Thiệu Tam Tỉnh do dự nói: “Dù sao cũng là nữ nhi xuất giá, việc này có cần thương lượng một chút với lão gia hay không?”
Thiệu Bình Ba chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn: "Thương lượng? Toàn bộ Thiệu gia chết hết ông ấy mới hài lòng phải không? Việc này ta đã nhận được sự ủng hộ của Đại Thiện Sơn, ông ấy không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng! Mấy vạn con chiến mã cứ như vậy ngang nhiên chuyển đến Bắc châu, xem Hàn quốc và Yến quốc là người mù người điếc sao? Động tĩnh như vậy vừa ra, Yến Hàn hai nước há có thể cho chúng ta cơ hội phát triển an toàn? Có thể hai nước không nhẫn nại được, sớm phát động tiến công đối với Bắc châu chúng ta, nếu vào lúc này Hạo Vân Đồ công bố tin tức đính hôn thì chẳng khác nào hai nước đánh vào mặt Tề quốc, có Hạo Vân Đồ hỗ trợ, Hải Vô Cực mới có thể không buồn phiền mà tỏ thái độ ủng hộ Bắc châu. Ngươi có biết đám hỏi lần này đối với Bắc châu chúng ta quan trọng thế nào hay không?"
Thiệu Tam Tỉnh buồn bã cúi đầu, đạo lý này hắn hiểu, nhưng nói như vậy, thật sự là có chút...
Thiệu Bình Ba nhìn thấu tâm tư của hắn, ho khan hai tiếng, lại chầm chậm nói: “Liễu nhi là muội muội ruột của ta, ta chỉ có một muội muội mà thôi, trước lúc lâm chung mẫu thân đã phó thác muội muội lại cho ta, ta sẽ không hại nó, ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nó. Được rồi, việc này ta sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng, ngươi không cần lo lắng, giúp ta thay đổi hình dạng, ta đi gặp Chiếu tỷ.” Dứt lời đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống.
...
Một hồi gió tanh mưa máu đi vào quá khứ, có Tây viện đại vương hậu thuẫn, Bạch Vân Gian vẫn như trước, vô cùng náo nhiệt.
Một chiếc xe ngựa dừng lại, mấy người chui ra, dẫn đầu là một thanh niên tóc nửa trắng đang dừng chân trước cửa Bạch Vân Gian ngẩng đầu nhìn bảng hiệu rồi mới đi vào, chính là Thiệu Bình Ba, có điều, trên mặt y đeo mặt nạ.
Tầm Miên đang đi lại trong tiền đường, thấy đám người Thiệu Bình Ba tiến đến, ánh mắt giật giật, lập tức tiến lên nhiệt tình chào mời, tự mình dẫn mấy người đi lên lầu.
Mọi người đều được sắp xếp, Tần Miên dẫn Thiệu Bình Ba vào một gian phòng, vội đóng cửa, sau đó đẩy ra một ngăn tủ, phía sau lộ ra một cánh cửa ngầm, đứng bên cạnh làm tư thế mời.
Hai người đi vào lối đi ngầm, ngăn tủ kéo lại, che lấp cánh cửa ngầm.
Lúc này Tô Chiếu cũng tâm hoảng ý loạn, Thiệu Bình Ba tới Tề Kinh vậy mà nàng lại không hề hay biết, đột nhiên nhận được tin tức Thiệu Bình Ba muốn đến Bạch Vân Gian dọa nàng kinh sợ một hồi, trách không được nghe nói Thiệu Bình Ba đã lâu không lộ diện tại Bắc châu, thì ra đã đến Tề Kinh.
Nhưng điều thực sự khiến nàng hoảng hốt chính là Viên Cương, nghe nói có khách đến, Viên Cương nhất quyết không chịu rời đi.
Nàng hết lời ngon ngọt, nhõng nhẽo lẫn cứng rắn đều không có tác dụng, Viên Cương không chịu đi, điều này nàng làm thế nào cho cho phải, trở mặt Viên Cương nàng cũng làm không được.
Viên cương ngồi im một bên uống trà.
Hắn ta đương nhiên sẽ không rời đi, làm Tô Chiếu thành như vậy, chẳng phải là muốn dò xét gì sao? Vừa vặn đụng phải, nhìn ra Tô Chiếu có chút kinh hoảng, hắn lập tức ý thưc được người tới đây có thể không bình thường, bởi vậy mới không chịu đi.
Hắn ta đưa ra một lý do khiến Tô Chiếu không còn lời nào để nói: “Có phải là cuộc họp riêng với Tây viện đại vương?”
Không đúng à? Đúng hay không phải để ta xem một chút.
“Ông chủ, Thiệu công tử tới...” Tần Miên dẫn Thiệu Bình Ba vào cửa, mới vừa bẩm báo một tiếng, kết quả nhìn thấy Viên Cương vẫn còn ở đó lại càng hoảng hốt.
