Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng.

Quản Phương Nghi đứng đối diện hắn, thấy hắn im lặng nhắm mắt, nhịn không được mà trêu chọc: “Xem ra đúng là tình cũ khó bỏ. Gặp lại tình nhân cũ, trong lòng cảm thấy khó chịu à.”

Ngưu Hữu Đạo mở mắt, cười nói: “Tại sao ta lại ngửi thấy mùi dấm chua trong lời nói của ngươi vậy?”

Quản Phương Nghi nghẹn họng, sau đó mở to mắt hừ một tiếng, khinh thường nói: “Mùi dấm? Ta vì ngươi mà ăn dấm à? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Đàn ông quỳ dưới váy lão nương không có một ngàn cũng có tám trăm, làm gì có chuyện ăn dấm vì ngươi chứ? Buồn cười! Ta không nghĩ mức độ tự luyến của ngươi cao như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra: “Ta còn định cưới ngươi, thì ra ta nghĩ nhiều rồi. Thôi cũng được!” Nói xong, hắn quay người sang một bên, thuận tay gác kiếm lên.

Quản Phương Nghi im lặng, chợt tức giận, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cầm cái chén trên bàn ném về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo co đầu lại, tránh được cái chén. Một tiếng lạch cạch giòn vang, cái chén nện vào bức tường, bể tan tàn.

“Miệng nói ra toàn lời của súc sinh...” Quản Phương Nghi mắng lại.

Mấy ngày sau, cũng không thấy Ngưu Hữu Đạo ra ngoài. Phần lớn người đi cùng đều cho rằng hắn đang tránh Đường Nghi, chỉ có Viên Cương là rõ nhất. Trước khi một số việc còn chưa được rõ ràng, Đạo gia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, rất dễ đặt mình vào hiểm cảnh.

Trong một gian phòng tại một khách sạn nào đó, Lục Thánh Trung ngồi trước bàn, chậm rãi mở mật tín trong tay. Sau khi nhìn qua nội dung, không khỏi đắng chát.

Tin tức truyền đến từ Bắc Châu, là Thiệu Bình Ba hồi âm. Gã có chút hoài nghi Thiệu Bình Ba và Ngưu Hữu Đạo là cùng một loại người.

Cũng giống như chỉ thị của Ngưu Hữu Đạo năm đó, bây giờ Thiệu Bình Ba cũng bảo gã buông tay phát huy, có thể diệt trừ Ngưu Hữu Đạo thì tốt. Tóm lại, nhất định không được để Ngưu Hữu Đạo yên ổn.

Gã không biết Thiệu Bình Ba cũng chẳng có biện pháp. Trong tay Thiệu Bình Ba không có lực lượng tu hành đối phó Ngưu Hữu Đạo, Đại Thiền Sơn cũng sẽ không giúp y làm mấy chuyện như thế. Trên thực tế, cũng như Ngưu Hữu Đạo lúc trước, dưới sự bảo vệ của Đại Thiền Sơn, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng làm gì được Thiệu Bình Ba.

Bóp nát mật tín trong tay, Lục Thánh Trung bước đến trước cửa sổ, tay đẩy cửa sổ ra, nhìn thành Vạn Tượng bên ngoài, trong lòng rất phiền muộn.

Nói thật, gã không muốn trêu chọc Ngưu Hữu Đạo. Loại người này quá nguy hiểm. Bên cạnh Ngưu Hữu Đạo lại có một đám người, còn gã chỉ có một mình.

Nhưng gã cũng không còn cách nào. Tư vị Khổ Thần đan không phải ai cũng có thể chịu được. Vốn giải dược nằm trong tay cô gái kia, bây giờ thì nằm trong tay Thiệu Bình Ba. Gã không dám không nghe theo Thiệu Bình Ba.

Ánh mắt của gã trong lúc vô tình rơi xuống một pho tượng sừng sững. ngơ ngác một chút, ánh mắt của gã chợt sáng lên. Sau khi suy nghĩ, ước lượng một chút, gã dường như đã có quyết định, lập tức đóng cửa sổ lại, quay người bước ra ngoài.

Một tấm bản đồ bày trước mặt, là của Viên Cương, còn Ngưu Hữu Đạo thì đứng trước bàn. Hắn và Viên Cương đều có thói quen, đi đến đâu sẽ ghi dấu lại chỗ đó.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, Viên Cương đẩy cửa bước vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Bên phía Bắc Châu đã có câu trả lời. Khoảng nửa tháng trước, Thượng Thanh tông đột nhiên chào từ biệt Thiệu Bình Ba, chính thức thoát ly khỏi Bắc Châu, tất cả cùng nhau rời khỏi Bắc Châu.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm tấm bản đồ: “Thiệu Bình Ba không thể nào tùy tiện để Thượng Thanh tông thoát thân như vậy.”

Hai người phối hợp với nhau nhiều năm. Ngưu Hữu Đạo giao xuống việc gì, Viên Cương đều biết xử lý như thế nào. Hắn ta trả lời: “Ta đã hỏi qua, bên kia đã xảy ra một việc, một con Kim Mao Hống đột nhiên xâm nhập quân doanh ngoài thành Bắc Châu, còn đả thương người.”

“Kim Mao Hống!” Ngưu Hữu Đạo nhướng mắt. Tục truyền, Kim Mao Hống chỉ còn một con. Liên quan đến Thượng Thanh tông, cũng không khó đoán chuyện gì đã xảy ra, không khỏi thốt lên: “Triệu Hùng ca... Khó trách!”

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Thiệu Bình Ba lại thả người, đã có người mà Thiệu Bình Ba không chọc nổi ra tay.

“Bản đồ!” Ngưu Hữu Đạo nói.

Viên Cương nhanh chóng đến bên cạnh chiếc bàn, cầm tấm bản đồ treo lên vách tường.

Ngưu Hữu Đạo bước đến trước tấm bản đồ trên vách tường, nhìn thẳng vào vị trí Bắc Châu, một đường hướng đông, sau đó ngừng lại ở thành Vạn Tượng. Hắn bắt đầu suy đoán sơ bộ về trình tự thời gian: “Về thời gian, bọn họ không rảnh đi dạo đông tây, mà thẳng đến thành Vạn Tượng, là vì ta mà đến!”

Viên Cương lạnh lùng nói: “Đạo gia, người bên cạnh chúng ta sợ rằng không quá sạch sẽ.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn bình tĩnh. Hắn vừa đến thành Vạn Tượng đã bị người của Thượng Thanh tông chặn lại, hắn đã hoài nghi rồi. Lần này chỉ là xác nhận lại mà thôi. Hắn quay sang nhìn Viên Cương, ý vị thâm trường.

Viên Cương hiểu ý, nhẹ gật đầu.

Ngẩng đầu nhìn nóc nhà, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy đau đầu, cũng không phải đau đầu vì Thượng Thanh tông dây dưa, mà là vì Triệu Hùng ca đã ra tay.

Chỉ một chuyện nhỏ, chớp mắt sẽ qua, không tạo thành chấn động, những người khác sẽ không lưu tâm, thậm chí còn có khả năng không chú ý đến, nhưng hắn và Thiệu Bình Ba thân là người trong cuộc, trong lòng đều biết rõ ràng, tại sao thú cưỡi của Triệu Hùng ca lại vô duyên vô cớ chạy đến quân doanh ngoài thành Bắc Châu đả thương người chứ.

Đối với Thiệu Bình Ba mà nói, đây chính là cảnh cáo. Còn đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, đây chính là lời nhắc nhở. Triệu Hùng ca nói rõ y đứng sau lưng Thượng Thanh tông. Nếu lá gan hai người đủ lớn, cứ việc làm thử một lần.

Thế là, Thiệu Bình Ba hạ mình đầu tiên, ngoan ngoãn thả người.

Lúc này đến phiên Ngưu Hữu Đạo nhức đầu. Thượng Thanh tông tìm hắn, dường như là ý của Triệu Hùng ca. Hắn có thể không để ý đến Thượng Thanh tông, nhưng hắn không thể trêu Triệu Hùng ca!

Hắn chưa từng tiếp xúc với Triệu Hùng ca, cũng không biết tính tình của y như thế nào. Nhưng người có tên, cây có bóng. Đây chính là một tên điên vô câu vô thúc, xen giữa chính tà.

Không phải hắn không muốn nể mặt Triệu Hùng ca, mà là hắn không muốn trêu chọc Thượng Thanh tông.

Quan trọng là, Thượng Thanh tông xen lẫn với ai cũng được, cái chính là không được để Thượng Thanh tông và Thương Triều Tông cùng một chỗ. Vì sao hắn có thể không quan tâm đến Thượng Thanh tông, muốn cực lực rũ sạch quan hệ với Thượng Thanh tông? Nếu hắn cứ quấn cùng một chỗ với Thượng Thanh tông, Thiệu Bình Ba sợ rằng sẽ là người đầu tiên dùng chuyện này bắt thóp hắn.

Triệu Hùng ca xuất thân Thượng Thanh tông, hắn không tin Triệu Hùng ca không rõ quan hệ lợi hại trong đó.

Triệu Hùng ca làm như vậy, chẳng phải mang lại phiền phức cho hắn sao?

Hắn đưa tay lột lớp mặt nạ ra, lộ ra gương mặt thật, khiến Viên Cương bên cạnh có chút ngoài ý muốn.

Ngưu Hữu Đạo thuận miệng giải thích một câu: “Thiệu Bình Ba sẽ không bỏ qua hướng đi của Thượng Thanh tông, sợ là đã biết ta ở đây, cũng không cần che che giấu giấu nữa, ngược lại còn dễ bị người ta lợi dụng.”

Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, là Viên Phương: “Đạo gia, Thượng Thanh tông lại đến.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn ừm một tiếng.

Viên Phương có chút ngoài ý muốn. Mấy ngày qua, đám người Đường Nghi ngày nào cũng đến bái phỏng, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn tránh không gặp, tại sao hôm nay lại đồng ý.

Đợi Viên Phương rời đi, Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Viên Cương.

Viên Cương không nói hai lời, lập tức quay người bước ra ngoài.

Một lát sau, Quản Phương Nghi người còn chưa đến tiếng cười đã đến trước. Người phụ nữ này đích thân đưa Đường Nghi đến đây.

Người đến vẫn là ba người kia, Đường Nghi, La Nguyên Công, Tô Phá.

Ba người vào cửa, thấy Ngưu Hữu Đạo đã lộ ra gương mặt thật, Quản Phương Nghi đang cười nói với Đường Nghi có chút bất ngờ, còn ba người Thượng Thanh tông cũng không nhịn được mà đánh giá hắn.

Người này đã hoàn toàn thay đổi so với cậu thiếu niên ở chốn đào nguyên lúc trước. Đừng nói là chốn đào nguyên, chỉ so sánh với lần gặp ngẫu nhiên ở bến tàu mấy năm trước, diện mạo của hắn đã trưởng thành rồi, chân chính trở thành một người đàn ông rất có khí độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play