Trước khi Nam châu hoàn toàn ổn định, chưa hoàn toàn xáo tan dung hợp người ngựa của y thì không tiện đụng vào y. Nếu có thể ổn định được Thương Triêu Tông thì Bành Hựu Tại sẽ cố gắng làm, có thể không gây rắc rối gì mà giải quyết được vấn đề là lựa chọn tốt nhất.
Bành Hựu Tại dẫn theo mấy cao tầng đi vào trạm dịch nghỉ tạm, ông không cần loanh quanh nịnh nọt bên cạnh Thương Triêu Tông, nói một, hai câu dễ nghe là đủ.
Bành Hựu Tại không biết Mông Sơn Minh đã chặn đứng tin mình ở lại bên cạnh Phượng Lăng Ba không để nhóm Thương Triêu Tông biết, ông tưởng bọn họ biết rồi chứ không thì đánh chết cũng không nói.
Nhóm Thương Triêu Tông ngây ra, trong một chốc không rõ, chờ khi nghe hiểu lời của Bành Hựu Tại thì tái mặt.
Ngay từ đầu họ đã biết mình bị nguy hiểm mạng sống, biết Thiên Ngọc môn sẽ xuống tay với mình, họ cẩn thận không dám đâm thủng. Khi biết Mông Sơn Minh bị điều đi họ liền hiểu là bắt đầu xuống tay với ông.
Bạch Dao đi ra khỏi phòng thấy sắc mặt ba người là lạ, thầm khó hiểu, ngoài mặt bình tĩnh nói: “Vương gia, đã sửa sang phòng xong rồi, uống miếng nước rửa mặt tẩy bụi đi. Cố gắng làm nhanh chút, sẽ không nghỉ lâu, sắp tiếp tục đi ngay rồi.”
Mấy người vào phòng trạm dịch, một căn phòng cho ba người.
Lam Nhược Đình ra hiệu hai thân vệ đi cùng canh trước cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.
Cửa khép, Thương Thục Thanh không kiềm được cảm xúc của mình nữa vành mắt ướt lệ, nàng che miệng nức nở, không dám khóc thành tiếng sợ bị người ngoài nghe thấy.
Khóc cũng không dám khóc lớn, tâm tình và áp lực trong thế cục này khó có người ngoài hiểu thấu, tình cảnh của họ rất khó khăn.
Bộp!
Thương Triêu Tông đấm vào lòng bàn tay trút căm hờn trong lòng.
Lam Nhược Đình nhỏ giọng khuyên hai người, không dám nói lớn: “Vương gia, quận chúa, càng là lúc này càng phải bình tĩnh, chúng ta không thể tự luống cuống.”
Vẻ mặt Thương Thục Thanh không chịu nổi lắc đầu thút thít: “Sau trận chiến Mông bá bá hay nói nhiều, nhưng Mông bá bá không phải loại người thích lải nhải. Hôm qua Mông bá bá còn nói về hôn sự của ta, lẽ ra ta nên sớm nhìn ra, là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta! Mông bá bá nói không tiếc vì chúng ta... vậy mà ta không nhận ra Mông bá bá khác lạ, không thèm để trong bụng, ta có lỗi với Mông bá bá.”
Lam Nhược Đình lại khuyên: “Quận chúa, hiện tại không phải lúc tự nhận lỗi.”
Thương Triêu Tông hít thở dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, tức giận nói: “Một đám chó chết! Ta đi tìm họ, bọn họ dám đụng vào Mông soái thử xem! Cùng lắm ta liều đá ngọc đều nát với chúng!”
Hai tay Lam Nhược Đình ôm chặt cánh tay Thương Triêu Tông không cho đi, sốt ruột nói: “Vương gia! Tuyệt đối không thể lỗ mãng!”
Thương Triêu Tông giận run người: “Buông tay! Bọn chúng muốn xuống tay với Mông soái, không lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Mông soái chịu chết sao?”
Lam Nhược Đình kiên quyết không buông, cố khuyên nhủ: “Vương gia, sao ta không biết mạng sống của Mông soái chỉ mành treo chuông? Nhưng vương gia ngẫm lại xem tại sao Mông soái giấu diếm chúng ta làm như vậy? Là vì sợ vương gia xung động! Đối phương cố ý tách Mông soái ra là vì chưa muốn đụng vương gia, chỉ muốn gạt bỏ cánh chim của vương gia. Mông soái biết rõ điều đó, cố ý giấu chúng ta là muốn hy sinh bản thân bảo vệ an toàn cho vương gia!”
“Nếu vương gia tìm bọn họ gây lớn chuyện, hai bên xé rách mặt thì chẳng những không bảo vệ được Mông soái, bọn họ chó cùng rứt giậu dù sao chuyện đã vỡ lở, trở mặt rồi thì giải quyết vương gia luôn, trạm dịch này sẽ là nơi chôn thân của vương gia! Mông soái đang hy sinh bản thân tranh thủ thời gian cho vương gia, giành lấy cơ hội lật ngược thế cờ. Nếu vương gia cũng bị kéo vào thì chúng ta hoàn toàn mất cơ hội trở người. Mông soái dùng mạng sống tranh thủ cơ hội cho vương gia, làm sao vương gia có thể bỏ qua?”
Thương Triêu Tông bi thương nói: “Nếu có cơ hội này thì ta cần gì chịu đựng?”
Mắt Lam Nhược Đình đỏ hoe lắc mạnh tay y: “Không chịu được cũng phải chịu! Dù có bị bắt chui qua háng cũng phải làm, nếu không thì vương gia làm sao báo thù cho Mông soái? Vương gia muốn để Mông soái hy sinh uổng phí sao? Vương gia muốn cho Mông soái chết không nhắm mắt?”
Hốc mắt Lam Nhược Đình ngấn lệ vô cùng đau khổ, cảm xúc rất kích động.
Thương Triêu Tông siết chặt hai nắm đấm run rẩy, ngửa đầu khóc ròng.
Bị cuốn vào phong vân thiên hạ, gió mây vần vũ, nam nhi có nhiều nước mắt hơn cũng không đáng một đồng. Bao nhiêu anh hùng hảo hán và tráng sĩ, bao nhiêu thiếu vương hầu tướng vùi xác trong phong vân này? Bao nhiêu nhu tình tận xương bị nhấn chìm, có bao nhiêu hào kiệt thiên hạ nhiều phen bất lực?
Thương Thục Thanh chợt nhớ ra điều gì lục lọi ống tay áo, hoảng loạn lẩm bẩm: “Không! Mông bá bá sẽ không bị gì! Còn có cơ hội, chắc chắn còn có cách! Mông bá bá sẽ không sao! Đây, tìm được rồi! trong này, trong này chắc có cách!”
Thương Thục Thanh móc một cái túi gấm ra khỏi ống tay áo hai tay đưa tới trước mắt hai người.
Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình lau dòng lệ trên mặt cùng nhìn túi gấm trong tay Thương Thục Thanh, một cái túi gấm cột bằng dải lụa màu trắng.
Lam Nhược Đình hỏi: “Đây là gì vậy quận chúa?”
Thương Thục Thanh kéo ống tay áo lau nước mắt, nức nở đáp: “Đạo gia, là lúc trước Đạo gia để lại túi gấm cho ta. Đạo gia cho ta hai cái, một cái cột bằng lụa đen, một cái cột bằng lụa trắng. Cái cột lụa đen đã đưa cho ca ca, cái cột lụa trắng thì Đạo gia dặn gặp nguy hiểm mạng sống hãy mở ra ứng cấp.”
Lam Nhược Đình lên tinh thần, mắt lóe tia sáng hy vọng nhìn túi gấp:
Thương Triêu Tông giẫm chân chộp túi gấm, tức giận nói: “Thanh nhi, muội làm cái quỷ gì? Chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên? Sao bây giờ mới lấy ra? Hồ đồ!”
Thương Thục Thanh cũng giận mình, khóc ròng nói: “Ca, xin lỗi! Là ta có lỗi với Mông bá bá. Nhưng Đạo gia dặn nhiều lần sự việc liên quan tương lai của Nam châu, liên quan tâm huyết nhiều năm của mọi người. Không thể dễ dàng mở túi gấm này ra, khi nào gặp nguy hiểm mạng sống mới được mở ứng cấp. Ta không biết Mông bá bá sẽ giấu chúng ta hy sinh chính mình...”
Hai tay Lam Nhược Đình ấn không khí giữa huynh muội, nói: “Được rồi! Vương gia, Đạo gia đã dặn như vậy thì tất nhiên có nguyên nhân, không thể trách quận chúa, quận chúa làm theo lời dặn của Đạo gia không có sai. Nhưng tình cảnh hiện giờ của Mông soái đã đối mặt nguy hiểm mạng sống, chắc có thể mở ra. vương gia, việc này không nên chậm trễ, muộn thì không kịp. Mau mở túi gấm ra xem đi, nhìn xem Đạo gia để lại diệu kế gì cứu mạng trong túi!”
Thương Triêu Tông giật dải lụa trắng cột túi gấm, mở miệng túi lấy ra hai tờ giấy gấp.
Mở thư ra, Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh bất chấp quy củ sát đầu lại gần xem nội dung.
Trong thư chỉ có vài chữ: Nếu gặp nguy hiểm mạng sống thì đưa lá thư kèm theo cho Thiên Ngọc môn là sẽ vượt qua nguy cơ.
Ba người ngó nhau.
Thương Triêu Tông giở nhanh rút tờ giấy bên trên ra đọc tiếp tờ bên dưới.
Trên giấy viết: Cấp báo! Kim châu tập kết ba mươi vạn người ngựa muốn đánh Nam châu!
Ngưu Hữu Đạo!
Nội dung thư phụ đơn giản đến làm ba người bần thần.
Thương Triêu Tông nghi ngờ nói: “Muốn dựa vào tin tức giả ứng cấp? Thiên Ngọc môn không ngốc, Kim châu hay Vạn Động Thiên Phủ đều sẽ không xuất binh vì chúng ta. Kim châu và Nam châu đụng độ nhau thì có lợi cho Yến quốc, Triệu quốc. Triệu Hoàng Hải Vô Cực sẽ thừa dịp bắt lấy Kim châu, bên Kim châu sao có thể ra binh tấn công Nam châu? Cái này... Thiên Ngọc môn sẽ tin sao?”
Sắc mặt Lam Nhược Đình ủ rũ, cảm thấy nội dung lá thư không giống trình độ thủ đoạn của Đạo gia. Dựa vào tin tức này cùng lắm lừa được một lúc, đùa giỡn Thiên Ngọc môn kiểu đó như sắp chết vào đường cùng, chờ Thiên Ngọc môn xác minh tin tức sai tương đương với đâm thủng cửa sổ giấy, cho họ biết bên mình không cam lòng cúi đầu, chọc Thiên Ngọc môn dứt khoát xuống tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT