Bộ Phương cũng không giày vò họ lắm, tay khẽ vẫy, đằng sau có người bưng cái hộp lên, dâng trước mặt vợ chồng Anh vương, để hai người xem thử.

Hạo Chân không hiểu lắm, hơi nghi hoặc.

Thiệu Liễu Nhi nhìn thấy thì hãi hùng khiếp vía, đây không phải cái hộp nàng thu thập đưa đến cho huynh trưởng sao? Kinh động đến nội thị bên cạnh Hoàng đế đêm hôm khuya khoắt đưa tới là có ý gì?

Hộp lại mở ra, để hai người xem thử đồ bên trong.

Nhìn thấy kim phiếu và ngân phiếu bên trong, Thiệu Liễu Nhi càng chắc chắn, tim thắt lại, không biết chuyện lớn chừng nào mà lại làm ra thế trận này.

Bộ Phương tra hỏi: “Vương gia, Vương phi, nhận ra những thứ này không?”

Thiệu Liễu Nhi trả lời: “Đây là quà hôm qua ta tặng cho huynh trưởng Thiệu Bình Ba ở ngoại tân quán.”

Hạo Chân lập tức phản ứng lại, nhưng cũng thấy kỳ lạ, dù sao cũng là đại cữu ca của mình, đưa chút tiền tài thì sao? Chẳng lẽ cũng có lỗi sao?

Bộ Phương nói: “Bệ hạ hỏi, có biết Thiệu Bình Ba đi đâu không? Nếu biết, lập tức thông báo, không được phép giấu diếm.”

Bên này chỉ biết Thiệu Bình Ba ở ngoại tân quán, không biết gì khác.

Sau khi hỏi đáp qua lại một lát, Bộ Phương lấy thư Thiệu Bình Ba lưu lại giao cho Anh Vương, sau đó khom mình hành lễ cáo lui, không tiết lộ thêm điều gì.

Đợi sau khi những đại nội đến phủ đều rời đi, Cao Tiêm Hậu đi ra ngoài tìm hiểu tình hình trở về bẩm báo, nói Ngưu Hữu Đạo đến Tề kinh, vào hoàng cung, sau đó cùng Bộ Phương đi đuổi bắt Thiệu Bình Ba, lại vồ hụt, để Thiệu Bình Ba chạy, là bên Vệ quán đã hỗ trợ bỏ trốn.

Hạo Chân nghiêm mặt, rút bức thư bên trong phong thư ra xem, sau đó lại đưa cho mấy tâm phúc thay phiên nhau xem, cuối cùng mới đặt vào tay Thiệu Liễu Nhi đang kinh sợ.

Thấy thư, Thiệu Liễu Nhi suýt chút nữa bị dọa cho mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vừa rồi có một ý niệm như vậy, sợ xảy ra chuyện nên suýt nữa không thừa nhận, may là nàng phản ứng nhanh, nghĩ người ta đã đem đồ đến tìm chắc chắn sẽ không cho phép mình nói nhảm.

Vị Bộ công công kia không đem thư này ra trước, rõ ràng muốn xem thử thái độ bên này, nếu vừa rồi mình không thừa nhận, hậu quả khó mà lường được.

Thiệu Liễu Nhi có chút run chân, sợ không thôi, phát hiện thân ở Hoàng gia, bộ bộ kinh tâm, họa phúc thật sự chỉ trong một ý niệm!

Nàng thấy thư cũng hiểu, mới biết Thiệu Bình Ba không lấy tiền tài của nàng, còn trả lại nàng, đi mà không biệt rồi!

Hạo Chân thật sự không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Bộ Phương đích thân đi đuổi bắt Thiệu Bình Ba? Suy nghĩ một lát, muốn tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi rõ ràng, hỏi: “Ngưu Hữu Đạo đâu?”

Cao Tiệm Hậu: “Bị Bộ Phương khống chế trong tân quán rồi.”

“Khống chế rồi?” Hạo Chân ngạc nhiên, càng thêm hồ đồ, nhìn mấy vị tâm phúc, kết quả cả đám đều lắc đầu, đề nghĩ mãi không rõ đang xảy ra chuyện gì.

Bệ hạ phái người xông đến nhà, mấy vị này đêm nay không làm rõ mọi chuyện thì chẳng ai có thể an tâm nghỉ ngơi, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, nhất định là một đêm không ngủ...

Không chỉ Anh vương phủ, tối nay sẽ có rất nhiều người khó ngủ, kinh thành rộng lớn như vậy, bất kỳ hành động dị thường nào của Tề hoàng cũng đều sẽ ảnh hưởng rất nhiều người.

Ngưu Hữu Đạo vừa ló đầu vào Tề kinh đã bị giam lỏng tại ngoại tân quán cũng vậy.

Hắn không nghĩ ra nguyên nhân bị khống chế, không có đầu mối.

Nhịn đến hừng đông, chờ đến nửa buổi sang, cuối cùng ngoài viện truyền đến động tĩnh,, một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa viện.

Một tên thái giám đi vào, tìm Ngưu Hữu Đạo, mời Ngưu Hữu Đạo đi.

“Đại tổng quản tới?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một tiếng.

Thái giám cười không đáp, một mực mời Ngưu Hữu Đạo đi ra ngoài, lại mời hắn lên xe ngựa.

Ngưu Hữu Đạo không có vội vã lên xe, đẩy một góc màn xe lên, nhìn vào trong xe, kết quả thấy một người đang lặng lẽ ngồi đó, không phải Bộ Tầm thì còn có thể là ai.

“Để ngươi chờ lâu rồi, không còn cách nào khác, đợi hạ triều rồi ta mới rảnh.” Bộ Tầm giải thích.

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt, lại đi đến bên cạnh xe, rút kiếm đẩy màn cửa ra, hỏi Bộ Tầm bên trong: “Có ý gì?”

Bộ Tầm cười tủm tỉm. “Lên xe đi, chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Ngưu Hữu Đạo bày tỏ hoài nghi.

Bộ Tầm khẽ gật đầu. “Đối với ngươi mà nói, là chuyện tốt lớn.”

Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ, không biết đang giở trò quỷ gì, nhìn chung quanh một chút, phát hiện chỉ có một chiếc xe ngựa, lại hỏi: “Những người khác thì sao?” Chỉ Quản Phương Nghi và Trần Bá đang nhìn chằm chằm bên này.

“Bọn hắn thích đi đâu thì đi, không ai quản.” Bộ Tầm vừa dứt lời, thái giám tùy hành bên cạnh xe ngựa ra hiệu, tu sĩ canh giữ quanh viện lách người đi, không trông coi viện này nữa.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Quản Phương Nghi ra hiệu sau đó chui vào trong xe.

Xe ra khỏi ngoại tân quán, phía trước có hai người cưỡi ngựa mở đường, đằng sau có hai người cưỡi ngựa đi theo, đều mặc thường phục, chỉ có Bộ Tầm ở trong xe mặc cung trang hoạn quan.

Ngưu Hữu Đạo dùng vỏ kiếm đẩy màn xe lên nhìn người qua lại trên đường một lát mới thả xuống, quay đầu lại hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Bộ Tầm: “Dẫn ngươi đi gặp vị quý nhân?”

“Quý nhân? Quý nhân gì? Hoàng đế? Đây đâu phải đường vào cung? Hay là chưởng môn ba đại phái?” Ngưu Hữu Đạo hỏi liên tục.

Bộ Tầm hai tay đặt trên đầu gối nhìn kỹ hắn một lát.

Ngưu Hữu Đạo bị lão ta nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên. “Ta nói này Bộ đại tổng quản, rốt cuộc ông làm cái quái gì vậy?”

Ai ngờ Bộ Tầm chậm rãi lầm bầm: “Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, Lãng hoa đào tận anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầu không. Thanh sơn y cựu tại, Kỷ độ tịch dương hồng...(Trường giang cuồn cuộn chảy về đông Sóng trắng cuốn phăng mọi anh hùng Đúng sai, thành bại, đều mây khói Núi xanh lặng đón bóng dương hồng)”

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt.

Bộ Tầm đọc xong một bài lại đọc bài nữa: “Đào hoa ổ lý đào hoa am, đào hoa am hạ đào hoa tiên. Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ, hựu trích đào hoa hoán tửu tiền... (Đào Am giữa lũng hoa đào Có tiên lánh bụi thuở nào lại đây Rừng đào tiên để chốn này Ta bẻ đổi rượu vui say mấy cành)”

Khóe môi Ngưu Hữu Đạo giật giật, cười haha nói: “Giáo Sự đài đúng là không tầm thường, ngay cả cái này cũng thăm dò được.”

Bộ Tầm cười, đối phương nói vậy không khác nào đã thừa nhận là thơ của hắn. “Đúng là không nhìn ra, ngươi lại có tài hoa như vậy. Bài thơ này ngay cả bệ hạ cũng động tâm, đang suy nghĩ xem có nên mời ngươi là sư phụ cho các hoàng tử hoàng tôn không. Ngưu Hữu Đạo, đây là may mắn lớn đấy!”

“Đừng!” Ngưu Hữu Đạo đẩy tay cự tuyệt. “Đại tổng quản, chuyện rất tốt mà ông nói là đây sao? Đừng có lừa ta. Ta tuyên bố trước, mấy bài thơ kia không phải của ta, là của sư phụ ta, bị người ta hiểu lầm thôi.”

Bộ Tầm a một tiếng: “Sư phụ ngươi là ai? Có tài hoa này rất đáng để ta đích thân đi mời.”

Ngưu Hữu Đạo đáp gọi gàng: “Mọi người đều biết, Đông Quách Hạo Nhiên! Ông muốn tìm người, ta không có ý kiến, chỉ sợ không tìm được thôi.”

“...” Bộ Tầm im lặng.

Ngưu Hữu Đạo trở lại chuyện chính. “Đại tổng quản, quý nhân nào mà ta nhất định phải gặp vậy?”

Bộ Tầm: “Lần trước ngươi không từ mà biệt, trên nông trường không cản được ngươi nên có lòng tốt mời ngươi trở về, ngươi thì tốt rồi, một mồi lửa đốt cả nông trường. Giờ nghĩ lại, chuyện cũng có nguyên nhân, thằng nhãi ngươi e là vội vàng cướp chiến mã của Thiệu Bình Ba đúng không? Chuyện quá khứ coi như xong, bệ hạ rộng lượng, không truy cứu ngươi, có điều chuyện vẫn chưa xong, chuyện bệ hạ đã đáp ứng với người ta, ngươi phải giúp bệ hạ dọn dẹp cho xong.”

Ngưu Hữu Đạo buồn cười, dù là chuyện gì có truy cứu hay không cũng phải xem là ai. Dựa vào sức ảnh hưởng của hắn ở Nam Châu hiện nay, chút chuyện nhỏ ấy Hạo Vân Đồ có thể truy cứu mới là lạ, nói cứ như hắn nợ người ta nhân tình lớn lắm vậy. Có điều hắn cũng hiểu ra: “Ý đại tổng quản là, lúc trước cản ta trên đường là có chuyện muốn tìm ta?”

Bộ Tầm gật đầu: “Ngọc Thương tiên sinh đã nghe nói đến rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play