác đánh trận vô dụng, trước tiên làm rõ chuyện từ gốc rễ mới có thể làm việc thông suốt."
Nông Phong Đình:
"Một khi có chuyện, mình ngài không thể chịu nổi áp lực này."
Mông Sơn Minh:
"Làm theo kế hoạch của ta hay không, ta không miễn cưỡng được. Nếu không làm theo kế hoạch của ta, vậy thì dùng kế hoạch của các ngươi đi. Ta cũng không cần tự bôi xấu ở chỗ này. Đại An, chúng ta quay về."
Nông Phong Đình không nói gì, sắc mặt âm u không ổn định, có lẽ là đang nín cả một bụng lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn cất bước ngăn cản, khuyên bảo:
"Mông soái, ta không có ý này. Ta chỉ nhắc nhở ngài, ta có lòng tốt suy nghĩ cho ngài mới nói thôi."
Hết cách rồi, cho dù nghĩ rằng hành vi của đối phương lúc này là hồ đồ, là vô căn cứ, nhưng có việc cầu người, không thể không cúi đầu thấp xuống.
Cuối cùng vẫn phải làm việc theo ý của Mông Sơn Minh, khẩn cấp liên hệ người của ba đại phái đưa bốn lộ chư hầu tới.
Cũng có thể nói là áp giải tới. Mấy lộ chư hầu có thể chơi gian trên chiến trường, nhưng không làm gì được người của ba đại phái, vẫn bị mạnh bạo áp tới đây.
Cũng là vì Mông Sơn Minh bất đắc dĩ mới làm vậy, lo là mệnh lệnh của mình vô dụng, lo các tướng chư hầu bên ngoài không tuân lệnh trên, cho nên phải mượn tạm cánh tay của ba đại phái dùng một lát.
Lại nói, đây cũng là chỗ có lợi duy nhất hiện nay, cũng chỉ có vào lúc này, ba đại phái mới chịu phối hợp với châu Nam làm việc, có thể mượn nhờ không ít lực lượng của ba đại phái.
.......................
Nước Yến lần thứ hai dùng Thương Triêu Tông, lệnh cho Thương Triêu Tông làm Chinh phạt Đại Đô đốc, tin này được lan truyền, lần thứ hai khiến cho thế lực thiên hạ khuấy động.
Nội bộ triều chính nước Yến cũng cảm khái, phát hiện Thương Triêu Tông thật biết nhẫn nhục chịu khó, bị triều đình đối xử như vậy còn có thể đặt xuống hiềm khích cũ, thực sự là hiếm thấy.
Từ chuyện lần này, nội bộ triều chính có không ít người nhận ra. Đại Yến đến nước này, nếu nói còn có ai sẽ vì bảo vệ đại Yến mà không tiếc bản thân, vị Dong thân vương Thương Triêu Tông này thật sự được tính là một.
Ngoài miệng không ai nói gì, nhưng trong lòng đầy cảm khái bội phục.
Lại so với hành động của triều đình, khá nhiều người cảm thấy thực có phần quá đáng. Lúc muốn dùng người ta liền cho Thương Triêu Tông đi liều mạng, lúc không cần thì ném vào thiên lao tra tấn giày vò, này là kiểu gì?
Thời khắc đại Yến nguy vong khiến rất nhiều thấy rõ hiện thực, cũng làm cho lòng người trong triều đường lung lay.
Đối mặt hiện thực, dù bội phục, tuy nhiên cũng có người thầm than Thương Triêu Tông ngốc. Thế cuộc như vậy, không bột đố gột nên hồ. Quốc lực của nước Yến đã bị nhào lộn nhiều lần, đúng là gần như hết sạch rồi. Quân lương không kịp cung cấp, đã sắp đứt đoạn, tướng sĩ sẽ lập tức đói bụng. Mấy triệu cái mồm há ra đòi ăn, cuộc chiến này phải đánh ra sao? Biết rõ không thể làm, châu Nam lại có đường mà không đi, còn muốn đi vào tuyệt lộ. Chỉ có một bầu móng nóng liệu ích gì, ngu hay không?
Nước Vệ, phủ Thiên Vi, Thái úy Nam Nhân Ngọc và Ngự sử đại phu Kim Lệnh Tán dắt tay nhau tiến vào, bái kiến tướng công Huyền Vi.
Huyền Vi ra mặt gặp hai người, ngồi trong hiên các đón khách. Huyền Vi hỏi ý đồ người đến.
Kim Lệnh Tán lấy một lá thư trình lên:
"Nước Yến cầu viện khẩn cấp lần thứ hai, hi vọng chúng ta có thể cho mượn thêm một nhóm lương thực."
Huyền Vi tiếp nhận xem qua, biểu hiện nghiêm nghị, ngẩng đầu, đôi mắt sáng đảo qua hai người:
"Ý của hai vị là?"
Kim Lệnh Tán trầm ngâm nói:
"Ý của nước Yến là, đã nghe ý kiến của chúng ta để Thương Triêu Tông chủ trì chiến sự, lấy việc chiến sự có thể thắng làm lý do mượn lương."
Nam Nhân Ngọc thì lắc đầu nói:
"Tạo áp lực cho nước Yến để Thương Triêu Tông chủ trì chiến sự chỉ là biện pháp dùng ngựa chết coi như ngựa sống, dù cho mượn lương nữa cũng vô nghĩa. Sợ là lương cho mượn rồi không có khả năng lấy về."
Huyền Vi:
"Ý của Thái úy là, nước Yến tất bại?"
Đường Nghi ngồi ở bên nghe chợt hoảng sợ. Dù sao nàng cũng xuất thân nước Yến, ngồi ngoài nhìn nước Yến diệt vong khiến nàng không đành lòng cũng là bình thường.
Nam Nhân Ngọc:
"Thương Kiến Hùng ngu ngốc, càng ngu xuẩn đến mức lâm trận đổi soái. Nếu sớm có Thương Triêu Tông tụ tập sĩ khí, quân tâm hạn chế quân Tống, chúng ta cho mượn lương còn có thể. Hiện giờ quân Tống thế như chẻ tre, chiến cuộc đến trình độ này, chậm rồi. Thương Triêu Tông sợ là cũng không thể cứu vãn. Không có lương, Thương Triêu Tông có bản lĩnh đến đâu thì cuộc chiến này cũng không đánh được. Dù chúng ta cho mượn lương bây giờ, lương thực vận đến liệu kịp không? Chiến cuộc như vậy, lương thực đưa đến, quân Tống đã rong ruổi ngang dọc trong nước Yến, sao dễ dàng để cho lương thực rơi vào tay quân Yến?
Huyền Vi trầm mặc, cuối cùng than thở:
"Xem ra nước Yến rốt cuộc vẫn đi tới cùng. Thương Kiến Hùng à Thương Kiến Hùng, tội nhân thiên cổ của nước Yến! Chỉ mong nước Vệ ta lấy đó làm gương, không nên dẫm vào vết nhơ đó!"
Đường Nghi bi thương...
Trong hoàng cung nước Tấn, các tướng lĩnh đang cùng Tấn hoàng Thái Thúc Hùng tụ tập trước bản đồ, cũng đang bàn luận chiến sự nước Yến.
Kết luận cũng không khác mấy. Nước Yến đã rơi vào đường cùng, không còn khả năng là đối thủ của nước Tống. Huống hồ, còn có nước Hàn đang nhìn chằm chằm, sớm muộn cũng ra tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT