Nàng ta nói vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng kệ, chuyện kết hôn của nữ nhân ngươi muốn không lấy là không lấy được à? Nàng ta đang bị giữ chặt không nhúc nhích được, hắn bèn đi tới, kinh ngạc hỏi: “Vì sao Tướng quân lại nói vậy? Trên đời này còn có ai là nam nhân đỉnh thiên lập địa hơn vương gia ta sao?”
Chỉ một câu, dìm hết nam nhân trong thiên hạ xuống, cả đám nam nhân ở đây rất không cam tâm nhưng cũng biết không thể coi lời này là thật. Phượng Lăng Ba giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, ngươi muốn tô hoa cho Thương Triều Tông kệ ngươi, nhưng có cần phải dìm người khác thế không?
Câu nói này, ngay cả mình cũng còn khinh bỉ bản thân, Ngưu Hữu Đạo đâu buồn quan tâm nam nhân khác gĩ gì.
“Nói láo!” PHượng Nhược Nam thô lỗ chửi hắn khiến cho Bành Ngọc Lan khá lúng túng. Tuy nàng ta là nữ tướng quân nhưng cũng là nữ nhi trong nhà, là nữ nhi của bà đó.
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ nàng ta thô lỗ, có phải hắn cưới đâu, chỉ lớn tiếng chất vấn: “Tướng quân đã từng gặp vương gia nhà ta chưa, hiểu biết về vương gia nhà ta bao nhiêu? Nếu chưa từng thì hà cớ gì lại kết luận vương gia nhà ta là bọn chuột nhắt tham sống sợ chết?”
“Ta muốn gặp y làm gì? Bảo y cút được bao xa thì cút, tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy, bằng không nhất định một thương đâm chết! Còn cẩu tặc nhà ngươi nữa, đồ cẩu tặc táng tận thiên lương…” Nàng ta chửi ra một tràng thóa mạ.
Bị mắng thêm hai câu sẽ không bớt đi miếng thịt nào! Ngưu Hữu Đạo hiểu cho cảm xúc giãy chết của nàng ta, không tính với nàng ta. Đột nhiên hắn hét lên một tiếng át cả tiếng mắng của Phượng Nhược Nam: “Tướng quân quá võ đoán về Vương gia! Tướng quân có biết hương vị ở trong thiên lao mấy năm trời thế nào không? Đặc biệt là ngày nào cũng bị tra tấn bức cung, đối diện với cực hình như vậy, mấy năm qua, liệu trên đời này có mấy hán tử có thể thà chết chứ không chịu khuất phục như vương gia? Ta chỉ biết có vương gia nhà ta thôi!”
Hắn nhìn quanh, dựng ngón cái: “Trải qua đau khổ mà bất khuất, thẳng thắn cương nghị, đây mới là hán tử thực sự, đây mới là anh hùng thực sự! Sự thật đã nói lên tất cả, thời gian chính là chân lý. Mấy kẻ vẫn được gọi là anh hùng hảo hán không thể sánh được!”
Hắn quay sang hỏi Phượng Nhược Nam: “Tướng quân có biết, ngoài cửa lớn bị thủ thành cố ý nhục mạ, vương gia vừa mới ra tù, tiều tụy bệnh tật, ngay trước mắt mọi người vung đao nổi giận chém người không? Thử hỏi, dưới chân Thiên tử, khắp thiên hạ có mấy người dám không sợ chết giết tướng thủ thành? Tướng quân dám không?” Hắn cao giọng hỏi Phượng Nhược Nam.
Sau đó, hắn quay sang hỏi mọi người: “Chư vị ở đây, có ai dám làm như vậy? Ai dám đứng ra cho ta xem!” Hắn nhìn Phượng Lăng Ba: “Thái thú đại nhân dám sao?”
Câu hỏi này khiến cho Phượng Lăng Ba trợn trừng mắt kích động. Lão muốn nói, Thương Triều Tông biết chắc chắn Đương kim sẽ không giết mình nên mới dám làm vậy. Nhưng Ngưu Hữu Đạo không cho ông ta cơ hội, quay lại giơ ngón cái lên hỏi Phượng Nhược Nam: “Đây mới là nhiệt huyết của nam nhi. Đây mới thực là hán tử đỉnh thiên lập địa, chứ không phải là do Tướng quân đoán là hán tử hay vô dụng. Sự thật bày ngay trước mắt, hà cớ gì Tướng quân cứ làm như không thấy? Vì sao nhất định phải bỏ gần cầu xa, bỏ thật mà cầu ảo?”
Phượng Nhược Nam bị dọa không nghĩ được gì.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nói với Bành Ngọc Lan: “Vương gia nhà ta chính là quý tộc thế tập, kỳ phụ Ninh Vương danh chấn thiên hạ, đến giờ chư quốc vẫn còn sợ hãi ba phần. Tuy hiện tại đã bị tước đoạt phong hào thân vương nhưng cũng là Quận vương đường đường chính chính. Lệnh ái gả cho vương gia chính là vương phi chính thất đường đường chính chính. Khắp thiên hạ, có bao nhiêu phụ nhân có thể hưởng danh vọng tôn vinh như vậy? Chỉ có năm chữ “nhi tử của Ninh Vương” có thể bôi nhọ lệnh ái sao? Đây là lời tâm huyết, mong phu nhân minh giám!”
Vương phi? Bành Ngọc Lan lẩm nhẩm hai chữ này trong đầu, kín đáo liếc nhìn sắc mặt Phượng Lăng Ba bên cạnh rồi phất tay với lão đầu kia: “Đem đi trông coi cho cẩn thận!”
Lão đầu kia lập tức đẩy vai Phượng Nhược Nam đi ra ngoài. Nàng ta tỉnh táo lại nhưng không thể làm gì được, chỉ biết quay đầu lại hô gào: “Nương, con không gả! Con không gả! Tên ác tặc này là kẻ lừa đảo, là một kẻ lừa gạt, làm sao tin được lời của kẻ lừa gạt! Nương… Ngưu Hữu Đạo, ngươi trả tiền cho ta! Trả tiền cho ta!”
Không thấy bóng người nữa tiếng đòi tiền vẫn vang khắp sảnh, Viên Cương mặt sắt cũng phải giật giật lông mày hai lần.
Bành Ngọc Lan không hiểu, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Trả tiền là sao?”
Bà hỏi câu này thực khiến người ta lúng túng mà. Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở đáp: “Nói lại, ta và lệnh ái có quen biết từ trước. Từ khi còn nhỏ, từ khi ta còn chưa nhập môn Thượng Thanh Tông, có phiêu lưu khắp nơi, trên đường tới Thuận Giang đã từng gặp lệnh ái, suýt nữa thì bị lệnh ái bắn một tên mất mạng, sau đó được lệnh ái ban cho vài thứ để ngày sau tới tìm nàng ta nhờ vả. Cái kia… nói ra cũng thật xấu hổ, trong túi trống trơn, bèn tới hỏi lệnh ái mượn ít tiền, sau này nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả!” Hắn cố ý nhập nhằng nói nửa thật nửa giả.
Bành Ngọc Lan hiểu ra, hình như bà cũng có nghe nữ nhi nhắc đến chuyện gặp ai đó ở Thuận Giang. Còn mượn tiền trả tiền đúng là chưa từng nghe, phỏng chừng tiểu tử nghèo này cũng chẳng mượn được mấy đồng.
Phượng Lăng Ba lên tiếng: “Được rồi, không nói mấy chuyện vô dụng kia nữa. Nói chính sự đi. Thương Triều Tông không đưa được đồ trên lễ đan, ta dựa vào cái gì mà gả nữ nhi cho y?”
Nói câu này ra, hẳn ông ta đã rất tin tưởng vào sự tồn tại của mười vạn quân Nha tướng kia.
Ngưu Hữu Đạo chỉ ra ngoài: “Đồ ở ngay trong huyện Thương Ngô trong đất phong quận Thanh Sơn của Vương gia. Đây cũng chính là nguyên nhân đương kim bức ngài về huyện Thương Ngô!”
Phượng Lăng Ba híp mắt hỏi: “Đương kim đã biết tung tích còn đợi ta tới lấy sao?”
“Nếu có thể tìm được dễ dàng như vậy, chỉ sợ Vương gia đã chết trong thiên lao từ lâu rồi, nào có đợi được đến bây giờ. Chuyện này không phải chuyện nhỏ. Ninh Vương luyện chế ra thứ ấy, cần phải bí ẩn thế nào chứ? Dù là Vương gia tự đến huyện Thương Ngô cũng phải tìm kiếm dần mới được.”
“Chính y cũng phải tìm dần, vậy ta còn cần y làm gì. Ta tự đi tìm là được…” Ông ta còn chưa nói xong, thấy Ngưu Hữu Đạo như cười như không nhìn mình, bèn không nói gì nữa. Người ta đã nói rồi, dám qua mặt Thương Triều Tông đi tìm thử xem, người ta lập tức sẽ công bố chuyện này cho cả thiên hạ, đến lúc ấy, Phượng Lăng Ba sẽ không chịu nổi.
Ngẫm nghĩ một hồi, ông ta hỏi lại: “Nếu ta đồng ý kết thân với y, nhân mã vừa tới huyện Thương Ngô, Đương kim sẽ phát hiện ra ngay, sẽ nghi ngờ ta đã biết bí mật này!”
Ngưu Hữu Đạo xòe hai tay: “Thế thì sao? Tình thế nội ưu ngoại hoạn hiện nay của Đại Yến là do một tay Người xây nên, Người dám công khai trở mặt với Thái thú vào lúc này sao? Nếu dám, chỉ sợ Đương kim đã diệt Thái thú từ lâu rồi. Không phải Người sợ diệt ngài ngoại địch sẽ xông loạn vào sao? Việc này, Người cũng không dám công khai, nếu các nước khác biết Đại Yến ta có vật này, hậu quả tất nhiên sẽ là cùng hợp sức tấn công, Đại Yến lập tức vong! Mà nếu Đương kim biết Thái thú đã nắm được bí mật này sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám bức ngài quá đáng đâu. Nếu Thái thú nắm được nhược điểm này, quận Quảng Nghĩa sẽ vững như thành đồng vách sắt, chí ít là triều đình sẽ không dám tùy tiện động vào. Đây là việc nhất cử lưỡng tiện, Thái thú không nên chần chừ, nên sớm quyết đoán đi thôi!”
Phượng Lăng Ba vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, trầm ngâm.
Bành Ngọc Lan ở bên cạnh dội cho ông ta một gáo nước lạnh: “Nhi tử của Ninh Vương nói rất êm tai nhưng ngài đừng nói với ta không biết về chủ trương cực đoan khi Ninh Vương còn sống, tu sĩ thiên hạ đều bất mãn với Ninh Vương. Nếu nhận nhi tử của Ninh Vương, ngài bảo Thiên Ngọc Môn của ta biết giấu mặt vào đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT