Thiệu Đăng Vân chậm rãi mở mắt ra, mắt lóe tia sáng oai vũ khiếp người.

Thiệu Đăng Vân nghiêng đầu nhẹ giọng nói:

“Truyền quân lệnh của ta, người ngựa trên dưới Bắc châu không được thủ dụ của ta thì không cho phép vọng động. Tướng lĩnh các bộ thay đổi cần thủ dụ tự tay ta viết, ai tự tiện phát lệnh sẽ coi như phản tặc, các huynh đệ cùng tru!”

Dương Song nhận ra điều gì, nhẹ giọng nói:

“Rõ!”

Nam châu, Thiên Ngọc môn.

Trong đại điện chính cung tập hợp các trưởng lão, bọn họ nhìn Bành Hựu Tại mặt lạnh băng đứng trên cao.

Sắc mặt của chưởng môn kém vậy chắc đã xảy ra chuyện gì.

Phong Ân Thái hỏi:

"Chưởng môn triệu tập chúng ta là có việc gì?”

Bành Hựu Tại nghiêng đầu ra hiệu, đệ tử ở một bên dâng phong mật thư cho trưởng lão đứng bên dưới, để các trưởng lão truyền đọc.

Trưởng lão Đinh Khoái xem xong kêu lên, tái mặt.

Đám trưởng lão xúm lại chụm đầu đọc thư, xem rõ nội dung đều mặt biến sắc.

Bành Hựu Tại chậm rãi nói:

“Trần Đình Tú Trần trưởng lão đã chết, bị phu nhân của chưởng môn Thiên Hành tông tức là nữ nhi của chưởng môn đời trước, Văn Tâm Chiếu giết.”

Đệ tử Thiên Ngọc môn từ bên Vạn Thú môn truyền tin về rõ ràng nói Trần Đình Tú muốn lợi dụng sự kiện Hồng Nương xúi Văn Tâm Chiếu mượn đao giết người, kết quả chọc giận Văn Tâm Chiếu nên chết ngoài sơn môn Vạn Thú môn, đối mặt áp lực từ ba đại phái nước Yến họ không dám nói ra sự thật, đành nhận một trăm vạn kim tệ xong việc.

Phong Ân Thái vẫn không nhịn được hỏi:

“Sao có thể như vậy?"

Bành Hựu Tại nói:

"Trần trưởng lão lần đầu đến viếng thăm bị Văn Tâm Chiếu đuổi ra, sau đó Văn Tâm Chiếu dụ Trần trưởng lão ra sơn môn rồi giết. Muốn giết thì ngay từ đầu có thể dụ ra giết, tại sao chờ đến về sau? Ta cứ cảm thấy việc này kỳ lạ, nếu thật sự có vấn đề chỉ e liên quan đến Ngưu Hữu Đạo ở Vạn Thú môn.”

Phong Ân Thái cầm mật thư giữ im lặng. Một bên là sư huynh đệ đồng môn, một bên là huynh đệ kết nghĩa của mình, Phong Ân Thái không tiện phát biểu ý kiến quyết định xử Ngưu Hữu Đạo, đành lặng im.

Nữ trưởng lão duy nhất của Thiên Ngọc môn, Lâm Phi Tuyết giẫm chân căm hận nói:

"Tiểu tặc đáng giận! Thiên Hành tông khinh người quá đáng!"

Đinh Khoái khẽ thở dài:

“Thiên Hành tông thế lớn, làm gì được họ?”

Bành Hựu Tại nghiến răng nói:

“Ghi nhớ thù này, để đệ tử hậu bối nhớ kỹ, toàn Thiên Ngọc môn ta cố gắng phấn đấu chờ sau này tẩy hận này!”

Lâm Phi Tuyết nói:

“Ngưu Hữu Đạo đã bắt tay với ba đại phái, phải nhanh chóng để Trình sư bá chạy tới Vạn Thú môn ngăn cản.”

Bành Hựu Tại nói:

"Tiểu tặc gian trá, minh thương dễ tránh tên lén khó phòng, Trình sư bá không tiện lộ mặt trước tiểu tặc kia sợ sẽ gặp bất trắc. Hắn muốn móc nối thì kệ hắn, kế hoạch giữ nguyên như cũ, tiếp tục để Trình sư bá tùy thời giết tặc. Ta đã truyền tin cho đệ tử ở Vạn Thú môn kêu họ canh giữ tại đó chú ý hướng đi của Ngưu Hữu Đạo, phối hợp hành động của Trình sư bá.”

Núi xanh tốt tươi, Nhà Tranh sơn trang vẫn ở chỗ cũ, một tòa trủng dưới gốc cây ngoài trang.

Ba con kim sí từ xa bay tới lao xuống ba tòa lâu vũ ẩn trong núi rừng.

Phí Trường Lưu mới vừa ra khỏi điện, Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa lục tục bay ra, ba người đứng dưới mái hiên đại điện.

Phí Trường Lưu hỏi:

“Hai người cũng nhận được tin tức của Ngưu Hữu Đạo?”

Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa rút một phong mật thư ra khỏi ống tay áo, Phí Trường Lưu cũng lấy một phong ra, ba người so sánh ba phong thư nội dung y như nhau.

Trong thư yêu cầu ba phái nhanh chóng triệu tập người bên cửa hàng Băng Tuyết các chặn người đưa thư ngay, phải bắt giữ mục tiêu, Ngưu Hữu Đạo cần lá thư trong tay người đưa thư.

Trịnh Cửu Tiêu hỏi:

“Hắn đang ở đâu, muốn làm gì? Sự việc không đầu không đuôi, như lọt vào trong sương mù. Tống Thư nhi tử của Tống Đình Uy chẳng phải đã đầu vào Thiệu Bình Ba ở Bắc châu sao? Không lẽ Ngưu Hữu Đạo bỏ lại Nam châu lần nữa đấu với Bắc châu? Hoặc nên nói là còn nhớ thù Thượng Thanh tông năm xưa, quyết nhổ cỏ tận gốc Tống gia?”

Hạ Hoa buông tiếng thở dài:

“Phong cách làm việc của tên đó luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không dễ để lộ nội tình, quỷ biết hắn đang lay hoay cái gì. Nhưng mặc kệ hắn muốn làm gì cứ làm theo hắn là được. Ngươi không thấy ngữ điệu dùng từ sao? Phải giữ bí mật, chỉ được thành công không thể thất bại, nếu có sai sót sẽ xóa sổ ba phía chúng ta khỏi đất Nam châu. Giọng điệu này khiến người khó chịu.”

Phí Trường Lưu than thở:

“Khó chịu thì làm được gì? Nói sao thì cách lâu như vậy rốt cuộc chịu liên lạc với chúng ta, chứng minh ít nhất hắn không muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta. Trong trận chiến Nam châu chúng ta lắc lư trái phải, người ta đã lên mặt cho chúng ta xem, nếu lần này còn làm không xong sợ là Ngưu Hữu Đạo sẽ trở mặt với chúng ta. Không có chỗ đứng trong Nam châu thì ba phái chúng ta thật sự sẽ trở thành chó nhà có tang."

Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa gật đầu. Ngưu Hữu Đạo muốn gây sự với họ rất dễ, chỉ cần nói một tiếng với Thương Triêu Tông là người ngựa trú tại chỗ có thể chạy tới quấy rầy bọn họ, làm họ không sống yên. Bọn họ dám giết người của Thương Triêu Tông sao?

Trịnh Cửu Tiêu cười khổ nói:

“Ài, các ngươi xem tình huống của ba phái chúng ta, dù gì có nhiều người mà ăn nhờ ở đậu, còn phải nhìn sắc mặt người ta. Lại xem tên kia, một đồ đệ bị Thượng Thanh tông bỏ, không có nhiều người như chúng ta, thực lực thua xa chúng ta, nhưng tình huống thực tế là chúng ta phải xem sắc mặt của hắn, chạy chân cho hắn, chuyện quái quỷ gì!”

Hạ Hoa nói:

“Ngươi đừng oán trách nữa, từ khi ba phái chúng ta khai sơn lập phái đến nay đã đổi bao nhiêu ông chủ? Người ta có khó khăn đến đâu cũng không theo hai chủ, kiên quyết không rời Thương Triêu Tông, một đường nâng đỡ Thương Triêu Tông từ đường cùng đến bây giờ, sao Thương Triêu Tông có thể không mang ơn?”

Trịnh Cửu Tiêu nói:

“So sánh thế này không có ý nghĩa.”

Hạ Hoa hỏi lại:

“Vậy muốn so thế nào? Ba nhà chúng ta ai dám giết Yến Sử? Chúng ta dám giao phong với Thiên Ngọc môn trong Nam châu không?”

Phí Trường Lưu giơ tay ngăn lại:

“Được rồi đừng cãi nữa, có làm không? Cho thái độ xác thực đi.”

Không có lựa chọn, ba người chạm mặt chốc lát rồi giải tán, lát sau ba con kim sí bay lên tầng mây rời xa dương thế.

Tin tức đưa thẳng đến Băng Tuyết các.

Nhận được tin, Tiếu Thiết chưởng quầy Lưu Tiên Tông, Tào Hoành chưởng quầy Phù Vân Tông, Lý Hỏa Vân chưởng quầy Linh Tú Sơn không dám chậm trễ, nhiệm vụ cấp tốc, ba người nhanh chóng tập hợp người trong Băng Tuyết các.

Trong gió tuyết người ba đường lục tục bay ra khỏi hiệp cốc bay lượn giữa đỉnh núi tuyết.

Người ba đường ra Đại Tuyết sơn chạy đến một trạm dịch ven đường cánh đồng tuyết mua tọa kỵ, làn lượt chạm mặt nhau tại đây.

Trạm dịch ở đây không thiếu tọa kỵ, tu sĩ đi Băng Tuyết các thường bỏ lại tọa kỵ ở đây.

"Giá!"

Một đoàn người chưa đến hai mươi người lao ra trạm dịch tung vso băng tuyết trên đường, gicụ ngựa chạy như điên trong gió lạnh.

Ra băng nguyên thấy đồng xanh, đến chỗ rẽ ngựa không ngừng, người cưỡi trên lưng ngựa chắp tay chào nhau rồi chia ba đường, tiếng chân rầm rập đi xa để lại bụi mù.

Vạn Thú môn, Linh Hỏa cốc.

Ráng chiều đầy trời chiếu lên khuôn mặt xanh mét của Tây Hải Đường.

Tây Hải Đường chui ra từ lồng xoay người lại.

Đa số cao tầng còn ở Vạn Thú môn đều đến, bọn họ tập hợp trước một hàng lồng sắt to lớn ở Tinh Xá. Trong lồng có hai mươi con chim to lớn đủ loại đã chết, nằm yên không nhúc nhích trong lồng.

Trong đó có một con chim to lông trắng tinh, Tây Hải Đường nhìn mà lòng đau nhói.

Tọa kỵ bay rất mắc, không nhiều người dùng nổi, thứ này tuổi thọ có hạn lâu nhất chỉ cỡ hai mươi năm, một năm không bán được vài con. Nhưng Vạn Thú môn muốn bán giá mắc, thứ này không thuộc hàng số lượng, muốn thuần phục một con chim đến khi nó chịu nghe lời cho chở người phải thuần hóa từ hồi nhỏ, cho nó thói quen mới được, khi nào lớn thì bán ra. Thuần hóa một con cho đến thích hợp bán ra mất ba năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play