"Vương gia cứ uống như vậy thì sẽ say đó." Ngưu Hữu Đạo nâng chén với Lam Nhược Đình rồi cười nói.
Lam Nhược Đình hiểu ý của hắn, cũng cảm thấy Thương Triêu Tông uống hơi nhiều nên đặt chén rượu xuống rồi đứng dậy, rời khỏi bàn này, sau đó gọi vài Bách Phu trưởng lại, bàn tán cái gì đó. Sau khi mấy Bách Phu trưởng kia trở lại thì bắt đầu liên kết lại cản rượu cho Thương Triêu Tông.
Khi Thương Triêu Tông đi tới bàn bên này thì Ngưu Hữu Đạo cầm bầu rượu ở trước mặt của mình, tự mình rót cho Thương Triêu Tông một chén rượu rồi nói: "Vương gia, ta mời ngài một chén!"
Rượu của Ngưu Hữu Đạo đương nhiên là phải uống, Thương Triêu Tông chạm một cái rồi ngửa đầu uống sạch!
Ngưu Hữu Đạo cười!
Sau đó, Lam Nhược Đình lại nói thêm cái gì đó với Thương Triêu Tông, có vẻ là khuyên hắn ta không nên uống nữa, động phòng quan trọng hơn!
Thương Triêu Tông hơi xấu hổ, thế nhưng hành vi của Phượng Nhược Nam ngày hôm nay làm hắn ta hơi tức giận, sau khi uống một trận thì gan rất lớn, dũng khí cũng lên rất cao, quyết định không thèm nương tay với Phượng Nhược Nam ngày hôm nay nữa, quay đầu đi thẳng tới phòng tân hôn!
Theo Thương Triêu Tông rời khỏi thì Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn ngồi đây nữa, hắn đứng dậy, dẫn theo Viên Cương và Viên Phương rời khỏi...
Đêm động phòng hoa chúc là một đêm tuyệt đẹp, cũng không nên chia sẻ cho người thứ ba biết.
Sau khi để hai người trong phòng cùng nhau, Văn Tâm và Văn Lệ rời khỏi đó, cũng không quên đóng cửa lại.
Văn Tâm còn chờ ở ngoài nghe sai bảo, Văn Lệ thì ra ngoài chuẩn bị báo tin, để cho người của phủ Thái Thú biết tất cả nghi thức đều đã hoàn thành, mọi chuyện đều thuận lợi. Thật sự thì người của phủ Thái Thú cũng biết Phượng Nhược Nam rất không vui, cũng hiểu rõ tính tình của Phượng Nhược Nam, lo lắng Phượng Nhược Nam sẽ gây chuyện nên rất quan tâm.
Văn Lệ vừa mới đi ra ngoài thì đã gặp Viên Phương vật vờ bên ngoài, thấy vậy thì chào hỏi: "Huynh ở đây làm gì vậy?"
Viên Phương cười ha hả: "Tối nay ta phải ở đây làm bảo vệ! Đúng rồi, chuyện bên trong đều tốt chứ? Đã uống rượu giao bôi chưa?"
"Tốt lắm, cũng đã uống rồi, yên tâm đi, không có chuyện gì." Văn Lệ cười nói.
"A, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..." Viên Phương vui vẻ mà gật đầu, thế nhưng đúng lúc này, từ trong phòng tân hôn truyền ra những tiếng động kỳ lạ.
Ngay sau đó, Văn Tâm hoảng hốt chạy ra, nói với giọng sốt ruột: "Không tốt, tiểu thư và cô gia đang đánh nhau trong phòng tân hôn!"
"Ây..." Viên Phương hơi sửng sốt rồi quay đầu lại, chạy thẳng.
Bảo vệ tại cổng cũng nhanh chóng đi báo tin.
Bạch Diêu đứng trên nóc nhà, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào phòng tân hôn, sắc mặt vô cảm, hơi nhíu mày rồi nhảy xuống trước cửa phòng tân hôn, nghiêng tai lắng nghe.
Cũng không cần lắng nghe, tiếng động từ trong phòng truyền ra chắc chắn là tiếng đánh nhau, quyền cước vù vù, lại còn cả những tiếng động khi đồ vật bị đập vỡ cũng truyền ra theo.
Bạch Diêu muốn đẩy cửa đi vào, thế nhưng lại sợ thấy được cảnh không thích hợp nên nói vọng từ bên ngoài: "Nhược Nam, chuyện gì xảy ra?"
Từ bên trong truyền ra tiếng cười lạnh của Phượng Nhược Nam: "Bạch thúc, chuyện này không liên quan tới thúc, hắn ta lại còn dám sờ mó ta, để xem ta dạy dỗ hắn như thế nào, nhất định phải làm cho hắn hối hận vì đã cưới ta!"
"..." Bạch Diêu thật sự không biết trả lời như thế nào, chuyện này phải nói thế nào đây, đành phải nói tiếp: "Nhược Nam, ngày vui đừng làm loạn!"
Phượng Nhược Nam cười rất vui vẻ: "Bạch thúc, trong này là phòng tân hôn, ta còn không mặc quần áo nha, thúc đừng có mà vào!" Tiếng cười rất vui vẻ, có vẻ như đã tìm được cơ hội xả hết những buồn bực những ngày qua vậy.
Bạch Diêu đang định đẩy cửa vào, thế nhưng nghe được câu nói đó thì cứng lại, cũng không biết Phượng Nhược Nam nói thật hay đùa, chín phần mười là đùa, rõ ràng là không muốn để hắn ta đi vào, thế nhưng chẳng may mà nó thật sự không mặc quần áo thì saoNtUlHCzḂ? Như vậy thì quá xấu hổ đi. Thế nhưng có một điều có thể chắc chắn, Phượng Nhược Nam có thể vừa đánh vừa nói chuyện thì chắc chắn là đang chiếm thượng phong, còn Thương Triêu Tông còn không có cả cơ hội nói chuyện đương nhiên sẽ không tốt đẹp gì.
Thân thủ của Phượng Nhược Nam rất mạnh, dù sao cũng là mãnh tướng rong ruổi chiến trường, người bình thường thật sự là kém nàng quá xa, Thương Triêu Tông cũng có vẻ hơi kém hơn.
Bạch Diêu khá đau đầu: "Nhược Nam, đừng nghịch ngợm, chú ý có chừng có mực!"
"Thúc yên tâm đi, hắn ta sẽ không chết đâu, giết hắn ta thì ta sẽ không còn mặt mũi nào mà nói chuyện với cha mẹ, thế nhưng hôm nay ta vẫn phải để hắn nhớ kỹ, con trai của Ninh vương thì rất giỏi sao?" Phượng Nhược Nam hừ lạnh.
Bạch Diêu vỗ trán, thế nhưng nghe được lời nói này của Phượng Nhược Nam thì hắn ta cũng yên tâm, chỉ cần chuyện này không làm lớn quá là được rồi.
Văn Tâm và Văn Lệ liếc nhìn nhau, cô gia mới là người bị đánh sao?
Chỉ một lát sau, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương được Viên Phương thông báo nên chạy tới, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh được hộ vệ thông báo cũng chạy tới đây.
Trên cửa giấy của phòng tân hôn ánh lên hai bóng người đang đánh nhau, đi đi về về, liên tục chớp động.
Thương Thục Thanh lo lắng hô: "Ca, thế nào?"
Nàng vừa nói xong thì tiếng đánh nhau trong phòng cũng dừng lại, sau đó truyền ra tiếng hét tức giận của Thương Triêu Tông: "Buông tay ra! Cô buông tay ra!"
Tiếng cười lạnh của Phượng Nhược Nam truyền tiếp ra: "Đàng hoàng chút, đừng cử động, có tin ta sẽ tháo cánh tay này của ngươi ra không?"
Trong đêm tân hôn lại đánh chồng, thực sự là xấu hổ mà! Bạch Diêu thở dài, thầm nghĩ, trách không được luôn không thể gả ra ngoài, nếu đã sớm gả ra ngoài thì hiện tại sẽ không phải chịu cảnh kết hôn chính trị rồi. Người đàn ông nào mà dám cưới cô gái này chứ, người cũng không phải xinh đẹp như hoa, lại còn không thể dịu dàng như một phụ nữ được sao?
Đêm tân hôn lại bị vợ đánh, đường đường nam tử hán lại bị vợ ức hiếp như vậy, thực sự là mất mặt nha! Ngưu Hữu Đạo lắc đầu cảm thán, xem ra thật sự là bị Viên Cương nói dự đoán đúng rồi, thật sự thì Thương Triêu Tông không phải là đối thủ của Phượng Nhược Nam. Thế là hắn nghiêng đầu, đưa mắt ra hiệu cho Viên Cương.
Viên Cương lôi Viên Phương, dẫn tới một bên tra hỏi.
Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh cũng đã nhận ra, trong phòng tân hôn, Thương Triêu Tông lại bị Phượng Nhược Nam bức hiếp.
Thương Thục Thanh khá là lo lắng cho ca ca của mình.
Lam Nhược Đình thì nhíu mày, chuyện mà ông lo lắng nhất đã diễn ra, ngay cả trong ngày động phòng thì Phượng Nhược Nam đều không kiêng kị chút nào ra tay với Thương Triêu Tông, như vậy thì thái độ sau này cũng có thể đoán được, coi như có thể mượn được binh đi tới huyện Thương Ngô thì cũng chỉ là phiền phức mà thôi, đừng có mơ người ta sẽ phối hợp với ngươi.
"Cô buông tay ra!"
"Không buông thì sao? Lại còn dám động tay động chân với ta nữa, không cắt đứt cái tay này của ngươi đã rất nể mặt rồi, ngươi còn tưởng ta là nữ tử yếu đuối dễ ức hiếp sao?"
"Thực sự là buồn cười, cô là vợ ta mà, hm..."
"Là vợ ngươi thì sao? Là vợ ngươi thì ngươi có thể chạm vào sao?"
Nghe được tiếng kêu đau của ca ca thì Thượng Thục Thanh cảm thấy rất lo lắng: "Chị dâu, về sau đều là người một nhà, chị không nên quá đáng quá!"
"Ở bên ngoài là Thục Thanh muội sao? Đã là người một nhà thì đương nhiên tỷ sẽ không quá đáng, chỉ là ca ca của muội rất quá đáng mà thôi, muội cũng yên tâm đi, tỷ sẽ giúp muội quản lý tốt người ca ca vô dụng của muội, hắn sẽ ngoan ngoãn ngay thôi." Phượng Nhược Nam cũng không quá gay gắt đối với Thương Thục Thanh, bởi vì nàng ta cũng biết mặt mũi của mình không được đẹp, mà Thượng Thục Thanh lại càng khó nhìn hơn cả mình. Ít nhất thì chỉ cần kiên cường, mình có thể sống như một người bình thường, mà Thương Thục Thanh lại không dám lộ mặt của mình ra, bởi vì khuôn mặt của nàng ta cực xấu sẽ dọa người khác sợ. Bởi vì cùng cảnh ngộ nên thái độ của Phượng Nhược Nam khá tốt, hơn nữa Thương Thục Thanh lại khổ hơn mình nhiều, nàng ta đang ở trong tình trạng nghèo túng, tình cảnh của mình mà so với Thương Thục Thanh thì còn tốt hơn nhiều lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT