Cũng chỉ có thể ám sát mà thôi, không thể công khai động thủ. Như vậy mới có thể khiến cho Ngưu Hữu Đạo yên lặng biến mất.
Một khi ra tay, nhất định phải đuổi cùng giết tuyệt, không được để người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo chạy thoát bất cứ một ai, cũng không để cho bất cứ kẻ nào mật báo. Nếu không, cho dù g iết chết được Ngưu Hữu Đạo, tin tức truyền về Nam Châu, Nam Châu sẽ dấy lên một trận đại loạn, giúp cho triều đình nước Yến có cơ hội thu phục Nam Châu.
Chính vì lý do như vậy, Thiên Ngọc môn mới không tiếc xuất động cao thủ trấn phái không dễ dàng lộ diện, mục đích tất nhiên là một kích tất trúng.
Nhưng người trong bóng tối bên cạnh Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc có bao nhiêu người, ai cũng không rõ, cũng không dám cam đoan không để tin tức lọt ra ngoài. Cho nên, việc ám sát nhất định sẽ có nguy hiểm. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không bí quá hóa liều mà làm.
Khi Trần Đình Tú ông ta chạy đến đây để chấp hành bước đầu tiên trong kế hoạch, kết quả phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang ở bên trong Vạn Thú môn. Khó ra tay thì không nói, lại còn trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo vượt lên trước một bước, bảo ông ta làm sao mà ngồi nhìn được.
Thế là, ông ta lập tức muốn liên lạc với Thiên Hỏa giáo, muốn k1ch thích mâu thuẫn giữa Thiên Hỏa giáo và Ngưu Hữu Đạo, nhưng bên phía Thiên Hỏa giáo cũng lười gặp ông ta.
Bây giờ, ông ta đang chờ tin tức đệ tử phái đi.
Những đệ tử đi theo ông ta đều bị ông ta đẩy hết ra ngoài, để bọn họ nghĩ cách liên hệ với người quen biết Vạn Thú môn. Cho dù là đệ tử tầng dưới chót của Vạn Thú môn, cũng phải nghĩ cách làm quen càng nhiều càng tốt, nhằm thăm dò hành vi của Ngưu Hữu Đạo.
Cừu Sơn đã hết lòng giúp đỡ, sẽ không giúp thêm chuyện gì nữa. Nơi này lại là nội bộ của Vạn Thú môn, không phải là nơi mà Trần Đình Tú ông có thể tùy ý đi lại nghe ngóng, chỉ có thể tìm biện pháp nhờ đệ tử Vạn Thú môn hỗ trợ.
Lúc này, Ngưu Hữu Đạo cũng đang đứng dưới ánh trăng trong đình, hình bóng cô đơn, lạnh lẽo.
Viên Phương, Trần bá và Hứa lão lục không phải là người mà hắn có thể nói chuyện. Quản Phương Nghi lại trốn trong phòng mãi không ra.
Cuối cùng, vẫn là Viên Cương bước ra, lẳng lặng đứng một bên, nói: “Hôm nay dường như ngài suy nghĩ hơi nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước trước người hắn ta, ngẩng đầu nhìn trăng: “Trần Đình Tú đến rồi.”
Viên Cương hỏi: “Chẳng lẽ ông ta dám làm loạn ở Vạn Thú môn sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chỉ sợ Thiên Ngọc môn sẽ ra tay hạ sát ta.” Ở thành Vạn Tượng, hắn bị người của Thượng Thanh tông làm bại lộ thân phận. Khi đó hắn đã cảm thấy lo lắng. Bây giờ Trần Đình Tú đến, lại càng củng cố sự lo lắng của hắn hơn.
Viên Cương hỏi: “Bọn họ không sợ dẫn đến đại loạn ở Nam Châu sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Công khai thì không dám, nhưng có thể thực hiện ngầm. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Quan trọng là, không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn Nam Châu đại loạn. Nếu ta thật sự muốn xé rách da mặt, tính mạng của đám người Thương Triều Tông sẽ bị bóp ch ết trong tay Thiên Ngọc môn. Từ lúc chúng ta bại lộ ở thành Vạn Tượng đến nay, Thiên Ngọc môn đã nhận được tin tức, sau đó Trần Đình Tú chạy đến. Tính theo lộ trình thời gian, Thiệu Bình Ba sợ là đã cấu kết với Thiên Ngọc môn. Đám người Thiên Ngọc môn không hiểu thủ đoạn của y, hẳn bây giờ đang bị y lợi dụng.”
Viên Cương nói: “Nếu Thiệu Bình Ba đã tham dự, còn cần lợi dụng sao? Chung một kẻ địch cũng đủ cho bọn họ đứng cùng một chỗ với nhau.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bọn họ đơn giản chỉ là muốn giết ta, hẳn sẽ không để ý đến việc Nam Châu có loạn hay không loạn. Thiên Ngọc môn giết được ta thì thôi, không giết được ta, có thể sẽ châm ngòi cho Nam Châu loạn lên, để ta khó mà đặt chân ở Nam Châu, khiến những gì mà ta tạo dựng ở Nam Châu bị hủy hoại trong chớp mắt. Chỉ cần Thiên Ngọc môn ra tay, vạch mặt với ta, trái phải gì y cũng đều đạt được mục đích.”
“Mượn cơ hội cùng chung kẻ địch, lại từng có một lần hợp tác với Thiên Ngọc môn, chỉ cần ta không đổ ở Nam Châu, Thiên Ngọc môn sẽ không bỏ qua cho ta. Nếu y tiến vào Nam Châu, có Thiên Ngọc môn để lợi dụng, y chẳng cần phải tốn hao tài nguyên và tinh lực quá lớn, chỉ cần châm ngòi thổi gió cũng đủ cho ta phải mệt mỏi ứng phó rồi.”
