“Haiz!” Đồng Mạch ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cau mày nói: “Không thể nào! Chẳng lẽ Đại Thiền Sơn dám tùy tiện đi theo làm loạn hay sao? Hay bọn họ đang cố ý phô trương thanh thế?”

Điền Vũ nói: “Tướng gia, bất kể có phải là phô trương thanh thế hay không, tất cả phải đề phòng vạn nhất!”

Đồng Mạch nhìn quân tình báo trên tay, trầm ngâm nói: “Nam châu không dám vọng động đâu. Nếu không, ba Đại Phái sẽ không dễ dàng tha thứ. Nếu chúng muốn hưng binh Định châu, tất phải có một cái cớ danh chính ngôn thuận.” Ông ta ngẩng đầu lên, nói: “Bệ hạ, người lập tức thông báo cho Tiết Khiếu, bảo Tiết Khiếu đề phòng Nam châu khiêu khích. Người nói cho Tiết Khiếu biết, mặc kệ Nam châu khiêu khích như thế nào, tất cả đều phải nhịn xuống, tuyệt không để cho Nam châu lấy cớ xuất binh! Chỉ cần không có cớ, bất luận là Nam châu hay là Ngưu Hữu Đạo, không ai dám làm loạn. Nếu không, ba Đại Phái cũng không phải ăn chay, chắc chắn sẽ giết một người răn trăm người!”

“Đại Tư Không đúng là cao kiến!” Thương Kiến Hùng liên tục gật đầu khen ngợi, lo lắng trong lòng tan đi không ít, quay sang nói với Điền Vũ: “Mau, ngươi hãy đi liên hệ với Tiết Khiếu ngay.”

Điền Vũ vội gật đầu, sau đó bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng. Ông ta cũng biết việc này không thể chậm trễ.

Nhưng Nam châu mưu đồ đã lâu, tuyệt không phải suy nghĩ bất chợt, đều là tính trước làm sau. Chờ đến khi bên này nhận được tin tức, bắt đầu phản ứng, cuối cùng cũng vẫn còn chậm.

Tiêu Dao cung, Long Hưu mặt đen thui cầm hai phong thứ tố cáo trong tay. Một của Ngưu Hữu Đạo, một của Thương Triều Tông, hai phong thư đến cùng một chỗ.

Ngưu Hữu Đạo lên án triều đình phái người đánh lén, sát hại mấy ngàn tu sĩ ở Mao Lư sơn trang hắn.

Thương Triều Tông cũng lên án triều đình phái người đánh lén, sát hại gần mười ngàn thủ quân dưới tay của y.

Triều đình bất nhân bất nghĩa, có oan khó duỗi, hai người đều mời Tiêu Dao cung làm chủ!

“Thương Kiến Hùng làm cái quái gì thế? Bây giờ tình thế đang rất nghiêm trọng, lại còn nội chiến. Đã muốn giết, lại không giết được người ta, ngại chuyện ít đúng không? Có phải muốn bức người tạo phản hay không? Nếu ông ta không muốn ngồi chiếc ghế đó nữa, cứ nhường lại cho bản cung!” Long Hưu tức giận, chỉ Dịch Thư: “Lập tức liên lạc với Kiến Hùng, bảo ông ta cho bản cung một lời giải thích!”

“Vâng!” Dịch Thư lĩnh mệnh rời đi.

Trưởng lão bên cạnh bước đến gần: “Thư tố cáo kêu oan này, sợ là không chỉ một mình chúng ta.”

Long Hưu hừ lạnh: “Cái này còn phải nói sao?”

......

Định châu, càng gần đến đất Nam châu, trên con đường xuyên qua khu rừng, một đám người bịt mặt đánh cho một thương đội thất linh bát lạc.

Nghe trong xe có tiếng thiếu nữ kêu lên chói tai, một người bịt mặt vung đao chém rách màn xe, chỉ thấy bên trong có ba thiếu nữ trẻ tuổi bị dọa đến hoa dung thất sắc. Nhan sắc của cả ba thật khiến tim người ta phải đập thình thịch.

Mấy tên bịt mặt xích lại gần quan sát, rồi nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự dâm dục.

Việc đã làm đến nước này rồi, nhất định phải thừa cơ khoái hoạt một chút. Lưu hay không lưu người sống, đợi đến sau này rồi hãy nói.

Trên một chiếc xe ngựa khác, có người mở một chiếc rương trên xe ngựa nhìn một chút, chỉ thấy bên trong đều là vàng bạc châu báu.

Đậy cái rương lại, gã lên tiếng: “Đầu lĩnh, không sai.”

Gã bịt mặt dẫn đầu vung tay lên: “Đi!”

Xe ngựa chứa tài vật kia, còn có ba mỹ nhân trên xe ngựa lập tức đổi hướng, nhanh chóng chạy đi. Về phần thi thể của tạp dịch thương đội, toàn bộ được ném trong rừng để che đậy giấu vết, trên đường chỉ còn lại vết máu mà thôi.

Trong rừng sâu, một tu sĩ ẩn mình nhìn thấy tình huống trước mặt, âm thầm thả Kim Sí trong tay, sau đó lặng lẽ đuổi theo.

Trong khu rừng biên giới Nam châu, hơn ngàn kỵ binh đang ẩn mình chờ lệnh. Kim Sí vừa bay xuống, bọn họ đã nhận được tin tức.

Một thống lĩnh mặc chiến giáp lập tức sai người dùng Kim Sí đưa tin cho đại quân phía sau, sau đó cao giọng quát: “Xuất phát!”

Hơn ngàn kỵ binh lập tức xông lên ngựa, chạy ra khỏi khu rừng. Đám tu sĩ cũng một đường chạy theo.

Ngay phía trước một trạm gác bên trong Định châu, thủ quân muốn gõ chuông báo động cũng đã muộn. Kỵ binh vọt tới, vung trảm mã đao chém xuống, máu me văng tung tóe.

Trạm gác có bao nhiêu người chứ? Tiểu đội thủ quân kinh hoảng bỏ trốn tán loạn.

Một tu sĩ tọa trấn vừa mới thò đầu ra, lập tức bị hai tu sĩ bay tới liên thủ cuốn lấy.

Hơn ngàn kỵ binh buông tốc độ, một đường lao vùn vụt. Chưa đầy một lát, bọn họ đã đuổi kịp mười tên bịt mặt đã cướp tiền.

Thống lĩnh kỵ binh vung tay lên. Kỵ binh lập tức phân ra ba đường. Hai đường đánh vào khu rừng từ hai bên trái phải. Tình huống trước mắt dọa đám người này sợ đến hồn phi phách tán.

Rất nhanh, đám cướp đã bị bắt toàn bộ. Bọn chúng không khỏi hoảng sợ, khi nhìn thấy một cái đầu người rơi xuống, lập tức khai ra thân phận của mình, là thủ quân canh giữ quan ải đằng trước.

Trước đó, đám người này nhìn thấy có một cái rương rơi xuống từ trên xe ngựa, rớt ra rất nhiều vàng bạc tài bảo. Thấy thương đội ít người, cộng thêm phía trước vắng vẻ, liền động lòng tham, chỉ như vậy thôi.

Thống lĩnh ngồi trên lưng ngựa diễu võ giương oai vung đao lên, cười lạnh: “Các ngươi gây ra phiền phức lớn rồi. Các ngươi có biết ba vị mỹ kiều nương kia là ai không? Là tiểu thiếp Dung Bình quận vương mới nạp, chúng ta đang chạy đến đón tiếp. Lá gan của các ngươi ngược lại không nhỏ, dám khinh nhờn, làm nhục, đánh cướp người phụ nữ của Vương gia, triều đình có còn vương pháp hay không!”

“A!” Người trả lời ngã phịch xuống đất. Gã vốn cho rằng khai ra thân phận thủ quân sẽ bảo đảm được một mạng.

Thống lĩnh hạ lệnh ngay tại chỗ: “Giải đám người này đến quan ải đằng trước để lấy lời khai. Những người còn lại mang về làm chứng!”

Còn cái gì là giải thích chứ? Sau khi đám thủ quân ăn cướp bị giải về quan ải đằng trước, người trấn thủ ở đó nghe xong liền hoảng hốt. Cướp tiền cướp sắc cướp luôn trên đầu Dung Bình quận vương?

Dung Bình quận vương là ai chứ? Là người dám đối nghịch triều đình, cướp luôn Nam châu của triều đình. Trò đùa lần này chơi lớn rồi!

Người được đưa đến, mấy tên kỵ binh nhanh chóng trở về, người trấn thủ quan ải lập tức đem tình huống báo cáo lên trên.

Đại quân biên cảnh Nam châu mưu đồ đã lâu, làm gì có chuyện chờ giải thích.

Đại quân tiên phong biên cảnh không nói hai lời, trước tiên quét ngang cảnh nội Định châu, giết cho đám quân lính Định châu còn chưa kịp chuẩn bị phải tan rã.

Ngay cả nhân mã đến khi nào phía sau cũng mặc kệ. Lần này, một phần lớn nhân mã phòng thủ hậu phương Định châu xem như xong.

Đại quân tiếp theo của Nam châu cũng nhanh chóng chạy đến, khí thế hùng hổ!

Về sau, chuyện Định châu đoạt người đàn bà của Vương gia, đồng thời phái người đánh giết gần mười ngàn trú quân tại quận Thanh Sơn đã xôn xao toàn bộ Nam châu.

Người Nam châu trên dưới tức giận không thôi, đều mắng Định châu khinh người quá đáng. Đây không phải người của triều đình, rõ ràng là tặc phỉ. Đại quân đều lớn tiếng muốn đuổi đến Định châu, la hét đòi báo thù rửa hận cho Vương gia, bài trừ nghịch tặc cho triều đình, muốn triều đình giao ra thủ cấp của Tiết Khiếu.

.......

Giữa trưa, Cao Kiến Thành xuất cung, về nhà dùng bữa trưa.

Xuống xe ngựa rồi bước vào nhà, ông ta không có tâm tư ăn cơm mà chạy thẳng đến thư phòng. Quản gia Phạm Chuyên cũng không mời ông ta dùng bữa mà di theo tới thư phòng.

Cao Kiến Thành ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng gấp gáp, miệng đắng lưỡi khô, sáng nay ông ta đã uống không biết bao nhiêu là nước trà, vậy mà lúc này vẫn thấy khát.

Đợi ông ta thấm giọng xong, Phạm Chuyên vẻ mặt lo lắng hỏi: "Lão gia, tình hình thế nào?"

Cao Kiến Thành đặt chén trà xuống: "Chưởng môn Phi Hoa Các và Chân Linh Viện đều bị treo trên tường thành Thanh Sơn quận. Tình hình bên Nam Châu không ổn lắm, theo tin tức nhận được, hình như Thương Triêu Tông đang tập kết đội ngũ đuổi tới Định Châu."

"Ôi, lẽ nào y muốn đánh Định Châu hay sao? Thương Triêu Tông có thể to gan như vậy ư?" Phạm Chuyên giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play