Dù Đàm Diệu Hiển vẫn khẳng định không bị lợi dụng, nhưng nàng vẫn nhìn rõ. Đàm Diệu Hiển là kẻ không có lòng dạ, tuyệt đối thật lòng với mình.
Bảo vật vô giá dễ cầu, tình lang thật lòng lại khó.
Tình cảnh Đàm Diệu Hiển khóc lóc bỏ đi chỉ vì muốn bảo vệ mình vẫn cứ khoan thật sâu vào lòng nàng. Nam nhân ngốc kia, chính mình còn không bảo vệ được, vậy mà còn muốn bảo vệ nàng.
Cho nên, nàng khó mà tha thứ cho Thiệu Bình Ba đã giết tình lang của mình, còn có một người nữa nàng không thể tha thứ, chính là kẻ cầm đầu Ngưu Hữu Đạo.
“Đây là thư của Ngưu Hữu Đạo ở Nam Châu nước Yến viết sao?” Thiệu Liễu Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Hạo Chân cầm sách có vẻ đang tập trung đọc hỏi lại: “Nàng thấy đánh giá về huynh trưởng của mình trong thư thế nào?”
Trầm ngâm một lát, Thiệu Liễu Nhi đáp: “Vương gia tự có phán xét.”
“Lời của người ngoài há có thể tin ngay. Bản Vương vẫn muốn nghe lời giải thích của nàng.”
Thiệu Liễu Nhi cân nhắc trả lời: “Là thật!”
Hạo Chân gấp sách lại, mở lớn hai mí mắt vẫn rũ xuống, hơi dịch cuốn sách sang, lộ ra đôi mắt sáng rực nhìn nàng: “Hắn là huynh trưởng của nàng mà nàng cũng đánh giá như vậy sao?”
Thiệu Liễu Nhi đứng dậy, nhún mình thi lễ một cái rồi mới trả lời: “Xem nội dung trong thư, thiếp thân biết Vương gia đã cầu thân cho phụ thân và huynh trưởng. Vương gia lẳng lặng mà làm vậy khiến cho thiếp thân cảm động đến rơi nước mắt. Nếu thiếp thân còn giấu diếm sẽ ăn ngủ không yên, chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Vương gia. Vương gia làm vậy, thiếp thân càng hiểu ra một đạo lý, chỉ cần Vương gia tốt, đương nhiên sẽ trông nom Thiệu gia. Tâm tư huynh trưởng âm hiểm khó lường, thiếp thân cũng sợ hãi, càng sợ huynh trưởng sẽ gây hoạ đến Vương gia. Nếu Vương phủ bất an, thiếp thân biết đặt chân ở đâu? Vương gia tốt, thiếp thân mới có thể tốt. Dân gian có câu, gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó, Vương gia mới là chỗ dựa hiện tại của thiếp thân, thiếp thân không dám giấu diếm con người của huynh trưởng.” Hai mắt nàng long lanh nước, nghẹn ngào đáp lại.
Thật nhìn mà yêu, Hạo Chân ném sách vở đứng dậy ôm lấy khuôn mặt nàng cảm động nói: “Bản vương đã hiểu tâm ý của Vương phi. Là bản Vương khiến nàng khó xử rồi.”
Thiệu Liễu Nhi khẽ lắc đầu.
“Vậy đi, y là huynh trưởng của nàng, bản Vương cũng sẽ không làm khó y. Nàng mang chút tài vật tặng cho y đi, để cho y tự tìm đường sống. Còn về sau, huynh trưởng ác độc như vậy, không gặp cũng được. Ý nàng thế nào?”
Thiệu Liễu Nhi rơi lệ gật đầu: “Thiếp thân nghe lời an bài của Vương gia.”
Hạo Chân lau nước mắt cho nàng…
Thiệu Liễu Nhi rời đi, bốn người Mộc Cửu, Xa Bất Trì, Cao Tiệm Hậu, Tạ Long Phi lần lượt tiến vào, xem phản ứng của Hạo Chân.
Hạo Chân cúi đầu đọc lá thư trong tay. Khi mới nhận được thư, chính y cũng sợ hãi vô cùng, không nói đến an nguy của hai đứa con trai kia, chỉ câu “Nếu Vương gia dùng kẻ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, vô quân vô phụ này, ngài đã từng nghĩ đến cảm giác của Bệ hạ chưa?” cũng đủ khiến cho y hãi hùng khiếp vía.
Không có phân tích của Ngưu Hữu Đạo, y còn không biết Thiệu Bình Ba đã lợi dụng phụ thân của mình làm lá chắn, cố tình bỏ phụ thân lại trong hiểm cảnh mà bỏ chạy. Y ngẫm lại, hoàn toàn có khả năng này.
Chỉ bằng câu nói ấy, y không dám dùng Thiệu Bình Ba nữa.
Y cho Thiệu Liễu Nhi xem thư không phải vì muốn nghe nàng giải thích, mà muốn nhân cơ hội này thăm dò thử lập trường của nàng.
“May mà nhận được hồi âm của Ngưu Hữu Đạo khiến cho bản Vương hoàn toàn tỉnh ngộ. Nếu không, tất sẽ hỏng chuyện lớn của bản Vương!” Hạo Chân ngửa mặt lên trời thở ra một hơi.
Mấy người cùng chắp tay khom người nói: “Là chúng thần hồ đồ!”
Hạo Chân phe phẩy lá thư trong tay: “Ngưu Hữu Đạo là người giữ lời, chí ít là sau khi nhận được thư của bản Vương đã hứa sẽ không động đến Thiệu Đăng Vân nữa. Hắn đã dốc bao công sức tâm huyết để ra tay với Thiệu thị như vậy, nhận được thư đã chấp nhận dừng tay, nhân tình này, bản Vương nhận.”
…
“Thiệu tiên sinh, có một phong thư gửi Thiệu công tử.”
Cửa sân, một sai dịch của dịch quán gọi vọng vào trong viện.
Thiệu Tam Tỉnh nghe tiếng bèn ra cổng nhận thư, thấy thư đã được phong kín, nhìn trái nhìn phải đều không thấy chữ, liền hỏi: “Người nào đưa tới vậy?”
Sai dịch đáp: “Lạ lắm, không biết là người phương nào đưa tới.”
Thiệu Tam Tỉnh lấy ra một viên ngân tệ tặng chó ai dịch kia, gã vui vẻ ra mặt cám ơn.
Thiệu Bình Ba cũng nghe tiếng, xuất hiện dưới mái hiên, chờ Thiệu Tam Tỉnh tới liền hỏi: “Thư của ai vậy?”
“Thư không có tên.” Thiệu Tam Tỉnh vừa đáp vừa mở thư.
Thiệu Bình Ba nhắm mắt, hừ lạnh: “Tám chín phần mười là có quan hệ tới Hiểu Nguyệt Các.”
Thiệu Tam Tỉnh lấy thư ra, xem xong, im lặng ngẩng đầu, lát sau mới thưa: “Đại công tử liệu sự như thần. Quả nhiên là bọn họ.”
Thiệu Bình Ba mở to mắt nói: “Ngoài đám người không thể để lộ danh tính kia, không còn ai gửi thẳng tin tới vào lúc này. Không có gì là lạ. Chỉ sợ không có lòng tốt!”
“Muốn mời Đại công tử đầu nhập!” Thiệu Tam Tỉnh thấp giọng báo lại, tay nâng tin giơ lên trước mặt Thiệu Bình Ba.
Nếu biết Hiểu Nguyệt Các không có ý tốt, thư này chưa được kiểm tra cẩn thận, Thiệu Tam Tỉnh không dám để cho Thiệu Bình Ta tiếp xúc. Thực sự Hiểu Nguyệt Các có rất nhiều trò quỷ quái, là một tổ chức ám sát, có đôi lúc, thực sự khó mà phòng bị được.
Đọc xong nội dung trong thư, Thiệu Bình Ba có vẻ khinh thường.
Thiệu Bình Ba đang định nói gì đó, lại có tiếng sai dịch gọi vọng và từ cổng: “Thiệu tiên sinh.”
Thiệu Tam Tỉnh cất lại thư vào trong ống tay áo, bước nhanh ra cổng, nói chuyện với sai dịch một lát rồi quay lại, bẩm báo: “Đại công tử, sứ thần nước Tề ở nước Vệ Khang Hoà cầu kiến.”
Thiệu Bình Ba im lặng suy tư một lát, có vẻ khá bất ngờ, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Cho mời.”
Y đang muốn xem sứ thần nước Vệ muốn gặp mình làm gì.
Thiệu Tam Tỉnh quay lại cửa lớn đón người, báo cho thủ vệ.
Lát sau, một hán tử nho nhã mặc áo gấm xuất hiện ngoài cửa lớn, mấy pháp sư đi theo sau bị thủ vệ ba phái lớn ngăn lại.
Người bị cản kiên trì muốn đi vào cùng, người cản kiên quyết không cho.
Hán tử áo gấm quay lại, thấy nơi này đề phòng cẩn thận như vậy, hiểu ra, mỉm cười, khoát tay áo với người mình mang tới ra hiệu không cần đi theo, tranh chấp ngoài cổng mới được giải quyết.
Thiệu Bình Ba tới đình viện chắp tay nghênh đón: “Khang đại nhân, kính ngưỡng đã lâu!”
“Ôi chao!” Khang Hoà bước nhanh tới gần, nhìn y từ trên xuống dưới, cũng chắp tay chào: “Thiệu công tử, quả nhiên là tuấn tú.”
“Khang đại nhân quá khen. Mời vào trong!” Thiệu Bình Ba nghiêng người nhường đường, đưa tay mời, dẫn khách vào trong phòng, ngồi xuống.
Thiệu Tam Tỉnh dâng trà, chủ khách khách sáo một phen.
Sau mấy câu chào hỏi, Thiệu Bình Ba thỉnh giáo, Khang Hoà cũng không định vòng vo: “Tướng công ở Vệ đô cũng biết Thiệu công tử gặp chút phiền phức, đặc biệt phân công bản sứ đến đây giải vây cho Thiệu công tử.”
Thiệu Bình Ba cười: “Ta có phiền phức gì?” Y nghi hoặc, không rõ là tin tức nước Vệ linh thông hay vì chuyện đã bị lộ?
Thực ra Khang Hoà cũng không biết tình huống cụ thể, Huyền Vi cũng không biết nhiều lắm, liệu y có thể biết được bao nhiêu? Nhưng y lừa gạt đối phương: “Thiệu công tử vừa mới rời Bắc Châu, Ngưu Hữu Đạo đã cưỡi phi cầm từ Vạn Thú Môn chạy tới Bắc Châu, vồ hụt. Bây giờ, Ngưu Hữu Đạo đã rời Bắc Châu, cưỡi phi cầm tới Kinh thành nước Tề, khí thế cực hung hăng. Chẳng lẽ đây không phải phiền phức sao?
Căn bản là y không biết Ngưu Hữu Đạo đến Kinh thành chỉ để hù doạ Thiệu Bình Ba.
Nhưng quả thực y đã nói trúng uy hiếp của Thiệu Bình Ba. Trước mắt, chỉ có Ngưu Hữu Đạo là khiến cho y phải kiêng kỵ. Nghe tin Ngưu Hữu Đạo đã chạy đến Kinh thành, lòng Thiệu Bình Ba trầm xuống.
Vì với hiểu biết của y về Ngưu Hữu Đạo, hoàn toàn có khả năng hắn sẽ truy sát y mãi không thả, hoàn toàn có khả năng hắn sẽ thừa thời cơ y suy yếu nhất mà truy sát.
Y chỉ không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại có thể phi hành toạ kỵ. Trước mắt, y đã mất đường thu thập thông tin bên ngoài, đừng nói là Ngưu Hữu Đạo, ngay cả tình huống Bắc Châu hiện tại thế nào y cũng không rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT