Gã kiên trì như vậy, hai người cũng chẳng còn cách nào khác, gã không đồng ý, Tiểu Nhã nhà gã xảy ra chuyện gì hai người không gánh nỗi trách nhiệm, có một vài việc cần gã gật đầu mới được.

Cuối cùng hai người đành phải cấp tốc thay hình đổi dạng, đổi sang bộ y phục che mặt, lướt nhanh ra từ một góc trong viện.

“Bắn tên!”

Hạ lệnh một tiếng, mưa tên bay tán loạn, hai người thực lực cường hãn, cưỡng ép chạy xuyên qua khỏi mưa tên phá vỡ vòng vây.

“Muốn chết!” Một tu sĩ ngồi trên lưng ngựa hừ lạnh một tiếng.

Tiếng kiếm keng keng, đám tu sĩ ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên rút kiếm, mười mấy người đằng không lên chặn đường, hai bên va chạm giữa không trung, giữa trời triển khai một trận chém giết kịch liệt.

Cao thủ ba đại phái tọa trấn trong kinh thành xuất mã, lại lấy nhiều đánh ít, chém giết cũng không bền bỉ, lúc cánh cổng trang viện mở ra, hém giết đã kết thúc.

Tông Diên Linh một mình đứng ngoài cửa viện, gương mặt bi thương.

Một lượng nhân mã lớn từ hai bên người gã vọt vào trong trang viện, làm cho bên trong gà bay chó chạy, tiếng kêu sợ hãi vang lên, còn có cả tiếng trẻ con khóc.

Một tướng lĩnh mặc chiến giáp chậm rãi điều khiển ngựa đến trước mặt Tông Diên Linh, đứng ở trên cao nhìn gã.

Người này không ai khác, chính là thân gia lúc đầu của Tống Cửu Minh, nhạc phụ của Tống Diễn Thanh, Vương Hoành, một trong tứ đại thống lĩnh kinh kỳ.

“Tướng quân, tiểu dân là lương dân tuân theo luật pháp, không biết rốt cuộc đã phạm vào tội gì mà phải hưng sư động chúng như vậy?” Tông Diên Linh chắp tay hỏi.

Vương Hoành phất phất tay, hai nô bộc vừa trốn khỏi trang viện người đầy máu bị kéo ra, đưa đến trước mặt Tông Diên Linh.

“Có quen không?” Vương Hoành lạnh lùng hỏi.

Tông Diên Linh lắc đầu: “Không biết là ai.”

Vương Hoành nhìn về phía hai nô bộc kia, nô bộc trung niên nói: “Hai người chúng ta hết tiền, chỉ muốn đến đây kiếm chút tiền tài thôi.”

“Hừ hừ!” Vương Hoành cười lạnh, lộ ý mỉa mai.

Người đã rơi vào tay bên này, đã hạ quyết tâm gây chuyện thì cho dù không có chuyện cũng có thể thành có chuyện, sao có thể không thừa nhận được?

Lão ta lười nhiều lời, vẻ mặt kiêu găng, điều khiển ngựa rời đi.

...

Phủ thứ sử Nam Châu, Lam Như Đình cầm mật tín tiến vào trong viện Mông Sơn Minh.

Trong nội viện, La Đại An đang để trần hai cánh tay luyện thương dưới ánh mặt trời, Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông người ngồi người đứng đang quan sát.

Lam Như Đình đi đến trước mặt hai người hành kiến lễ, đưa mật tín cho Thương Triều Tông.

Sau khi Thương Triều Tông đọc xong kinh ngạc ngẩng đầu: “Đạo gia muốn dời đến phủ thành định cư?”

Lam Như Đình gật đầu: “Đạo gia đích thân gửi thư tới, có lẽ không sai đâu.”

Mông Sơn Minh xem thư, sau đó cũng thắc mắc: “Muốn ở lâu dài trong phủ thứ sử? Không phải hắn không muốn đến phủ thành sao? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định?”

Thương Triều Tông suy nghĩ một lúc: “Nếu Đạo gia đã nói vậy thì bảo người thu thập một đình viện đi, Đạo gia tới là có thể vào ở luôn là được.”

Mông Sơn Minh lưu tâm đ ến Lam Như Đình đang nhíu mày vẻ mặt dường như có gì đó không bình thường, hỏi: “Tiểu Lam có suy nghĩ gì?”

Thương Triều Tông nghe vậy nhìn lại.

Lam Như Đình khoát tay. “Ta không có suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ, chúng ta vừa nhận được tin, trong thành trước đó một bước cũng truyền ra một tin. Trước đó ta cứ nghĩ là lời đồn không coi là gì, giờ quả nhiên có việc này, đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.”

Còn có chuyện như vậy sao? Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh hai mặt nhìn nhau...

Quận Thanh Sơn.

Hoàng Liệt dừng chân ở khách viện, y lại đến Mao Lư sơn trang, đây là lần thứ ba sau khi y đến quận Thanh Sơn, giữa chừng còn bảo đệ tử trong môn đến mấy lần.

Trong đình đài thủy tạ, Viên Cương cũng một lần nữa ra mặt chiêu đãi.

Vẫn bưng trà nước lên, Hoàng Liệt phất ống tay áo, không cần, y đã không còn kiên nhẫn được nữa. “Rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo có ý gì? Ta đã đợi ở đây đây ngày, tưởng ta rảnh rỗi lắm sao? Lúc nào thì hắn về, hôm nay nhất định phải cho ta câu trả lời chắc chắn.”

Viên Cương nói: “SẮp rồi!”

Hoàng Liệt: “Sắp rồi? ngươi dùng câu này để đãi bôi với ta ba nhiêu lần rồi? Từ Kim Châu về đây bao xa chứ? Hắn có tọa kỵ phi hành mà phải đi mấy ngày sao?”

Viên Cương: “Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, giữa đường Đạo gia bị nhiều thích khách ám sát, bởi vậy làm trễ nải chút thời gian.” Không phải sợ đối phương không chờ nỗi thì hắn ta cũng không nói ra chuyện này.

“Ám sát?” Hoàng Liệt sửng sốt, ánh mắt hơi lóe lên, hơi bất ngờ, nhưng dường như cũng không bất ngờ, hỏi thử: “Tình hình Ngưu Hữu Đạo thế nào?”

Mấy vị trưởng lão tùy hành cũng hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý ngầm hiểu nhau.

Viên Cương: “Đã không sao rồi.”

“Ồ! Vậy thì tốt!” Hoàng Liệt gật đầu, trong ngữ khí cũng có chút tiếc nuối không nói thành lời hoặc cảm thấy Ngưu Hữu Đạo quá may mắn.

Xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên y không tiện nói gì thêm, đành phải nín nhịn cơn giận chờ tiếp.

Lúc bọn y vừa bước ra khỏi cánh cổng Mao Lư sơn trang, dưới núi có vài người đi tới, bên này tập trung nhìn, không phải Ngưu Hữu Đạo thì còn có thể là ai, đám Ngưu Hữu Đạo đã về.

Hai bên vừa chạm mặt, Hoàng Liệt lập tức đánh giá từ trên xuống, quan sát khí sắc Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói trên đường lão đệ bị ám sát, không sao chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ gặp chút phiền phức, không dùng tọa kỵ phi hành tới lui được, để Hoàng chưởng môn đợi lâu, thật sự hổ thẹn.”

“Không sao là tốt, không sao là tốt!” Hoàng Liệt như trút được gánh nặng cười ha ha.

Ngưu Hữu Đạo: “Lúc đầu vốn định liên hệ Hoàng chưởng môn cầu viện Đại Thiện sơn, có điều tình huống lúc đó cấp bách, lúc liên hệ xảy ra chút vấn đề.”

Quản Phương Nghi đứng bên khóe môi nở nụ cười, toàn mấy lời ma quỷ, cả một chặng đường đi vô cùng chậm rãi ung dung.

Phái người khẩn cấp chạy đến Kim Châu tiếp viện? trong lòng Hoàng Liệt thầm nhủ, đáp án chỉ trong lòng y hiểu, có điều ngoài miệng vẫn nói: “Đại Thiện sơn không biết rõ tình hình, nếu biết chắc chắn là nghĩa bất dung từ!”

Vừa trở về, cổng cũng không phải nơi nói chuyện lâu, Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu mời vào bên trong.

Lúc cả đám người xoay người, Hoàng Liệt để mắt tới nam tử áo hoa bên cạnh Ngưu Hữu Đạo. Một đại nam nhân mà ăn mặc lòe loẹt như vậy thật sự khiến người ta thấy kỳ lạ, tới đây vẫn còn đeo mặt nạ, y không kìm được thỉnh giáo: “Vị bằng hữu này là?”

Nam tử áo hoa chỉ lạnh lùng liếc nhìn y, không thèm để ý đến y, một mình bước vào cổng lớn, quan sát hai bên Mao Lư sơn trang.

“Chuyện riêng của người ta, ta cũng không tiện nhiều lời.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay, không đề cập tới thân phận đối phương, Hoàng Liệt đành thôi.

Quản Phương Nghi lại lặng lẽ lưu tâm phản ứng của Viên Cương nhưng không thấy được gì dị thường từ trên mặt Viên Cương, trong lòng lập tức hiểu ra, hẳn vị này cũng biết thân phận thật sự của nam tử áo hoa.

Chủ khách sau khi đi vào đình thủy tạ ngồi xuống, Hoàng Liệt hỏi đến chuyện chính: “Lão đệ nói có chuyện quan trọng thương lượng, không biết là chuyện quan trọng gì?”

Ngưu Hữu Đạo duỗi tay, ra hiệu dùng trà, mình cũng bưng trà lên nói: “Cũng chưa đến mức nói là chuyện quan trọng gì, giữa đường ta đã chậm trễ rồi, chỉ e phải phiền Hoàng chưởng môn chờ thêm một lát.”

Hoàng Liệt: “Chờ cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Có người đưa tới cho ta một phần trọng lễ, mời Hoàng chưởng môn cùng thưởng thức!”

“Trọng lễ? Trọng lễ gì?” Hoàng Liệt tò mò, các trưởng lão bên cạnh cũng rất tò mò.

Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà khác: “Trọng lễ không thể bỏ qua,đến lúc đó Hoàng chưởng môn sẽ biết.”

Hỏi không ra điều gì, Hoàng Liệt tạm đè nghi vấn trong lòng xuống: “Lão đệ, ta nghe được tin, ngươi định vài ngày tới sẽ dời đến phủ thứ sử phủ thành ở, không biết là thật hay giả?”

Đây là vấn đề y lo lắng, hiện tại Thương Triều Tông do y khống chế, y lo Ngưu Hữu Đạo tham gia vào cướp quyền khống chế của y.

Đại Thiện sơn không thể độc chiếm Nam Châu, nắm tính mạng Thương Triều Tông trong tay mới có thể đảm bảo, nếu mất đi quyền khống chế tính mạng Thương Triều Tông thì hoàn cảnh cũng quá lúng túng.

Ngưu Hữu Đạo: “Đúng là có việc này, nhưng không phải là ta mong muốn như vậy, đây chỉ là suy nghĩ đột phát sau khi bị ám sát. Sau khi gặp nạn giữa đường, ta nghi ngờ triều đình động thủ với ta, tình cảnh hiện tại của ta khá nguy hiểm, đành phải đến phủ thành tránh tạm. có điều Hoàng chưởng môn yên tâm, ta chỉ ở tạm, đợi sau khi ta và triều đình thỏa hiệp sẽ lập tức dọn đi, tuyệt đối không ở phủ thành lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play