Hôm đó nguyên Thiên Ngọc môn di chuyển nhanh, trung xu chỉ huy tác chiến bắt đầu nhào lên.

Mặc dù tổng chỉ huy trận chiến này vẫn là Phượng Lăng Ba nhưng thật ra thành ống loa truyền quân lệnh, người chỉ huy thật sự là Mông Sơn Minh. Từng quân lệnh truyền xuống làm theo lệnh điều khiển của Mông Sơn Minh.

Vì vậy đại chiến buồn cười bắt đầu.

Mông Sơn Minh chỉ huy trọng binh tập kết đánh bất ngờ điểm mỏng manh của quân địch, phá thủng một cái lỗ trong phòng tuyến quân địch. Nười ngựa tinh nhuệ bất chấp tất cả lao thẳng vào bản bộ Chu Thủ Hiền, người đi sau thì vứt hết đồ quân nhu, mặc đồ nhẹ đuổi theo.

Không đánh? Người phòng tuyến thượng sáu quận ngây người. Quân địch quy mô lớn như vậy mà không mang theo dồ quân nhu, chẳng cần bổ cấp sau đó, mấy chục vạn người ngựa ăn uống kiểu gì? Đây là đánh anh uhay tự sát? Có kiểu đánh vậy sao?

Hướng công kích của hạ năm quận quá rõ ràng, Chu Thủ Hiền nhanh chóng nhận ra họ nhằm vào mình, nhanh chóng triệu tập người vây cản chặn đường quân địch đánh vào.

Người thượng sáu quận không cần trấn giữ phòng tuyến nữa, trong Nam châu hạ năm quận hầu như không có quân địch, quân địch bất chấp sống chết chạy ra mặt sau mình thì còn trấn giữ làm gì? Đại quân phòng thủ quay đầu biến phòng ngự thành truy sát.

Nhưng mới rượt theo chợt phát hiện quân địch đồ nhẹ đi nhanh, bên mình mang đồ quân nhu không bắt kịp người ta, đành ném hết đồ quân nhu đuổi theo.

Hạ năm quận lấy tinh nhuệ của Anh Dương Võ Liệt vệ dẫn đầu chạy đi không đánh với đám người ngăn dường, không công thành, chỉ đi đường vòng. Một người có hai con ngựa, vòng ra sau rồi không thay đổi phương hướng vẫn nhào thẳng vào bản bộ Chu Thủ Hiền.

Vì thế dọc đường đi người thượng sáu quận buộc phải ném đồ quân nhu vội vã chạy về tiếp viện cho Chu Thủ Hiền.

Sau đó đa số người hạ năm quận đồ nhẹ chạy tới nhặt hết đồ quân nhu mà thủ quân ném lại, bổ cấp xong họ không mang theo, đốt hết đồ quân nhu của quân địch.

Người thượng sáu quận vốn trấn giữ phòng tuyến nay cũng đuổi theo về thấy vậy xoe tròn mắt. Quân địch có bổ cấp thì còn tiếp tục chạy đi được, trước mắt họ chỉ có một đống tro tàn.

Sắc trời hơi hửng sáng, một đám người chật vật không chịu nổi chạy xuyên đồng ruộng đến đường cái, leo lên đường cái chạy trốn tiếp.

Chu Thủ Hiền ngồi trên lưng ngựa mặt xanh mét, nhìn người đi theo mình ai nấy kệt quệ, ngựa hết hơi.

Chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang, chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi cơ mặt căng cứng, biểu tình cực kỳ khó xem.

Mới qua mấy ngày mấy đêm đã loạn, trận này đánh hỗn loạn, loạn đến không cách nào chỉ huy.

Không ai ngờ hạ năm quận mặc kệ chết sống của mấy chục vạn người, lấy Anh Dương Võ Liệt vệ dẫn đầu đa số kỵ binh nhào vào Chu Thủ Hiền. Thiên Ngọc môn, Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn tập trung nhiều tu sĩ đi theo phối hợp.

Khi biết đối phương tập trung nhiều tu sĩ như thế Chu Thủ Hiền chỉ đành tạm né mũi nhọn rút lui. Nhưng đối phương cơ hồ toàn là kỵ binh buộc bên ta lệnh cho người bản bộ nghênh đón cản trở, Chu Thủ Hiền dẫn số ít người rút đi trước.

Họ đang trên đường rút nhanh thì hay tin dữ mười vạn người chặn đường đều bị hạ gục.

Tu sĩ của Chân Linh viện, Phi Hoa các không ngăn nổi bốn môn phái Thiên Ngọc môn liên hợp công kích, tử thương vô số. Thật tình không ngăn cản nổi, tu sĩ hai phái sống stó chạy tứ tán.

Bốn phái Thiên Ngọc môn không truy sát tu sĩ của hai phái, bọn họ tiếp tục theo Anh Dương Võ Liệt vệ phối hợp đại quân truy kích Chu Thủ Hiền.

Chu Thủ Hiền thật sự hối hận thắt ruột, hối hận không nên dể bỏ phần đầu mình thì trốn ở hậu phương, quân địch một đường đánh bất ngờ, tinh nhuệ quân địch đánh bất ngờ, điều động từng tầng đại quân phòng ngự mà Chu Thủ Hiền bài bố phần đầu gấp rút vòng ngược về tiếp viện. Quân địch di sau thì chui vào chỗ trống đốt cướp, thiêu cháy đồ quân nhu của đại quân phòng ngự.

Chờ khi Chu Thủ Hiền phản ứng lại chuyện gì xảy ra, hiểu được ý đồ quân địch thì đã muộn.

Mới bắt đầu đánh trận đã mất lương thảo cho mấy chục vạn người ngựa, đây đúng là đùa, còn đánh gì nữa? Đánh được nữa không?

Nói đi phải nói lại ban đầu Chu Thủ Hiền không định liều mạng cùng quân địch, nếu không đã chẳng tốn sau dại quân, vì cho rằng ở hậu phương an toàn hơn, tiện cho rút lui. Kết quả an toàn thật nhưng không ngờ quân địch chơi chiêu này, Chu Thủ Hiền chưa từng thấy kiểu đánh như vậy. Mấy chục vạn quân địch ném hết đồ quân nhu, không mang theo lương thảo cứng rắn xông lên. Ai từng thấy chục vạn người đánh nhau mà không dẫn theo lương thảo không? Đây đúng là đem mạng sống mấy chục vạn người ra đùa.

Nhưng sự thật chứng minh đây không phải trò đùa, có người dám đánh kiểu này, đâm trúng ngay chỗ yếu bố phòng của Chu Thủ Hiền một cách ngoan ổn chuẩn, làm lão khóc không ra nước mắt.

Kim Vô Quang, Tào Ngọc Nhi mặt tối sầm nhớ mang máng lời Chu Thủ Hiền từng nói, gì mà lần này không cầu thắng chỉ cần giằng co với quân địch là chúng ta thắng, còn lại để bệ hạ đi tìm ba đại phái. Triều đình thế lớn, ba đại phái sẽ có áp lực, không thể nào vì một Thiên Ngọc môn mãi không bắt được Nam châu mà hao mòn nguyên Yến quốc, khi đó sẽ là giờ chết của Thiên Ngọc môn.

Khi đó Kim Vô Quang, Tào Ngọc Nhi hết sức đồng ý, kết quả mới khai chiến không lâu đã hỗn loạn, có thể giằng co lâu dài nổi không?

Trong tia ban mai một con kim sí đáp xuống, giây lát một vị tướng giục ngựa tiến lên bẩm báo với Chu Thủ Hiền: “Đại nhân, thám tử báo là người của quân địch kiệt sức, ngựa hết hơi, đã ngừng truy kích, dừng lại nghỉ ngơi hồi phục.”

Tào Ngọc Nhi vuốt váy bị gió thổi tốc lên, nói với Chu Thủ Hiền: “Quân địch cách chúng ta một khoảng, trong một chốc không đuổi kịp được. Chúng ta cũng người ngựa kiệt quệ rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Chu Thủ Hiền hỏi tướng lĩnh kia: “Cách Định châu còn bao xa?”

Tướng lĩnh trả lời: “Còn khoảng tám mươi dặm đường.

Chu Thủ Hiền lớn tiếng nói với mọi người: “Sắp đến Định châu rồi, các huynh đệ hãy cố chống chọi một lúc nữa! Đến Định châu là an toàn, phản quân không dám giết vào Định châu!”

Vì thế đoàn người mệt mỏi đi tiếp, tốc độ không mau, tới chạng vạng thì họ vào Định châu.

Định châu đã có người ngựa bày phòng vệ ngay biên cảnh, biết Chu Thủ Hiền đến, thứ sử Định châu Tiết Khiếu tọa trấn ở biên cảnh nhanh chóng đến nghênh tiếp. Hai vị thứ sử cùng nhảy xuống ngựa chạm mặt.

Tiết Khiếu chộp tay Chu Thủ Hiền hỏi dồn: “Cớ gì mà Chu huynh nhanh vậy đã lùi vào Định châu ta?”

Chu Thủ Hiền xấu hổ không biết nên trả lời thế nào.

Tiết Khiếu lại hỏi: “Chu huynh, Định châu ta thầm chi viện hai mươi vạn người ngựa nay ở đâu?”

Chu Thủ Hiền ngoái đầu nhìn người ngựa đi theo mình, lão chỉ dẫn theo ba ngàn người, ba ngàn kỵ binh cận vệ trong quân, ai nấy mệt mỏi chật vật. Những người khác bị Chu Thủ Hiền để lại ngăn truy binh, nếu không thì bọn họ khó trốn thoát.

Tiết Khiếu giật mình kêu lên: “Chu huynh, mới có mấy ngày mấy đêm? Tám mươi vạn người ngựa! Chu huynh đừng nói với ta là nhanh vậy đã chết hết? Dù là tám mươi vạn con heo thì phản quân cũng không giết nhanh vậy đi?”

Chu Thủ Hiền nói: “Cơ bản tám mươi vạn người ngựa còn...”

Chu Thủ Hiền lắp bắp không nó itiếp được.

Chu Thủ Hiền thật sự không biết nên giải thích thế nào, từ chiến báo các đường đưa về thì tám mươi vạn người ngựa đa số còn sống, ít nhất còn có sáu mươi vạn người ngựa người, nhưng đã tán loạn hết.

Chu Thủ Hiền làm chủ soái bỏ chạy, quan trọng là chạy quá nhanh, bản thân lão cũng không thể tưởng tượng đem đến đả kích lớn thế nào cho sĩ khí dưới trướng.

Chu Thủ Hiền bỏ chạy nhanh, người bên dưới không đuổi theo kịp, đã vứt lương thảo nên bây giờ đang đi kiếm ăn khắp nơi, lại có phản quân đánh lén quấy rối, mấy chục vạn người tán loạn trong một chốc khó mà tập kết lại.

Một nơi dựa núi cạnh nước, trong đại trướng trung quân của phản quân. Quân tình các nơi lục tục được đưa về, không ngừng truyền quân lệnh ra ngoài.

Đám cao tầng Thiên Ngọc môn nhóm Bành Hựu Tại ở một bên nhìn Mông Sơn Minh bận rộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play