Triều Thắng Hoài câm nín, ngẫm lại cũng đúng. Nhưng vì có lý nên càng thấy bực tức, vì một người chết mà y đi tới một bước này?
Bình thường Triều Thắng Hoài tự thấy mình khá thông minh, hôm nay bỗng cảm giác mình như đồ ngốc trong tay người ta.
Ngưu Hữu Đạo biết suy nghĩ của Triều Thắng Hoài, an ủi:
“Huynh đệ, nghĩ thoáng chút, không có chuyện này thì cả đời ngươi chưa chắc kiếm được nhiều tiền như vậy, có gan mới làm giàu, đúng sai không quan trọng, quan trọng là mục đích của ngươi đạt tới đúng không? Nếu ngươi muốn thấy người mới yên tâm thì... ta không nỡ tách lìa hai huynh đệ, nếu ngươi có lòng thì đi chỗ ngươi và hai huynh đệ chém giết tìm, chôn chung hai huynh đệ dưới cây hoa đó. Được rồi, ta về trước đây, ở lâu chọc người nghi ngờ, có chuyện gì thì liên lạc như cũ.”
Ngưu Hữu Đạo mới rời khỏi khe núi đi đến đình viện thì thấy Viên Cương sải bước đi tới.
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, Viên Cương nói nhỏ vào tai hắn:
“Tin tức của Trần Quy Thạc đến rồi, đã đưa thư cho Tiêu Dao cung, đang chạy tới chỗ tiếp theo.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ cười nói:
“Tin tức của chúng ta tới rồi, xem ra Long đại chưởng môn ở đây rất nhanh sẽ nhận được tin, Đại Thiền sơn có bất ngờ lớn.”
Một con kim sí từ trên trời lao xuống khách viện chỗ ở của Tiêu Dao cung.
Rất nhanh Dịch Thư đi nhanh giữa đình đài lầu các đến bên tháp thấp trong đình nước, hai tay dâng mật thư.
Dịch Thư nói:
“Sư phụ, trưởng lão trong cung truyền tin đến.”
Long Hưu khoanh chân đả tọa chậm rãi thu công mở mắt ra, nhận mật thư đọc thoáng qua, cau mày lẩm bẩm:
“Bắc châu muốn quy thuận?”
Dịch Thư không lên tiếng, nàng nhận thư nên có xem nội dung trong đó.
Long Hưu đọc thư, ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Lần trước người của Đại Thiền sơn đã đến đúng không?”
Dịch Thư trả lời:
“Đúng vậy, trưởng lão Đại Thiền sơn Hoàng Thông cầu kiến sư tôn nhưng sư tôn không gặp.”
Long Hưu nói:
“Đi tìm hiểu họ ở đâu, kêu hắn đến gặp bản cung.”
Dịch Thư lên tiếng, nhanh chóng rời đi:
“Rõ!”
Một con ngựa chạy nhanh trên đường cái, kỵ sĩ quất roi giục ngựa không ngừng chạy trên đường cái xuyên qua núi rừng.
Kỵ sĩ là Tống Thư, thấy núi cao lồng lộng ẩn hiện sau núi rừng, làm người gửi thư Tống Thư nâng cao tinh thần. Rốt cuộc sắp đến nơi, tuy nhìn núi gần chạy chết người nhưng qua khu rừng này thì cách Vô Thượng cung không xa.
Tống Thư mới xông vào núi rừng không lâu buộc phải ghìm cương tọa kỵ thở gấp.
Một chiếc xe hư chặn giữa đường, hình như bánh xe bị gì ngã lăn lóc, xa phu đang chỉnh sửa dưới gầm xe. Một bên là vách núi, bên kia là sườn dốc nên Tống Thư phải ngừng lại.
Tống Thư giục ngựa chậm rãi tiến lên quát:
“Làm phiền dắt ngựa đi để người ta qua!”
Màn che cửa sổ thùng xe bị vén lên, chưởng quầy Tiếu Thiết của Băng Tuyết các Lưu Tiên Tông ló mặt ra nhìn Tống Thư đeo mặt nạ.
Thấy là Tiếu Thiết thì Tống Thư mặt biến sắc, may mắn có mặt nạ che khó nhận ra người, hơi nghiêng đầu né ánh mắt của Tiếu Thiết.
Tại sao Tống Thư tái mặt? Vì hai người quen biết.
Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn vốn là môn phái phụ thuộc vào quyền thế của Tống gia, nói là tay đấm được Tống gia nuôi làm việc cũng không quá mức. Quyền thế đến trình độ như Tống gia sẽ nuôi dưỡng chút thế lực trong giới tu hành hỗ trợ làm việc, dù sao là thiên hạ của tu sĩ, có nhiều chuyện cần dựa vào tu sĩ giải quyết.
Tống Thư dù gì lăn lộn trong giới tu hành nhiều năm, sao có thể không đi Băng Tuyết các kiến thức một phen.
Với thân phận năm xưa của Tống Thư đi Băng Tuyết các thử hỏi chưởng quầy Tiếu Thiết sao có thể không nhiệt tình chào hỏi.
Hai người biết mặt.
Tiếu Thiết cười nói:
“Nghe giọng rất quen, nhưng khí thế trong mắt không như năm xưa. Tống tam gia, nhiều năm không gặp, người xưa gặp lại sao giả vờ không quen? Tam gia, Tiêu mỗ cung kính chờ tại đây đã lâu, may mắn tam gia không làm Tiêu mỗ thất vọng, nếu không thì Tiêu mỗ không biết nên ăn nói thế nào với tông môn.”
Nghe câu này tim Tống Thư rớt cái bịch, dứt khoát bay lên lao hướng núi rừng muốn lẩn vào đó chạy trốn.
Tống Thư ở giữa không trung, bỗng có hai người nhảy ra từ núi rừng ngăn cản. Hai bên rút kiếm giữa trời trong khoảnh khắc đánh nhau, liên tiếp có người lao đến vây công.
Đùng!
Thùng xe vỡ thành nhiều mảnh, Tiếu Thiết lao ra tham gia vào đánh nhau.
Trong tiếng ầm ĩ ngựa bị giật mình hí vang chạy lung tung.
Tiếng động ồn ào chỉ trong giây lát, Tống Thư đổ máu ngã xuống đất bị Tiếu Thiết đạp lên ngực khó nhúc nhích.
Kiếm trong tay Tiếu Thiết gác lên cổ Tống Thư.
Tiếu Thiết là tu sĩ Kim Đan, đại biểu Lưu Tiên Tông đi Băng Tuyết các tọa trấn thì thực lực đương nhiên không tầm thường.
Thực lực của Tống Thư bình thường, thiên phú tu hành tầm thường, kinh nghiệm liều mạng đánh nhau không nhiều. Năm đó Tống Thư có thể uy phong ở Thượng Thanh tông đơn thuần vì bối cảnh gia thế, mà nhờ gia thế như vậy nên cũng ít có cơ hội liều mạng.
Một mình Tiếu Thiết có thể xử Tống Thư huống chi có một đám người vây công càng dễ bắt giữ.
Tống Thư căm hờn rống to:
“Cẩu tặc phản bội chủ sẽ bị trời phạt!”
Tiếu Thiết cười lạnh, nếu không phải bên trên yêu cầu bắt sống thì gã đã làm thịt Tống Thư tại chỗ.
Tiếu Thiết dùng kiếm vỗ mặt đối phương:
“Tam gia, phượng hoàng suy sút thì không bằng gà, miệng lưỡi bén nhọn không ý nghĩa, soát!”
Hai người lại gần kiềm chế Tống Thư kéo vào rừng điều tra.
Tiếu Thiết quan sát bốn phía, bỏ bảo kiếm vào bao, phất tay ra hiệu.
Có người nhanh chóng thanh lý hiện trường, mảnh nhỏ thùng xe chặn đường bị ném xuống khe rãnh.
Làm xe ngựa chặn đường cũng vì bất đắc dĩ, không thể thấy ai liền ngăn cản tra hỏi đi? Nơi này cách Vô Thượng cung không xa, lỡ chặn phải đệ tử người ta thì rắc rối, chọc vào cao nhân khác cũng khó chịu.
May mắn Ngưu Hữu Đạo đã chỉ rõ tuyến đường, cho rằng Tống Thư sẽ không đi lòng vòng mà chắc chắn đi con đường tới thẳng mục đích, cộng thêm bên này biết mặt Tống Thư nên dễ làm nhiều.
Người đi ngang qua đều bị ngăn lại, không phải mục tiêu thì kéo xe ngựa nhường đường, cư xử khách khí tránh cho chọc vào rắc rối.
Vấn đề duy nhất là không biết sẽ đi nơi nào rước trong ba nhà Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo. Nên người của Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn chia ba đường, canh chừng giữa đường ôm cây đợi thỏ tránh cho bỏ lỡ.
Kết quả Tống Thư đụng vào Lưu Tiên Tông.
Giày vò một phen trong rừng, một đan dược soát ra ba phong mật thư bao trong giấy dầu, hiến cho Tiếu Thiết:
“Đã tìm được rồi thưa sư thúc!”
Tiếu Thiết cầm lấy nghiệm sơ, nở nụ cười. Không vui không được, tông môn nói nếu làm tốt sẽ tính công lớn, phá cách thăng cấp trưởng lão.
Vị trí trưởng lão trong môn phái có giới hạn, thôn thường thiếu ghế mới bổ sung người vào, không dễ phá chác.
Huống chi không chỉ mình Tiếu Thiết muốn vị trí này, nếu thật sự tuyển dụng thì không đến lượt gã, giờ việc tốt này đã vào tay gã.
Lưu Tiên Tông ngoại lệ cũng vì bất đắc dĩ, làm hỏng chuyện là bị Ngưu Hữu Đạo uy hiếp xóa sổ khỏi Nam châu.
Thử hỏi gặp cơ hội tốt ngàn năm một thuở như vậy sao Tiếu Thiết có thể không lên tinh thần mười hai phần ứng đối? May mắn không làm nhục mệnh, được như mong muốn.
Tiếu Thiết cất thư, phất tay, một đám người mang theo mục tiêu bị bắt nhanh chóng biến mất sâu trong núi rừng.
Dòng suối trong veo chảy rì rào.
Mấy đệ tử Vạn Thú môn thất bại ngồi xổm cạnh con suối giặt đồ, giặt cho mình, còn phải giặt cho sư huynh khác, nếu không như vậy thì sao gọi họ là thất bại, sống không tốt trong môn phái, phải xem sắc mặt của người ta.
Chu Thiết Tử là một trong số đó, không biết nhiều về tin tức bên ngoài, gần đây hay hỏi thăm chuyện về Ngưu Hữu Đạo.
Chu Thiết Tử nghe sư huynh phía đối diện nhắc đến Ngưu Hữu Đạo thích kết bái với người, ngẩng đầu lên đặt câu hỏi:
“Ngưu Hữu Đạo có nhiều huynh đệ kết nghĩa sao?”
Sư huynh phía đối diện cười nói:
“Có nhiều hay không thì không biết nhưng nghe nói hắn thích kết bái với người, tuy nhiên loại người đó làm gì thật lòng kết bái với ai, đơn giản là lợi dụng nhau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT