Đạo Quân

Chương 669: Bướm La Sát


3 tháng

trướctiếp

Đàn bướm La Sát vỗ cánh xuyên thẳng qua rừng cây, đây cũng là lần đầu tiên Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy.

Bướm La Sát có hình người, chiều cao cũng không khác gì cho lắm, đực cái đều có, trên người mọc ra đôi cánh tản ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, bên trong còn có kết cấu xương cốt hình lưới như bạch ngọc và một vài cặp xương sắc nhọn ở mép cánh. Mặt và thân được nối liền bởi một cơ thể giáp xác. Trán, mũi, ngực, sườn đều là giáp cứng, diện mạo dữ tợn, có răng nanh, tay chân đều là lợi trảo bén nhọn.

Nhờ loài thực vật phát sáng trong rừng, mọi người tay cầm xích sắt trói chặt cánh trắng của ba con bướm La Sát. Những người còn lại cầm vũ khí chống cự đám bướm La Sát đang vây công xung quanh.

Một tu sĩ thối lui về phía sau đột nhiên thất thủ, bị một con bướm La Sát cánh trắng bắt lấy cổ tay túm ra khỏi đội ngũ. Tu sĩ kia thuận tay chém xuống đầu con bướm La Sát cánh trắng. Con bướm La Sát bị mất đầu mở rộng tứ chi quấn chặt lấy gã tu sĩ, một người một yêu từ không trung rơi xuống.

Gã tu sĩ bị quấn chặt vung tay, thi pháp giải khai trói buộc, đột nhiên bị một lợi trảo từ đằng sau đâm thẳng vào trái tim của gã.

Bướm La Sát cánh trắng đánh lén đằng sau mang tu sĩ kia bay lên không, đậu lên một chạc cây, sau đó há miệng b ắn ra đầu lưỡi mang theo gai nhọn, đâm thẳng vào miệng của gã tu sĩ rồi hút mạnh, đầu lưỡi giống như ống dẫn hút lấy huyết dịch bên trong cơ thể gã tu sĩ.

Gã tu sĩ bị đè trên tàng cây, từ thân hình sung mãn bắt đầu nhăn nhúm lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Một đám tu sĩ nhanh chóng rút lui, cũng không quan tâm ai thoát hay không, mà cũng chẳng kịp quan tâm, chỉ biết nhanh chóng thối lui về phía sau.

Đám bướm La Sát cánh trắng có lớp giáp sắt rất cứng, có thể ngăn cản đao kiếm chém vào, nhưng lại không chịu nổi lực đạo hung mãnh chặt chém, không ngừng có con bị chém rơi xuống đất, vừa giãy dụa vừa phát ra tiếng r3n rỉ chói tai.

Đám người Ngưu Hữu Đạo nhìn nhau, cũng không có ý ra tay giúp đỡ, chỉ ở một bên xem náo nhiệt. Trong rừng cây sáng ngời, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ.

Sự việc rất rõ ràng. Đám tu sĩ này chính là loại người muốn bắt bướm La Sát để đổi tiền mà Quản Phương Nghi đã nói, không phải bướm La Sát chủ động tấn công, mà là đám người này chủ động chạy ra khỏi khu vực có cỏ Khu Quang để bắt bướm La Sát.

“Những người này đúng là không biết sống chết, cũng không nghĩ rằng, nếu dễ kiếm như vậy, Vạn Thú môn còn cần người ngoài làm gì? Cũng không phải bọn họ nhiều tiền không có chỗ tiêu.” Quản Phương Nghi lắc đầu nói.

Ngưu Hữu Đạo cũng không khỏi lắc đầu. Đây chính là sự bi ai của tu sĩ tầng chót. Ở bên ngoài làm loạn chỉ có một con đường chết, còn ở đây, kiếm được thì là kiếm được, chẳng ai quản, đáng để bọn họ mạo hiểm một lần.

Quản Phương Nghi bỗng nhiên lên tiếng: “Mấy người muốn chết kia phiền phức rồi.”

Mọi người thuận theo ánh mắt của bà ta nhìn lại, chỉ thấy từng luồng ánh sáng màu xanh từ đằng xa xuyên thẳng qua khu rừng, đằng sau còn có từng luồng ánh sáng màu trắng.

Tốc độ đến rất nhanh. Khi đến gần, mọi người đều nhìn rõ đó là thứ gì, là một loại bướm La Sát có màu sắc khác. Bướm La Sát cánh xanh bay đến, cũng không biết có phải vì tiếng r3n rỉ chói tai kia thu hút hay không.

“Đi!” Đám tu sĩ đang thối lui có người phát hiện được nguy hiểm, khẩn trương hô to một tiếng.

Đám người này ném ra ba con bướm La Sát cánh trắng bị bắt, ý định thoát thân, nhưng đám bướm La Sát cánh trắng đang vây công lại không chịu bỏ qua cho bọn họ, cứ bao vây thật chặt, không cho người nào thoát thân.

Rất nhanh, hơn mười con bướm La Sát cánh xanh gia nhập vào chiến đoàn vây công đám tu sĩ.

Điều khiến cho đám người Ngưu Hữu Đạo không nghĩ đến chính là, có ba con bướm La Sát cánh xanh đang lao về phía bọn họ, trực tiếp xâm nhập vào khu vực có cỏ Khu Quang phòng hộ.

Mọi người đều nhận ra, mặc dù cỏ Khu Quang có tác dụng khắc chế bướm La Sát, bướm La Sát cũng không chịu nổi mùi của cỏ Khu Quang, nhưng bọn họ đứng cách mép quá gần, bướm La Sát xông vào xông ra trong thời gian ngắn có lẽ không thành vấn đề.

Bọn chúng áp sát đến, không biết có phải hiểu lầm mọi người cùng một bọn với đám người đang chiến đấu với bướm La Sát trong rừng hay không.

Tốc độ của bọn họ không sánh kịp đám quái vậy này, bây giờ lui về tránh cũng không kịp.

Viên Cương đưa tay ra đằng sau, rút thanh Tam Hống đao từ trong miếng vải bọc đen ra, mặt không biểu hiện nắm chặt thanh đao.

Quản Phương Nghi cũng nắm chặt phù triện trong tay.

Hai tay Viên Phương rũ xuống, một đôi giới đao từ trong tay áo rơi ra, rớt xuống tay.

Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm, thái độ dửng dưng.

Điều kỳ lạ là, ba con bướm La Sát cánh xanh đang giơ nanh múa vuốt bay đến gần, đột nhiên nghiêng cánh chuyển hướng, bay vòng qua ba người, biểu hiện chỉ sợ không tránh kịp.

Sau khi bay vòng qua, ba con bướm La Sát cánh xanh lượn quanh mọi người một vòng, con ngươi nhìn mọi người dường như hơi e ngại, sau đó vù vù bay đi, gia nhập đám bướm La Sát đang vây công tu sĩ trong rừng.

Tình huống này giống như đã từng quen biết. Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay sang nhìn Viên Cương.

Viên Cương giơ thanh đao trong tay lên, nhìn chằm chằm cánh tay cầm đao của mình, có chút suy nghĩ.

Sau đó nghiêng đầu, mắt đối mắt với Ngưu Hữu Đạo. Hai người nhìn nhau.

Không có việc gì thì tốt rồi. Viên Phương hai tay cầm giới đao nhẹ nhàng thở ra.

Quản Phương Nghi kinh ngạc nói: “Thật kỳ lạ, bướm La Sát hung hãn không sợ chết, gặp tu sĩ có thực lực mạnh hơn cũng không sợ, nhưng bọn chúng lại không công kích chúng ta, tại sao ta lại có cảm giác không được bình thường?”

Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo nhếch lên, nở nụ cười thần bí mà quỷ dị, hiển nhiên trong lòng biết rất rõ.

Trong rừng truyền đến tiếng kêu thảm. Bất luận uy lực hay tốc độ công kích, lực phòng ngự của giáp xác, La Sát cánh trắng tuyệt không thể so sánh với La Sát cánh xanh. Trong nháy mắt, đám tu sĩ kia bị đẩy vào tuyệt cảnh.

“Cứu ta với!” Một tu sĩ liều chết lao ra, thấy đám người Ngưu Hữu Đạo, vội lớn giọng kêu cứu, sau đó bay nhanh về phía bên này.

Viên Cương xách đao lên muốn xông ra cứu viện, Ngưu Hữu Đạo liền kéo hắn ta lại, lạnh lùng ngăn cản.

Gã tu sĩ kia còn chưa chạy đến được bên này, đám La Sát cánh xanh đã lao đến, như mị ảnh màu xanh từ trên không trung xuyên thẳng qua, bao vây gã tu sĩ lại. Con thì túm tay, túm chân, kéo bay về phía trên không rừng cây phát sáng.

Một con bướm La Sát cánh xanh đánh tới, ôm đầu gã tu sĩ kia ngay giữa không trung, há miệng, hai răng nanh dài đâm thẳng vào sọ não của gã tu sĩ. Mấy con La Sát còn lại phe phẩy đôi cánh, nhấn gã tu sĩ kia xuống mặt đất, bắt đầu xé rách huyết nhục.

Đám người Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, chỉ thấy đệ tử Vạn Thú môn bay đến. Không ít người mang bao lớn bao nhỏ. Nhìn những mầm non của cỏ Khu Quang lộ ra khỏi bao, hẳn là được mang đến đây trồng.

Trong rừng khôi phục sự yên tĩnh. Mấy con bướm La Sát móng vuốt và miệng dính đầy máu đứng trên các ngọn cây, phe phẩy đôi cánh màu xanh hoặc màu trắng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đám người bên này. Một lát sau, tất cả đều quay người biến mất chỗ sâu trong khu rừng.

Nhìn những thi thể còn sót lại trong rừng, không ít đệ tử Vạn Thú môn lộ ra vẻ trào phúng, cũng không để ý đến đám người Ngưu Hữu Đạo, tiếp tục làm công việc của mình.

Một đợt đến là mấy người. Những người này chưa đi được bao lâu, lại có ba đệ tử Vạn Thú môn tiến vào.

Người đến không ai khác chính là Triều Thắng Hoài và huynh đệ họ Hà.

Ba người nhìn đống cây ngả đông ngã tây ở khu vực đánh nhau, Hà Hữu Kiến hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Có người bắt bướm La Sát bị phản tác dụng thôi.”

“Là đồng bọn của các ngươi?”

“Không phải, chúng ta chỉ đứng xem náo nhiệt thôi mà.”

“Các ngươi là người môn phái nào?”

“Không môn không phái.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp