Giữa hai cái hại thì phải lấy cái nhẹ hơn. Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình cũng không thu hoạch được gì liền rời đi.

Vừa đưa tiễn hai người, Viên Cương đã tìm đến Ngưu Hữu Đạo.

“Thuận Phong Đường?”

Ngoài cửa sơn trang, xem mật tín mà Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng gửi đến, Ngưu Hữu Đạo cau mày.

Theo như hắn biết, đây là đường khẩu mà một đám tán tu tìm không thấy môn phái để phát triển đã thành lập, cũng được xem là môn phái, nhưng lại không mang tính chất sư thừa như môn phái bình thường. Công Tôn Bố gửi tin đến đây là vì cái gì?

Viên Cương nói: “Bởi vì không thể điều tra nên đã để cho hai người trở về thành Trích Tinh giám sát Thuận Phong Đường, ta sẽ nghĩ biện pháp để tìm ra vấn đề.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi bảo bọn họ cẩn thận một chút. Nếu quả thật có vấn đề, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Viên Cương nói: “Cái này ngài cứ yên tâm, ta đã có bố trí, đã điều người đi phối hợp, dùng phương thức không tiếp xúc để sắp xếp các manh mối. Vấn đề bây giờ là Độ Vân Sơn rất lớn, người không có cách nào đi vào, căn bản không thể biết người kia là ai, là người của Độ Vân Sơn hay không?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn nội dung trên mật tín, ánh mắt hơi xảo quyệt. Công Tôn Bố có liên quan đến Thuận Phong Đường, bây giờ lại kéo ra thêm Độ Vân Sơn, liền hỏi: “Ngươi định làm như thế nào?”

Hắn biết, nếu Viên Cương tìm đến hắn để thông báo trước khi có kết quả, nhất định là có nguyên nhân, không thể dễ dàng quấy rầy hắn được.

Viên Cương nói: “Vì sao Công Tôn Bố lại có liên quan đến Thuận Phong Đường, có cần làm rõ vấn đề của Thuận Phong Đường trước hay không. Ngô Tam Lượng phán đoán chắc không sai, người kia rất có thể đã tiếp xúc qua với Kim Sí. Bây giờ, ta nghĩ nên làm rõ người kia là ai. Nơi này của chúng ta không có cách nào tiến vào Độ Vân Sơn để thăm dò, nhưng Đạo gia lại có quan hệ không ít với người của Độ Vân Sơn, cũng chỉ có ngài mới có thể ung dung ứng đối trong đó. Những người khác trong sơn trang không ai có điều kiện này.”

Ngưu Hữu Đạo xem như hiểu ý của hắn ta, muốn hắn đích thân đi một chuyến đến Độ Vân Sơn.

Nói thật, dưới tình huống trước mắt của nước Yến, hắn không thích hợp tọa trấn ở đây, nhưng Công Tôn Bố lại nắm trong tay con đường tình báo của Mao Lư sơn trang, lại là người bên cạnh hắn, một trong những tâm phúc. Một khi có việc là không thể coi thường.

Sau khi suy nghĩ lại, Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Đi nhanh về nhanh.”

Nói là đi, hắn sử dụng Xích Liệp Điêu để di chuyển, chỉ mang theo hai người, một là Hồng Nương, một là người đàn ông áo bông, một nhóm ba người bay đi xa...

Độ Vân Sơn, mây mù bao phủ.

Xích Liệp Điêu xuyên phá mây mù trực tiếp hạ xuống, kinh động yêu tu thủ vệ quát lên: “Là ai?”

Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống, nhẹ nhàng trả lời: “Ngưu Hữu Đạo, không biết Vân Hoan huynh có ở đây không?”

Khi đi, Viên Cương đã dặn hắn, tốt nhất đừng công khai bại lộ thân phận, tránh đánh rắn đông cỏ. Người của Thuận Phong Đường mà Công Tôn Bố liên lạc vừa mới đến không bao lâu, sau đó hắn lại xuất hiện, rất dễ gây nên sự hoài nghi.

Nhưng thái độ của Ngưu Hữu Đạo bây giờ lại rất đường hoàng, không hề có ý giấu diếm thân phận, công khai xâm nhập.

Nghe nói người đến là Ngưu Hữu Đạo, lại sử dụng con Xích Liệp Điêu, tiểu yêu không dám thất lễ, vội thu lại thái độ khiển trách, bảo hắn chờ một chút rồi nhanh chóng đi thông báo.

Tu sĩ cũng chia ra đủ loại. Vì sao tán tu muốn thành lập môn phái phải được các môn phái lớn cho phép? Vì sao các môn phái tu hành lại muốn cướp địa bàn? Cướp thật ra cũng chỉ là quyền phân phối tài nguyên tu hành trong thiên hạ, nhưng tài nguyên tu hành là gì? Còn không phải tài lữ pháp địa sao!

Mặc dù Ngưu Hữu Đạo trên danh nghĩa là tán tu, nhưng khác loại. Hắn dùng thân phận tán tu để có được quyền thế một phương, bước vào chính đạo, có thể nói là đệ nhất nhân trong tán tu. Bây giờ, trong giới tu hành không ai là không biết hắn?

Độ Vân Sơn có lợi hại hơn nữa cũng không có quyền bàn điều kiện với nước Triệu, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại nắm giữ trong tay tư cách bàn điều kiện, không phục cũng không được. Người ta có khả năng này mà. Độ Vân Sơn có bản lĩnh áp chế Đại Thiền Sơn, nhưng dám đè người nhà của hắn, nhất định phải xử lý được hắn. Xử lý không được, hắn sẽ ép lại. Đây chính là bản lãnh.

Người ta đưa ra quy tắc trò chơi. Đùa bỡn chính là quy tắc trò chơi của tu sĩ thiên hạ. Độ Vân Sơn ngay cả tư cách tham dự cũng không có.

Một lát sau, Hầu Kình Thiên bước vào, thấy quả thật là Ngưu Hữu Đạo, vội bước đến, gương mặt tươi cười chào hỏi: “Đạo gia, ngọn gió nào đã thổi ngài đến đây vậy?”

Thái độ so với lần đầu tiên Ngưu Hữu Đạo đến Độ Vân Sơn hoàn toàn thay đổi.

“Thế nào, không chào đón sao?” Ngưu Hữu Đạo cười hỏi một câu.

“Sao dám, sao dám! Đạo gia vất vả lo việc đại sự thiên hạ, nghe nói rất bận rộn, nào có thời gian đến nơi hoang dã này chứ. Ta còn tưởng rằng người bên dưới báo nhầm, đặc biệt đến xem, không ngờ là Đạo gia thật.” Hầu Kình Thiên khách sáo vài câu, sau đó nghiêng người mời: “Đương gia đang đợi Đạo gia, mời!”

Vừa nói, y vừa liếc nhìn người đàn ông mặc áo bông đang đứng chắp tay bên cạnh Xích Liệp Điêu, hơi khó hiểu, không biết gần đây lời đồn trong giới tu hành là thật hay giả. Nếu là thật, chẳng phải là vị kia của Yêu Ma Lĩnh sao?

Chủ phong Độ Vân Sơn, bên ngoài động Vân Tiêu, Vân Hoan toàn thân áo đen đang chờ ngoài cửa hang, thắt lưng bằng da, dây đeo cổ tay khá khí phái.

Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo lướt mây mà đến, trong lòng Vân Hoan chán ngấy, khó chịu. Tên khốn này kết bái với y, lại kết bái với tỷ muội mẫu thân của y. Bối phận đời này xem như không rõ ràng, lại còn mặt mũi đến đây.

Nhưng y cũng hiểu vì sao mấy năm qua tên kia lại leo nhanh như vậy. Hắn thật sự là một người không cần mặt mũi, không từ thủ đoạn.

Trong lòng không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, đưa hai tay ra, cười ha hả chào đón: “Ngưu huynh đệ, làm ca ca nhớ muốn chết.”

Thái độ nhiệt tình này khiến Quản Phương Nghi bên cạnh phải đong đưa cây quạt tròn tủm tỉm cười. Bà ta chưa từng nhìn thấy thái độ của đối phương năm đó với Ngưu Hữu Đạo. Chỉ tiếc Hắc Mẫu Đơn đã từng chứng kiến năm đó đã không còn, không thể nào nhìn thấy sự thay đổi của Ngưu Hữu Đạo ngày hôm nay.

Như Ngưu Hữu Đạo đã từng nói, kết bái thật giả không quan trọng. Không có thực lực, người ta sẽ không coi là thật. Có thực lực, người ta sẽ nhận ngươi là huynh đệ kết bái ngay.

Hai huynh đệ bắt tay nhau cười to. Ngưu Hữu Đạo trêu chọc: “Đại ca nhớ đệ, vì sao không đến quận Thanh Sơn tìm đệ?”

Vân Hoan khoát tay, vỗ cánh tay của hắn: “Huynh đệ ngươi là người làm đại sự, trêu chọc người mà ta không thể trêu vào. Ngươi quấy lên phong vân cuồn cuộn ở Kim châu, lại vật tay với triều đình nước Triệu, chỉ riêng chuyện này thôi đã không tiện dính vào rồi. Nếu để cho người ta biết mối quan hệ kết bái giữa chúng ta, Độ Vân Sơn không bị triều đình nước Triệu san bằng, chỉ sợ cũng sống không yên ổn. Ca ca ta nhát gan sợ phiền phức, tránh đi thì tốt hơn.”

Quan hệ kết bái? Quản Phương Nghi sửng sốt. Hôm nay bà ta mới biết Đương gia Độ Vân Sơn là huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo.

Nếu bà ta không nhớ lầm, trước khi Quỷ Mẫu rời khỏi Mao Lư sơn trang cũng đã nói, Quỷ Mẫu Ngô Tuyết Quân và Sơn chủ Độ Vân Sơn Vân Cơ là giao tình tỷ muội, mà bà ta cũng đã tận mắt nhìn thấy Quỷ Mẫu kết bái với Ngưu Hữu Đạo.

Ánh mắt Quản Phương Nghi nhìn Ngưu Hữu Đạo tràn đầy cổ quái, có chút rúng động, giống như gặp người trời.

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Haiz, nói như thế, ngược lại là ta liên lụy đại ca.”

“Huynh đệ chúng ta đừng nói đến cái gì liên lụy hay không liên lụy.” Vân Hoan nhìn Quản Phương Nghi, cẩn thận quan sát, hỏi: “Lão đệ, vị này chắc hẳn là Hồng Nương Tề kinh vang danh khắp thiên hạ?”

Quản Phương Nghi hơi hạ thấp người: “Chỉ là tiện danh, để Đương gia chê cười rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play