Đệ tử nói: “Mấu chốt là Triệu Hùng Ca có quan hệ không rõ ràng với đám dư nghiệt Ma giáo, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Khóe miệng Triều Kính nhếch lên một chút, ngữ khí vẫn mềm xuống: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cẩn thận một chút, đừng để người ta biết chúng ta mang người Thượng Thanh tông đi.”

“Rõ!”

“Còn nữa, kẻ thù với không kẻ thù gì đó, không ai nhìn thấy, không có chứng cứ, mấy chuyện không rõ thực hư không nên nói lung tung.”

“Đệ tử hiểu!” Đệ tử kia gật đầu đáp, trong lòng biết ý lão, nếu nói Triều Thắng Hoài vì thù riêng gây ra chuyện lớn như vậy sẽ khó ăn nói với tông môn.

Xác định không còn dặn dò gì khác, gã nhanh chóng xoay người đi bàn giao và sắp xếp...

Trong bóng tối phía xa, nơi có thể nhìn thấy rõ tình hình trên vách núi trong rừng rậm cổ xưa.

Ngụy Đa nhìn thấy đám Thượng Thanh tông bị đưa đi liền không kìm được, vừa định lao ra đòi công đạo liền bị một bàn tay ấn xuống.

Trần Bá nhấn vai gã, thấp giọng cảnh cáo: “Không nên vọng động!”

Trước đó thấy Ngưu Hữu Đạo có thể gặp nguy hiểm, Ngụy Đa cố chấp chạy đi cầu viện nhưng căn bản không gặp được người quen nào, trong lúc nhất thời không biết đi đâu tìm người hỗ trợ, gã cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ra khỏi huyễn giới tìm Trần Bá và Hứa Lão Lục ở ngoài, hy vọng hai người có thể có cách.

Trần Bá và Hứa Lão Lục nghe thấy thì kinh hãi, nhưng cũng không phải Ngụy Đa nói sao nghe vậy, Hứa Lão Lục ở lại đợi tin, Trần Bá thì cùng Ngụy Đa đi xem tình hình.

Ai ngờ vừa đến thì thấy màn Thượng Thanh tông bị bắt đi, Ngụy Đa chạy đi tìm người lại tránh được một kiếp.

“Ta phải hỏi cho rõ ràng, sao lại bắt người Thượng Thanh tông ta đi.” Ngụy Đa giãy giụa nói, gã thật sự quá sốt ruột nên đã nói năng rành mạch.

Trần Bá: “Hồ đồ! Nếu thật sự có thể nói rõ ràng thì Vạn Thú môn sẽ không bắt người. Chẳng lẽ chưởng môn của ngươi không có miệng sao? Một kẻ cà lăm như ngươi ngay cả tình huống gì cũng chẳng biết, chạy tới có thể nói rõ sao? Bọn hắn sẽ nghe sao?”

Ngụy Đa sốt ruột: “Vậy... vậy phải làm sao?”

“Vạn Thú môn chúng ta không chọc vào được, huống hồ đây là địa bàn Vạn Thú môn, lỗ m ãng đụng độ sẽ tự chui đầu vào lưới. Đi, trở về tìm người nghĩ cách.” Trần Bá gần như cứng rắn kéo Ngụy Đa đi...

Sâu trong rừng rậm kỳ ảo, nhóm Ngưu Hữu Đạo dừng lại, lần lượt thả lỏng bắp chân Bướm La Sát đang giữ ra thả người xuống đất.

Quản Phương Nghi lấy khăn tay ra lau tay, bề ngoài của Bướm La Sát thật sự không được đẹp mắt lắm, tiếp xúc da thịt hình như cảm thấy khá buồn nôn.

Thế nhưng không còn cách nào khác, nếu dùng tu vi bay lượn trong rừng rậm này thực sự quá tiêu hao pháp lực, lỡ như gặp chuyện pháp lực bị hao hụt thì sẽ rất phiền phức thế nên đành phải nhờ năng lực phi hành của Bướm La Sát.

Bởi vì có Viên Cương ở đây, nếu không Bướm La Sát người ta thật sự chẳng muốn vất vả như vậy. Có điều cũng còn đỡ, nhóm Bướm La Sát này vừa mệt lại có một nhóm khác thay thế.

So với nói mọi người dừng lại thì trên thực tế là Vân Cơ lại dừng lại, mọi người không thể không cùng bà ta dừng lại.

Đám Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lên trên, Vân Cơ lại bay đến một ngọn cây cẩn thận phán đoán địa hình.

Đợi một lát, Vân Cơ lại từ trên bay xuống, chỉ về một hướng nói: “Đi về phía đó xem thử.”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay chặn lại: “Ta nói này tiền bối, người có thể xác định phương hướng không vậy? Rừng rậm này phạm vi lớn như vậy, cứ tìm không mục đích thế này đến khi nào mới tìm được? chúng ta vui lòng phụng bồi nhưng đừng mệt chết Bướm La Sát người ta có được không hả?”

Vân Cơ: “Ta cũng phải tìm ra nơi chia tay với đám Chu Xích Thành lúc đầu mới được, nếu không như lời ngươi nói, phạm vi lớn như vậy cứ tìm không mục đích chẳng khác nào mò kim đáy bể. Chỉ khi tìm được địa điểm chia tay ban đầu mới có thể tìm được di dích đánh nhau giữa Chu Xích Thành và Bướm La Sát năm đó.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đã hơn trăm năm trôi qua rồi, người chắc chắn người có thể nhớ rõ địa hình địa điểm chia tay năm đó chứ?”

Vân Cơ: “Chỗ chia tay có một ngọn núi, ta có ấn tượng rất sâu sắc, sẽ không quên được. Ngọn núi kia không cao, thế núi bên cao bên thấp, trên đường mọi người có thể nhìn giúp, thấy chỗ nào tương tự thì nhắc nhở một tiếng.”

“Núi không cao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một tiếng, chợt đưa tay vỗ trán, lắc đầu cười khổ.

Vân Cơ nhìn hắn, không hiểu rõ lắm.

Viên Cương cũng hiểu ra vì sao Ngưu Hữu Đạo cười khổ. Năm đó Đạo gia là người chuyên nhìn núi nhìn sông để phân kim định huyệt, đương nhiên biết vấn đề trong lời nói của Vân Cơ, vội nhắc nhở giúp một câu: “Nếu núi đã không cao, nói một bên cao một bên thấp gì đó căn bản vô ích, đây gọi là nhìn ngang thành dãy nhìn nghiêng thành đỉnh, góc độ đứng khác nhau thì hình thái thế núi nhìn thấy cũng khác, có khả năng chúng ta đi qua ngọn núi đó rồi cũng khó phát hiện. Người có nhớ gì về vị trí phương hướng ngọn núi đó không?”

Không nói thì không nghĩ ra, vừa nghe hắn nói vậy, Quản Phương Nghi và Viên Phương cũng như nghĩ ra gì đó khẽ gật đầu, bày tỏ sự tán thành.

“Cái này...” Vân Cơ do dự nói: “Lúc trước đào tẩu vội vàng không chú ý đến phương hướng. Có điều ta có thể khẳng định, từ những địa hình tương đối quen thuộc nhìn thấy trên con đường phía trước có thể đoán, có lẽ chúng ta đã đến được khu vực đại khái, vị trí có lẽ cách chỗ này không xa đâu.”

Ngưu Hữu Đạo kỳ lạ nói: “Hẳn chúng ta đã cách cửa vào Huyễn giới rất xa rồi, năm đó Chu Xích Thành mang một mình người, hai người các người có thể xâm nhập sâu dưới sự công kích của Bướm La Sát như vậy sao?”

“Vạn Thú Linh Châu!” Thấy mọi người không hiểu, Vân Cơ lại giải thích nói: “Vạn Thú Linh Châu ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng với Bướm La Sát, nhất là Bướm La Sát cấp thấp, nhờ và Vạn Thú Linh Châu mới có thể xâm nhập như vậy, sau đó không biết vì sao, Huyết La Sát cấp cao càng lúc càng nhiều nên mới gặp phải nguy hiểm.”

Thì ra là thế! mấy người như nghĩ gì đó, có điều tạm thời chưa thể xác định được những lời nữ nhân này nói rốt cuộc là thật hay giả.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đó, than thở nói: “Tốn thời gian bồi người lâu như vậy, giờ quay về giữa đường sẽ lãng phí tinh lực của mọi người. Tiếp tục tìm đi. Có điều tiền bối, đừng nói ta không nhắc nhở người, từ lúc vào Huyễn giới tới giờ đã gần một ngày rồi, đoạn đường chúng ta vòng qua vòng lại sẽ được quy thành một đường thẳng trở về, ít nhất phải chừa lại một ngày đấy. Cũng có nghĩa là, chúng ta cùng lắm chỉ có thể cùng người tìm một ngày, hết giờ rồi lập tức quay lại, đến lúc đó đừng nói chúng ta không giúp người, chúng ta không thể cùng người bị nhốt lại ở đây mười năm được.”

Vân Cơ nhìn sang: “Dĩ nhiên rồi! Nếu lần này không tìm thấy, lần sau Huyễn giới mở ra lại tới tìm.” Ánh mắt liếc Viên Cương, có ý khác, giống như nói, lần sau vẫn cần nhờ năng lực của Viên Cương tới tìm giúp bà.

Ngưu Hữu Đạo ngoài mặt từ chối cho ý kiến.

Nhưng trong lòng thì cười lạnh một tiếng, chuyện mười năm sau không thể nói rõ được, thế sự vô tường, chưa chắc vẫn có thể bà nói là được.

Viên Cương nhìn sang, Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu, ra hiệu hiện giờ không cần thiết vạch mặt với nữ nhân này, khua tay nói: “Đã vậy mau tranh thủ tìm tiếp đi.”

Cả nhóm lại một lần nữa lên đường, treo dưới người Bướm La Sát tiếp tục tìm kiếm.

Viên Phương cảm thấy nhàm chán, mò kim đáy biển tìm cái gì mà tìm?

Quản Phương Nghi trong lòng thầm mắng, đã sớm ám chỉ với Ngưu Hữu Đạo, có cần dùng Thiên Kiếm phù đánh lén, nói không chừng có thể đánh Vân Cơ một kích trí mạng.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo không trả lời, đầu tiên rõ ràng Vân Cơ cũng có đề phòng, lỡ như thất thủ để nữ nhân này độ thổ chạy đi mất là thứ yếu, quan trọng là bất kể hắn và Vân Hoan kết bái có mấy phần thật lòng, giờ chưa phải tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn cũng rất khó hạ độc thủ với mẫu thân Vân Hoan, chút ranh giới đạo nghĩa cuối cùng này hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play