Viên Cương nói: “Nếu không, chúng ta thử nói rõ tình huống với Thiên Ngọc môn. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tại sao lại phải tự làm khổ mình?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta giải thích có hữu dụng không? Thiên Ngọc môn sẽ tin ta sao? Đám người này không biết năng lực của Thiệu Bình Ba, cứ tự cho mình là tu sĩ cao cao tại thượng, chỉ sợ cũng chưa chắc để Thiệu Bình Ba vào mắt. Nói với bọn họ, bọn họ ngược lại còn cho rằng ta sợ. Thiệu Bình Ba ở Bắc Châu xa xôi, bọn họ sẽ không coi ra gì.”
Viên Cương nói: “Lần này ngài lợi dụng Đại Thiền Sơn, y lợi dụng Thiên Ngọc môn, hai bên đều như nhau.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Phải xem ai có thể chiếm được tiên cơ. Nếu lần này ta không vượt lên trước lật đổ y, y sẽ khiến cho ta không chịu nổi.”
Viên Cương nói: “Trước mắt, uy hiếp của Đạo gia đang ở Nam Châu, ngài không hy vọng Nam Châu loạn, nhưng y cũng có điểm yếu của mình. Y không phải là người của giới tu hành, năng lực khống chế trong giới tu hành kém xa Đạo gia ngài. Dù sao thiên hạ này vẫn là thiên hạ do tu sĩ khống chế.”
“Haha, không sai, đây chính là nhược điểm lớn nhất của y.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, quay người bước hai bước, nhìn về phía hậu viện, hất cằm: “Bà ấy vẫn cứ ở trong phòng tắt đèn mãi như vậy à?.”
Viên Cương ừm một tiếng, sau đó hỏi: “Có khi nào phù triện trong tay bà ta là do Đỗ Vân Tang tặng không?”
Ngưu Hữu Đạo có vẻ do dự: “Ngay từ đầu ta cũng đã hoài nghi việc này, chính bà ấy cũng nói đùa thừa nhận. Nhưng sau khi xảy ra việc này, ta lại cảm thấy không đúng. Ngươi hãy nghĩ lại đi, chịu hai cái tát, có thể nói là có cốt khí. Ta không tin bà ấy lại sử dụng đồ của Đỗ Vân Tang tặng.”
Viên Cương ngẫm lại cũng đúng, cũng có chút kỳ lạ: “Bây giờ vấn đề phiền phức đan vào nhau. Ngài không định gây rắc rối cho Văn Tâm Chiếu vào lúc này chứ?”
“Việc này ta vẫn luôn nghi hoặc. Văn Tâm Chiếu không để ý đến thân phận mà làm như vậy, hận ý rõ ràng rành với Hồng Nương, nhưng tại sao bà ta lại để cho Hồng Nương sống đến tận bây giờ?” Ngưu Hữu Đạo chắp tay sau lưng cùng với thanh kiếm, ý vị thâm trường nói với Viên Cương: “Văn Tâm Chiếu dường như không có ý định buông tha cho Hồng Nương. Chiếu theo tình huống lúc đó, người muốn đồng thời có năng lực ngăn cản Văn Tâm Chiếu ra tay cũng chỉ có một người.”
Viên Cương khẽ cau mày, chợt nói: “Là Đỗ Vân Tang bảo đảm cho Hồng Nương?”
“Chúng ta biết tình huống quá ít, lại liên quan đến Chưởng môn Thiên Hành tông, không tiện xác nhận.” Ngưu Hữu Đạo buông kiếm trước người, hai tay đặt lên chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn trăng, có vẻ như đang nói một mình: “Số tiền của Triều Kính, Thiệu Bình Ba gây sóng gió, Thiên Ngọc môn muốn hạ sát ta, hai bạt tai của Hồng Nương, chúng ta cũng không nhàn rỗi rồi. Sự việc càng lúc càng đi tới, hỗn loạn, lo lắng. Không sao, tới thì tới, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Giang hồ tẩu mã, nếu tất cả đều có mặt tại Vạn Thú môn, vậy thì ta sẽ ở đây chơi với bọn họ, tay trong tay, bắt đầu cùng nhau giải quyết.”
Viên Cương chợt hoảng hốt, giống như nhìn thấy hào khí Đạo gia đã từng quát tháo giang hồ trước đây, nhưng vẫn còn hoài nghi: “Cùng nhau bắt đầu giải quyết?”
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng: “Không sai, ta không thể trêu vào Thiên Hành tông, nhưng ta cảm thấy không thoải mái với hai bạt tai của Hồng Nương. Nếu không phải ta buộc bà ấy ra ngoài xã giao với ta, bà ấy sẽ không chịu nỗi nhục này. Bà ấy không lên tiếng, nhưng ta không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hai bạt tai của Hồng Nương, sớm muộn gì ta cũng sẽ giúp bà ấy tự tay lấy cả gốc lẫn lãi về. Cho dù bây giờ ta không làm gì được Văn Tâm Chiếu, nhưng ta không để cho bà ta tiếp tục rêu rao trước mặt ta. Nếu không, Hồng Nương sẽ chẳng còn mặt mũi nào ở Vạn Thú môn này. Ta đang muốn tìm hiểu xem vợ chồng Đỗ Vân Tang và Hồng Nương có chuyện gì xảy ra. Trần Đình Tú đoán chừng cũng sẽ đến tìm ta để gây phiền phức. Được, ngày mai giải quyết xong Đại Thiền Sơn, sau đó sẽ lấy bọn họ làm nóng người trước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT