- Ta có thể giữ được họ sao? Dưa hái xanh không ngọt. Không chỉ mình Thiên Ngọc môn muốn phát triển, ba phái cũng muốn vươn lên, đã gặp cơ hội này làm sao họ chịu bỏ qua? Nếu tình thế đi tới bước đường đó thì ba phái đứng về phía Thiên Ngọc môn là hợp tình hợp lý, không thể miễn cưỡng người ta được.
Phu quân nói:
- Mỗi năm ngươi chia lãi cho họ để rồi nhận lấy báo đáp như vậy, cam lòng sao?
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
- Không có gì cam hay không cam lòng, so đo việc này không có ý nghĩa gì. Tình thế mạnh hơn người, cuối cùng họ đứng về phía nào phải xem chính chúng ta, nếu chúng ta không thể tự bảo vệ mình chẳng lẽ yêu cầu người ta đi theo chôn cùng sao? Nước chảy đến tự nhiên thành đường rãnh.
Quản Phương Nghi trợn trắng mắt:
- Ngươi thật vô tư.
Ngưu Hữu Đạo nói:
- Không lẽ trở mặt với họ vào lúc này? Giờ trở mặt chỉ vô ích, còn đẩy họ hoàn toàn đứng về phía đối phương, khi đó mới nàng khó kéo về. Đây là kết quả chúng ta muốn sao?
Lúc này Lôi Tông Khang bay tới bẩm báo:
- Đạo gia, có người cầu kiến.
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
- Ai vậy?
Lôi Tông Khang đến gần nói nhỏ:
- Người của triều đình Yến quốc.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày hỏi:
- Bao nhiêu người tới? Vì chuyện gì?
Lôi Tông Khang đáp:
- Một nam một nữ, chỉ có hai người, nữ rất đẹp. Không nói đến vì sao, chỉ bảo muốn gặp Đạo gia.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu nói:
- Mời tới đi.
Chờ Lôi Tông Khang rời đi Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nháy mắt với Quản Phương Nghi ra hiệu giữ cảnh giác.
Chốc lát sau hai người khoác áo choàng đen đi vào Nhà Tranh sơn trang, Lôi Tông Khang đưa hai người đến đình nước.
Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi đã chờ trong đình. Trần bá dẫn theo mấy người theo hầu phía sau, cảnh giác đề phòng.
Hai vị khách trùm áo choàng kín mít không thấy rõ mặt mũi, nhưng khi gặp Ngưu Hữu Đạo thì tự động vén mũ.
Đúng là một nam một nữ. Nam là một nam nhân mảnh khảnh, mặt trắng không râu, hai mái bạc phơ, búi tóc ghim cây trâm ngọc bích, mũi ưng, ánh mắt âm trầm lạnh lùng.
Nữ thì đẹp hoa nhường nguyệt thẹn toát ra quý khí, nét mặt hơi mệt mỏi.
Chủ nhân và khách đến chơi đều đánh giá đối phương.
Nam nhân rút ra một từo giấy trong ống tay áo, giũ tờ giấy ra, bên trong vẽ hình Ngưu Hữu Đạo.
Nam nhân nhìn Ngưu Hữu Đạo sau đó cung kính gật đầu nói với nữ nhân bên cạnh:
- Là hắn.
Ngưu Hữu Đạo nhìn mặt sau trang giấy lờ mờ đoán là tranh vẽ, hắn lộ vẻ hứng thú hỏi:
- Hai vị là ai? Có chuyện gì muốn làm sao?
Nữ nhân giọng trong trẻo tự giới thiệu:
- Bản cung là Chu Thanh.
Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi liếc nhau, đánh giá kỹ nữ nhân này một lần nữa, hắn do dự hỏi:
- Bản cung? Chu Thanh? Thứ lỗi cho tại hạ kiến thức hạn hẹp, có thể nói kỹ hơn không?
Nam nhân hỗ trợ giới thiệu:
- Vị này là quý phi nương nương.
Nữ nhân bổ sung thêm:
- Thứ sử Nam châu Chu Thủ Hiền là phụ thân của bản cung.
Ngưu Hữu Đạo đã phản ứng lại:
- A!
Thì ra là phi tử của hoàng đế, nữ nhi của Chu Thủ Hiền đến.
Ngưu Hữu Đạo đại khái đoán ra bọn họ có ý gì, hắn nhìn nam nhân, hỏi:
- Còn ngươi?
Nam nhân đáp:
- Trung Xa Phủ Lệnh, Ca Miểu Thủy!
Ngưu Hữu Đạo gật gù:
- À.
Ngưu Hữu Đạo chưa gặp mặt nhưng có nghe nói về Ca Miểu Thủy, là thái giám gần thân bên cạnh Yến Hoàng Thương Kiến HÙng. Khi Thương Triêu Tông tấn công Thanh Sơn quận hình như là người này đại biểu triều đình dàm phán.
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
- Ngươi là đồ đệ của tổng quản đại nội Điền Vũ đúng không?
Ca Miểu Thủy lên tiếng:
- Đúng vậy!
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
- Sao ta biết các ngươi có phải là người thật không?
Ca Miểu Thủy ném một tấm lệnh bài ra, Ngưu Hữu Đạo nhận lấy nhìn thoáng qua rồi ném trả.
Ngưu Hữu Đạo vươn tay mời:
- Mời hai vị khách quý ngồi.
Chỉ có Chu Thanh ngồi xuống, Ca Miểu Thủy nghiêm ngặt giữ bổn phận khoanh tay đứng cạnh nàng.
Chu Thanh móc ra một khối ngọc bội đặt trên bàn đẩy hướng Ngưu Hữu Đạo ngồi đối diện:
- Có người nhờ bản cung hỏi thăm sức khỏe pháp sư, nói là pháp sư nhìn thứ này sẽ biết là ai.
Ngưu Hữu Đạo nhìn bàn tay nữ nhân này hơi lâu chút, phát hiện bàn tay của nàng thật đẹp, lần đầu tiên hắn gặp nữ nhân xinh đẹp có bàn tay thon dài đẹp như vậy, nhìn thoáng qua đã khiến người ấn tượng sâu. Sau đó Ngưu Hữu Đạo mới chú ý ngọc bội, cầm lên nhìn sau đó cười lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo có một khối ngọc bội giống hệt cái này, nếu ghép lại sẽ thành một đôi.
Giống như Chu Thanh nói, khi xem ngọc bội Ngưu Hữu Đạo đoán ra người hỏi thăm sức khỏe mình là ai, hắn gật đầu nói:
Hắn nói Lưu quý phi là mẫu thân của Ngọc vương phi Tề quốc Thương Tuyết. Lúc ở Tề quốc vì đàm hòa nên Thương Tuyết đưa cho Ngưu Hữu Đạo một tín vật để hắn tiện liên lạc với bên Yến Kinh, đó là miếng ngọc bội giống cái này. Khi thấy ngọc bội Ngưu Hữu Đạo càng xác nhận ý đồ của đối phương tìm đến.
Chu Thanh nói:
- Chắc pháp sư nên biết bản cung đến đây vì điều gì?
Ngưu Hữu Đạo đáp:
- Đoán được đại khái.
Chu Thanh nói:
- Công chúa có truyền tin qua nói lúc ở Tề Kinh pháp sư đã hứa với công chúa là cố gắng đàm hòa giữa bệ hạ và Dong Bình quận vương, tránh cho dấy lên xung đột giữa bá điệt. Không biết có chuyện này không?
Ngưu Hữu Đạo sờ cằm, chợt nhận ra chuyện này vừa phức tạp vừa đơn giản. Lưu quý phi đưa tín vật nhưng không đến, ngược lại Chu quý phi đến, hiển nhiên chiến sự dính líu đến phụ thân của Chu quý phi, Chu Thủ Hiền. Cũng dễ hiểu, Chu Thủ Hiền thua trận thì Thương Kiến Hùng và triều đình sẽ không chịu trách nhiệm, phải có người đứng ra gánh, vậy chỉ có thể là Chu Thủ Hiền đã đánh thua trận. Có thể tưởng tượng quý phi biến thành nữ nhi của tội thần thì cuộc sống trong cung sẽ khó khăn, hai phụ nữ là mối quan hệ gắn bó lẫn nhau.
Xem tình huống này thì Chu Thủ Hiền sau lưng có lực lượng một nước nhưng không mấy tự tin vào chiến sự.
Bên Thương Tuyết thường xuyên gửi thư nhờ Ngưu Hữu Đạo dàn xếp, giờ Chu quý phi lại tới, có thể thấy hai nữ nhân rất cần sự đàm hòa.
Ngưu Hữu Đạo tin tưởng Chu quý phi đến đây là đã được Yến Hoàng Thương Kiến Hùng cho phép, nếu không thì đường đường một quý phi đâu dễ ra cung, huống chi được Trung Xa Phủ Lệnh tự mình đưa đi, Thương Kiến Hùng không đồng ý mới lạ.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu nói:
- Đúng là có chuyện này.
Chu Thanh mỉm cười nói:
- Pháp sư còn nhớ là tốt rồi.
Ngưu Hữu Đạo nói:
- Nhớ chứ, không quên, nhưng ta cũng bất lực.
Chu Thanh nói:
- Pháp sư đã lọt vào mắt Tề Hoàng thì cần gì khiêm tốn như thế? Triều đình luôn chú ý thế cục bên mình, theo triều đình phán đoán pháp sư có đủ sức ảnh hưởng đến Dong Bình quận vương, chỉ cần pháp sư đồng ý tăng thêm ảnh hưởng thì sẽ khó đánh nhau. Không nói đến chiến sự làm sinh linh đồ thán, bách tính gặp họa, bệ hạ và Dong Bình quận vương dù gì là bá điệt với nhau. Huống chi người thu lợi lớn nhất trong chiến sự không phải Dong Bình quận vương mà là Thiên Ngọc môn, cần gì làm chuyện ngốc máu mủ giết nhau để người ngoài vui vẻ vỗ tay>?
Ngưu Hữu Đạo thầm buồn cười, giờ mới biết quan hệ máu mủ, vậy ngày xưa là ai ép Thương Triêu Tông đến đường cùng?
Ngưu Hữu Đạo nhẹ lắc đầu nói:
- Nếu quý phi nương nơng đã biết về Thiên Ngọc môn thì nên biết lời nói của vương gia trong Nam châu hạ năm quận không nặng ký. Vương gia chỉ nắm giữ hai quận, có sáu mươi vạn người ngựa thì trong tay vương gia chỉ kiểm soát dược hai mươi vạn.
Chu Thanh nói:
- Miễn vương gia tránh không đánh thì Thiên Ngọc môn hay ba nghịch tặc Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong đều không đáng lo!
Ngưu Hữu Đạo đầy hứng thú hỏi:
- Dong Bình quận vương có sức uy hiếp lớn vậy sao?
Chu Thanh nói:
- Phụ thân của ta từng ở dưới trướng Mông Sơn Minh, biết danh tướng Mông Sơn Minh không phải thùng rỗng kêu to. Uy của Ninh vương phần nào nhờ có Mông Sơn Minh giúp. Vốn tưởng Mông soái chết sớm ai ngờ luôn ở ẩn, giờ lại xuống núi đi theo Dong Bình quận vương. Không nói chuyện đó, chỉ bàn về binh lực nếu ba nghịch tặc muốn chiến mà thiếu hai mươi vạn người của Dong Bình quận vương hì áp lực bên phụ thân ta sẽ giảm bớt nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT