Bản thân ở Vạn Thú môn đần động ngây người mấy ngày nay chưa từng nghĩ tới tên này đã không mảy may cảm xúc cùng đồng thời làm ra được nhiều chuyện như vậy, Quản Phương Nghi thành thật đã bị ngạc nhiên quá lớn.

Bà ta không biết rằng Ngưu Hữu Đạo còn đồng thời hoàn thành bố cục nhằm vào Triều Kính, đã tròng dây thừng vào cổ Triều Kính rồi.

Chẳng qua có một số chuyện Ngưu Hữu Đạo chỉ làm mà không nói với người khác mà thôi. Hắn chưa bao giờ ồn ào đòi báo thù cho Hắc Mẫu Đơn, dù Hắc Mẫu Đơn chết trong lòng hắn thì hắn cũng chỉ ngồi ở mũi thuyền lẳng lặng ôm Hắc Mẫu Đơn, một tiếng cũng không than...

Trong màn đêm, phủ Thứ sử Bắc châu, một con Kim Sí đáp xuống.

Bên trong nhà chính, Nguyệt Điệp rơi xuống xà nhà, một mình Chung Dương Húc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Một đệ tử đi vào đưa một phong mật tín vào trong tay Chung Dương Húc.

Ánh mắt gian nan dời khỏi nội dung trên mật tín, gò má Chung Dương Húc căng cứng, hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng dị thường.

Y không ngờ tông môn cuối cùng quyết định như vậy, cũng không biết bên Vạn Thú môn tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Pháp chỉ của chưởng môn rất rõ ràng, cũng rất kiên quyết, y nhất định phải chấp hành.

Chung Dương Húc chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói: "Lập tức khống chế Thiệu Đăng Vân, phòng ngừa xảy ra rối loạn!"

"Dạ!" Đệ tử lĩnh mệnh.

Đệ tử Đại Thiền Sơn trong phủ Thứ sử lập tức hành động.

Trong địa lao, trên vách tường hai bên có một chén đèn dầu, trong đó có một chiếc "vụt" một tiếng dập tắt khiến ánh sáng trong đại lao mờ ảo hơn không ít.

Thiệu Ba Tỉnh ngồi trên đệm lót bên ngoài lao bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về ngọn đèn nhỏ bị dập tắt, môi hơi run rẩy.

Thiệu Bình Ba đứng chắp tay trong lao chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn ngọn đèn dập tắt kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại, gương mặt dần lộ ra thần sắc không chịu nổi, rất thống khổ.

Ánh nến bên này chợt tối chút khiến hai tu sĩ canh giữ trong nhà tù chú ý. Một người lắc mình đáp xuống ngoài lao tù xem xét, không thấy có gì khác lạ.

Thiệu Tam Tỉnh ngơ ngác nhìn Thiệu Bình Ba ở bên trong, có người nên ông không dám lộ ra manh mối gì, nhưng ánh mắt rất phức tạp nhìn Thiệu Bình Ba.

Thiệu Bình Ba nhắm mắt cúi đầu từ từ nói:

"Đèn tắt, thêm dầu thắp đi."

“Rõ!”

Thiệu Tam Tỉnh khom người, rút xích sắt cửa tù, mở cửa đi vào ngay trước mặt tu sĩ kia.

Thiệu Tam Tỉnh có thể tự do ra vào lao tù không lạ, Thiệu Bình Ba không phải phạm nhân thật sự, Đại Thiền sơn không làm quá ác, cho phép Thiệu Tam Tỉnh đi vào chăm sóc cho Thiệu Bình Ba.

Thiệu Tam Tỉnh đến gần ngọn đèn gắn trên vách tường, tu sĩ không phát hiện có gì khác lạ xoay người đi.

Đèn tắt lại được đốt sáng, Thiệu Tam Tỉnh khẽ kêu:

"Đại công tử..."

Thiệu Bình Ba nhẹ lắc đầu nói:

"Không vội! Có lẽ là hiểu lầm, chờ quan sát kỹ hơn.”

Thiệu Bình Ba xoay người đi tới gần song sắt ngăn cách, mắt nhìn hướng cửa lao chờ đơi.

Ngoài lao mơ hồ truyền đến tiếng quát của Chung Dương Húc:

“Mở cửa!”

Có tiếng xích sắt rào rào, cửa tù két một tiếng mở ra, vài người đi vào, Chung Dương Húc đi đầu.

Hai đệ tử trông chừng trong tù nhanh chóng hành lễ:

“Sư phụ!”

Thiệu Bình Ba bị nhốt trong lao tù nhìn chằm chằm Chung Dương Húc cầm bảo kiếm sải bước đi tới, cơ mặt co giật, chút hy vọng cuối cùng tan vỡ.

Chung Dương Húc thấy Thiệu Bình Ba đứng trong tù, nhìn y chằm chằm, biểu tình trầm trọng bước lại gần.

Thiệu Bình Ba giũ ống tay áo hai tay khoanh lại, khom người từ xa bái, lớn tiếng nói:

“Xin bá phụ đừng bị thương phụ thân tiểu điệt!”

Thiệu Tam Tỉnh đứng trước ngọn đèn chộp ngay điểm yếu đèn trên tường, đẩy mạnh, vách tường kêu rắc một tiếng.

Đột nhiên một hàng rào sắt giáng xuống hành lang địa lao, rầm một tiếng mặt đất rung rinh.

Đám người Chung Dương Húc giật nảy mình. Hàng rào sắt giáng xuống, hòn đá như núi lở rơi lộp độp che thân hình gặp biến không sợ, chắp tay vái từ xa.

Đám người giật mình kêu lên:

"A!"

Chung Dương Húc vừa kinh vừa giận, keng một tiếng rút bảo kiếm ra khỏi vỏ liên tục chém văng đất đá đi.

Keng keng keng!

Bảo kiếm chém vào hàng rào sắt ngăn cách nhưng chỉ để lại vết hằn chứ không thể chặt đứt, hàng rào sắt này đúc bằng tinh cương thượng đẳng.

Chung Dương Húc giận dữ vỗ chưởng liên tục phá một lỗ hổng xông vào, nhưng không thấy bóng dáng ai trong lao tù phía cuối địa lao nữa.

Thiệu Bình Ba, Thiệu Tam Tỉnh đã biến mất.

Đã thấy Thiệu Tam Tỉnh đẩy ngọn đèn nên Chung Dương Húc lắc người vào cũng đẩy đèn, nguyên vách tường buông lỏng. Chung Dương Húc thuận tay đẩy, vách tường hơi xoay sang bên lộ ra đường hầm đen ngòm, có bậc thang kéo dài xuống dưới.

Chung Dương Húc gầm lên:

"Chạy không xa, đuổi theo! Nhìn thấy liền giết!”

Mấy con nguyệt điệp bay ra, mấy đệ tử Đại Thiền sơn lục tục chui vào đường ngầm, Chung Dương Húc cũng chui vào.

Nguyệt điệp giương cánh bay nhanh trong đường ngầm, đường rất dài, không biết thông hướng nơi nào.

Chạy tới một nửa Chung Dương Húc nhận ra có điều lạ, bằng vào tốc độ của phàm phu tục tử Thiệu Bình Ba không thể nào chạy nhanh đến vậy, với tốc độ của họ lẽ ra nên bắt kịp mới đúng.

Đến cuối, đám người chạy tới cuối đường ngầm, họ phát hiện một căn phòng đá, ngoài ra không có đường nào khác.

Ánh sáng phát ra từ nguyệt điệp chiếu trong phòng đá bày bàn ghế.

Đám người vội vàng gõ bốn vách tường và nền đất, thi pháp điều tra xem có đường ngầm nào khác không.

Chung Dương Húc đến bên cạnh bàn thấy đặt một tờ giấy, bên trên có hàng chữ: Tha cho các ngươi một mạng, đừng bị thương phụ thân ta, tránh cho Đại Thiền sơn bị họa diệt môn!

Kết hợp hoàn cảnh không khó hiểu ý nghĩa tờ giấy.

Như đang nói có thể dụ các ngươi đến chỗ này thì giết các ngươi dễ như trở bàn tay, không giết các ngươi là vì lo cho phụ thân của ta. Ta bỏ qua các ngươi, các ngươi không được tổn thương phụ thân, nếu không ta sẽ diệt môn Đại Thiền sơn.

Chung Dương Húc hét to:

“Bị tiểu tử lừa!”

Chung Dương Húc siết chặt tờ giấy, tức giận người run run.

Rất rõ ràng lời cảnh báo này không phải vừa rồi vội vàng viết, nhìn độ mới cũ của chữ viết là biết tờ giấy đã được đặt sẵn trong đây từ lâu dự phòng cho lúc này đến. Thiệu Bình Ba người ta nếu không trốn thì họ sẽ không thấy lá thư này, ngược lại sẽ nhìn thấy.

Tức là cái gọi là Đại Thiền sơn bắt nhốt trông chừng chỉ là trò cười, nếu người ta muốn chạy trốn thì đã trốn đi từ lâu, chẳng cần chờ đến bây giờ.

Nhớ lại Thiệu Bình Ba không chút hoang mang chắp tay từ biệt, ung dung bình tĩnh, nhàn nhã vô cùng, xem Đại Thiền sơn như không có gì, như một cái tát vào mặt trưởng lão Đại Thiền sơn tọa trấn phủ Thứ Sử này, hỏi sao Chung Dương Húc không giận cho được?

Nếu để Thiệu Bình Ba chạy mất ngay trước mí mắt thì Chung Dương Húc biết ăn nói thế nào với tông môn?

Chung Dương Húc gầm lên:

“Dọc đường chắc chắn có đường ngầm khác, soát cho ta!

Tiếng rống làm phòng đá ù ù.

Đúng như Chung Dương Húc nói, một đám người mất chút thời gian tìm kiếm thật sự phát hiện một đường ngầm khác trong đường hầm.

Đường ngầm này cách lối vào đường hầm không xa, nhưng không biết cơ quan mở ra ở đâu.

Ầm vang, cửa vào đường ngầm bị cứng rắn đánh sập, đám người Chung Dương Húc lại xông vào, phát hiện vết máu trên vách tường, dưới đất cũng có vết máu.

Ngoài thành, trong một tòa trang, cửa một căn phòng tạp vật đơn độc bị đẩy ra.

Thiệu Bình Ba, Thiệu Tam Tỉnh đón tia ban mai bước ra.

Người câm đang quét sân thấy Thiệu Tam Tỉnh liền quăng chổi chạy tới bái kiến:

“A u a u...”

Thiệu Tam Tỉnh trầm giọng hỏi:

“Người ở đâu?”

Người cầm hoa tay múa chân dẫn hai người đi nhanh:

“A u u ô!”

Một cánh cửa khép kín bị đẩy ra, sáu người ngồi trên hai hàng ghế, sáu người khoác áo choàng đen cùng quay đầu nhìn ba người đi vào.

Thiệu Tam Tỉnh phất tay ra hiệu người câm đi xuống, chắp tay hướng sáu người:

“Các vị, có thể đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play