Tốc độ nhanh vô cùng khiến người bị công kích cảm thấy tê cả da đầu.

"Con mẹ nó để ta lên." Quản Phương Nghi kêu lên quái dị, lật tay áo chính là một tờ Thiên Kiếm Phù, phóng xuất ra cương ảnh cuồn cuộn không ngừng, sức mạnh cường đại khiến nó bay lên không.

Bà ta đã rút ra kinh nghiệm từ trận đánh trước, không dám tiếp tục ra tay nữa, việc này căn bản là vô dụng, không thể nào chế trụ nổi người ta, chỉ có thể dùng sức mạnh khổng lồ này để hộ thể mà thôi.

Ầm! Giống như tiếng sấm sét vang dội trong không gian, mặt đất sụp xuống, đất cát giống như sóng xung kích cuồng bạo bay tứ tung.

Trên không một đám phi cầm kinh sợ vỗ cánh bay cao để tránh.

Quản Phương Nghi phun ra một ngụm máu giống như một ngôi sao băng rơi xuống từ bên trong sức mạnh khổng lồ đó, rầm một cái dưới mặt đất.

Sau khi hạ gục một người, đôi cánh bạc ở bên trong trận cuồng phong lớn kia lại thay đổi phương hướng, xông đến chỗ Ngưu Hữu Đạo đang cầm kiếm.

Ngưu Hữu Đạo có hơi run rẩy, giơ kiếm trước người chuẩn bị ngăn chặn, đồng thời thi pháp, giận giữ gào lên: "Ngân Nhi! Ngân Nhi! Ngân Nhi!"

Ngay cả tiếng gào thét giận giữ cũng muốn hét cho nàng ta tỉnh lại.

Không còn cách nào cả, khi chạm tới Yêu Vương này, hắn căn bản không có sức đấu lại, tốc độ phản kích của hắn trong mắt nàng ta dường như chỉ là một trò đùa.

Trốn ư? Đừng nói trước kia, vừa rồi không thấy sao? Tên nào cũng chạy nhanh hơn hắn nhưng có ai thoát được không?

Trong cái rủi gặp cái cái may, giọng nói của hắn dường như có hiệu quả.

Tốc độ đôi cánh bạc nhanh như chớp kia đột nhiên chậm hẳn đi, bắt đầu có thể nhìn rõ đôi cánh đang vỗ, càng ngày càng chậm cuối cùng đứng ở trên không nhìn xuống chỗ hắn.

Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn, kiếm cắm trên mặt đất, tay không phi lên, tỏ vẻ không có ác ý, lại lần nữa dùng giọng nói bình thường gọi: "Ngân Nhi!"

Đôi cánh vỗ chậm dần, người hạ xuống, mũi chân chạm mặt đất.

Ngân Nhi đứng trước mặt hắn thu cánh lại, có chút nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí đã không còn nữa, dường như nàng ta đang cố gắng nhớ đến cái gì đó.

Ngưu Hữu Đạo vươn tay đến trước người nàng, thử tiến lên một bước.

Ngân Nhi cả kinh, hai cánh lại hơi mở ra.

Trên mặt Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, tận lực nở một nụ cười ấm áp, chậm rãi tới gần nàng ta, cũng vẫy vẫy tay ra hiệu nàng ta đưa tay ra.

Dường như nhận sự ảnh hưởng từ cảm xúc của đối phương, cảm nhận được thiện ý, hai cánh của Ngân Nhi chậm rãi thu lại, thử giơ móng vuốt ra.

Một bàn tay của con người, một móng vuốt của yêu ma, dưới không gian hỗn loạn trên thoải nguyên, đắm chìm trong ánh mặt trời, cuối cùng cũng chạm vào nhau.

Hai tay nắm nhau, Ngưu Hữu Đạo đã có kinh nghiệm ứng đối nên nhanh chóng thi triển công pháp Càn Khôn Quyết, đưa công pháp vào trong người nàng ta, giúp nàng ta hóa giải yêu lực cuồn cuộn sinh ra từ sự giận dữ.

Vẻ mặt của Ngân Nhi trở nên dịu dàng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, khẽ nâng cằm, dường như có chút hưởng thụ.

Mà vẻ ngoài của nàng ta cũng đang dần dần xuất hiện sự thay đổi, đôi cánh thu lại vào trong cơ thể, mái tóc bạc dần chuyển thành màu xàm rồi biến thành đen, móng vuốt bén nhọn cũng rút đi.

"Khụ! Khụ!"

Quản Phương Nghi từ từ bò lên khỏi đống đất đá.

Không giống với kinh nghiệm từ lần bị đánh đó, có cả sức mạnh của tờ Thiên Kiếm Phù hộ thể, quả thực alf bà ta đã chống đỡ được gần hết uy lực công kích.

Lần này, bà ta không bị thương nặng, chỉ là bị chấn động, trong phút chốc không kịp hồi hồn.

Uy lực công kích cực lớn của Thiên Kiếm Phù được bà ta dùng để phát huy ra tác dụng Hộ Thân Phù, đây cũng được coi là lần đầu tiên.

Lắc đầu, hơi tỉnh táo lại, từ trong hồ trèo ra, sau khi nhìn thấy một màn hai người phía xa xa đang đứng đối diện nhau, ho khan, quệt vết máu trên miệng.

Lại quay đầu nhìn xung quanh một lát thì thấy khắp nơi hỗn loạn, ngoại trừ hai vị kia, không còn có một ai đang đứng cả, toàn bộ đều bị đánh ngã.

Dường như bà ta nhớ ra cái gì đó, đột nhiên vẻ mặt khẩn trương lên, nói to: "Trần Bá, Hứa Lão Lục, Thập Lão Tam."

Lách mình đi, bay qua những người trang phục khác nhau đang ngã gục, tìm được Trần Bá đang nằm rạp trên mặt đất.

Xoay gương mặt toàn máu của Trần Bá ra, phát hiện ông ta đã thoi thóp, bất tỉnh nhân sự, nhiều chỗ trên người đã gãy xương, lục phủ ngũ tạng bị trọng thương.

Bà ta nhanh chóng lấy ra một viên Thiên Tế đan nhét vào miệng ông ta, thi pháp Trợ Kỳ Luyện Hóa, hỗ trợ phát huy dược tính để cứu người.

Cách đó không xa vang lên tiếng hừ hừ, Quản Phương Nghi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Viên Phương đang lồm cồm bò dậy, từ từ ngồi thẳng, rồi lắc lắc đầu.

"Lão Hùng, ngươi thế nào rồi?" Quản Phương Nghi hô lên.

Viên Phương vẫn còn đang đơ, nhìn bà ta, lại nhìn bốn phía hỗn loạn xung quanh.

Có thể nói là hắn ta không bị thương nặng, cũng may không phải là bị đánh, mà là bị Ngân Nhi một cước hất ra, hơn nữa cơ thể đao thương bất nhập nên nhặt được một mạng.

Ánh mắt nhìn đến chỗ Ngưu Hữu Đạo xa xa kia, vẻ mặt đau khổ, giọng nói nghẹn ngào: "Nói ngươi đừng tha cho bất cứ tên nào, không có nghĩa là ngay cả chúng ta cũng đánh hết đâu!"

Nhìn hắn ta còn có tâm trạng để lải nhải việc này, Quản Phương Nghi ngẫm lại cũng đúng, hắn ta là Kim Vương Hùng mà, thân thể cường hãn, không phải người nào cũng có thể so sánh được, nên cũng mặc kệ hắn ta.

Sau lưng vang lên tiếng động, Viên Phương nhìn lại, chỉ thấy một tên sát thủ đang động, đang cố sức bò lên, chính là tên bị hắn ta đụng văng ra ngoài.

Lập tức, Viên Phương nhìn xung quanh, nhào sang chỗ nào đó nhặt được một thanh kiếm, rồi vọt tới.

Phụt! Sát thủ kia vừa chống tay ngồi dậy, lại ngã xuống, ngực tên thích khách vừa mới bị Viên Phương đâm một kiếm.

Viên Phương rút kiếm, rồi lại đâm, rồi lại rút, rồi lại đâm.

Liên tục đâm mấy nhát kiếm khiến đối phương gục trên mặt đất không còn động đậy nữa, Viên Phương mới đâm kiếm xuống rồi đứng đó thở hồng hộc, miệng, mũi có máu tí tách chảy xuống, hình như đã bị nội thương nặng.

Viên Phương ngồi đơ ra ở một bên, sau khi lấy ra và nuốt một viên thuốc trị thương thì lại giơ tay ra lục tìm trên người tên thích khách kia, lấy ra các loại kim phiếu rồi nhanh chóng nhét vào trong tay áo mình.

Quản Phương Nghi im lặng.

Sau khi buông Trần Bá ra, bà ta lại tiếp tục tìm thấy Hứa Lão Lục và Lão Thập Tam đều bị trọng thương và đang ở trong trạng thái hôn mê, Quản Phương Nghi lại chữa trị cho từng người một.

Cuối cùng mới tìm thấy Viên Cương, lần này Viên Cương bị thương nặng hơn so với lúc ở Huyễn Giới, đang hôn mê mà miệng, mũi vẫn chảy ra rất nhiều máu, hai cánh tay bị biến dạng đến mức khó mà tin nổi.

Phát hiện hắn ta vẫn còn hơi thở, Quản Phương Nghi lại lấy ra một viên Thiên Tế đan, đang chuẩn bị cho Viên Cương ăn, bỗng nhiên hắn ta mở mắt nhìn bà ta.

"Không cần." Giọng nói Viên Cương suy yếu nhưng vẫn còn vững vàng.

Quản Phương Nghi không hiểu: "Ngươi bị thương rất nặng."

Viên Cương: "Không cần, giúp ta bó xương về lại đúng vị trí là được."

Quản Phương Nghi cười một tiếng, không cần thì thôi, cất linh đan đi, rồi giúp hắn ta bó xương cánh tay về đúng vị trí.

Kể cả Viên Cương không nói, bà ta cũng sẽ làm, bằng không thì cái cánh tay biến dạng thành ra như thế này chỉ dùng linh đan thì cũng không có tác dụng đâu.

Lúc đồng thời nắn chỉnh hai cánh tay, hô hấp của Viên Cương rõ ràng trở nên dồn dập hơn, đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh.

Sau khi vặn cánh tay trở lại vị trí cũ thì cả mặt Viên Cương toàn mồ hôi, hắn ta nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn lại, miệng và mũi bắt đầu thở ra khói trắng, dần dần phần bụng cũng bắt đầu nhấp nhô lên xuống.

Quản Phương Nghi cảm thấy ngạc nhiên và nghi ngờ nên quan sát một lát.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cũng không ngồi coi chừng hắn ta mãi, bà ta đứng dậy, quay đầu lại, lách mình đến chỗ Ngưu Hữu Đạo bên đó, không dám đứng quá gần, giữ một khoảng cách nhất định rồi đứng nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play