Không khỏi nhìn về phía Tô Chiếu, không rõ vị này giở trò quỷ gì? Không rõ vị này sao vẫn còn không cho Viên Cương rời đi? Lại còn để cho Viên Cương an ổn ngồi đây uống trà? Đây là không sợ lớn chuyện hay là muốn khiêu khích Thiệu Bình Ba? Điên rồi sao?
Viên cương tuy rằng chưa từng gặp Thiệu Bình Ba, nhưng một tiếng "Thiệu công tử" với hắn ta mà nói, đã đủ khiến cho hắn ta cảnh giác, Tô Chiếu và Thiệu công tử quen biết? Rất dễ khiến cho người biết nội tình phải liên tưởng.
Tần Miên đến gần Tô Chiếu, ánh mắt trách cứ lẫn thăm dò.
Thiệ Bình Ba đi vào theo không phải người mù, cũng nhìn thấy Viên Cương đang ngồi ngay ngắn dùng trà trong phòng, có chút ngạc nhiên quan sát nam tử mặt đỏ này.
Lại nhanh chóng quét mắt nhìn qua căn phòng, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này, căn cứ vào bày biện trong phòng có thể đoán được đây chính là khuê phòng của Tô Chiếu.
Nam nhân có thể xuất hiện trong khuê phòng của Tô chiếu, hắn có chút kinh ngạc đối với thân phận của người này.
Thiệu Bình Ba hơi gật đầu với Viên Cương, rồi mới nhìn qua Tô Chiếu, cười nói: “Chiếu tỷ.”
Một tiếng “Chiếu tỷ” này khiến cho Viên Cương chậm rãi đứng lên, dường như xác nhận thân phận của đối phương, trong lòng giật mình không nhẹ. Người nọ vậy mà tới đây, người có thể làm cho đạo gia nói là nguy hiểm đủ để hắn ta đề cao cảnh giác.
Hắn ta có thể nhìn ra đối phương đeo mặt nạ để che giấu dáng vẻ thật.
Tô Chiếu cười có chút xấu hổ, nàng trước sau như một vẫn luôn gói Thiệu Bình Ba là “Bình Ba”, trước mặt Viên Cương mà gọi như vậy cũng không tốt, sợ là sẽ bại lộ thân phận của Thiệu Bình Ba.
Viên Cương đang ở đây, nàng gọi cái gì cũng không tiện, chỉ có thể nói với Viên Cương: “An tiên sinh, ta phải tiếp đãi khách, không tiễn.”
Ngụ ý là, ngươi cúng thấy đấy, đây không phải là Tây viện đại vương, ngươi có thể đi được chưa?
Lý do mượn cớ tan vỡ, trong lòng cũng có tính toán riêng, Viên Cương khẽ gật đầu: “Cáo từ!”
Thiệu Bình Ba cũng rất khách khí chắp tay đáp lễ.
Sau khi nhìn thấy Viên Cương rời đi, Tần Miên cũng chủ động lui xuống: “Chủ nhân, Thiệu công tử, các vị trò chuyện, ta vẫn còn một vài khách nhân đang đợi.”
"Làm phiền." Thiệu Bình Ba khách khí một tiếng.
Tần Miên đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lúc này Tô chiếu mới yên tâm, ánh mắt rơi vào trên tóc Thiệu Bình Ba, kinh nghi bất định nói: “Tóc ngươi sao lại trắng thành thế này?”
Chuyện thương tâm, Thiệu Bình Ba không muốn nói thêm, chỉ hỏi lại: “Nam tử mặt đỏ vừa rồi là?”
Tô Chiếu nói một câu: “Đối tượng bề trên.”
Thiệu Bình Ba nhàn nhạt “à” một tiếng.
Tô Chiếu vẻ mặt lúng túng, lại đang đối mặt y, hìn vào là biết không bình thường.
Nười như y, tư duy dị thường nhạy bén, một chút bất thường cũng có thể gây ra cảnh giác, ngay trước mặt y, dưới mi mắt y, chuyện gì cũng khó có thể giấu diếm được ánh mắt của y.
Có điều vẫn chưa nói thêm cái gì, y biết rõ, nếu đã có ý định giấu diếm, có hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà có một số việc cần phải nói rõ: “Nhóm chiến mã kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại rơi vào tay của Ngưu Hữu Đạo? Là bên ta xảy ra vấn đề hay là bên ngươi xảy ra vấn đề? Có phải ngươi để cho Ngưu Hữu Đạo nhận ra sự tồn tại của ngươi?” Liên tiếp đặt ra câu hỏi, chú ý phản ứng của đối phương.
Tô Chiếu cười khổ: "Ngươi hiểu lầm rồi, thuần túy chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, là Hãm Âm Sơn Quỷ Mẫu phản bội, chẳng ai nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo sẽ cùng quỷ mẫu cấu kết..." Nàng nói lại đại khái chuyện đã xảy ra.
Nghe nói ngay cả Hiểu Nguyệt các xuất thủ cũng bị Ngưu Hữu Đạo thoát được một kiếp, Thiệu Bình ba than thở: “Ta đã nói với ngươi, Ngưu Hữu Đạo hẳn là đã biết thân phận của Lệnh Hồ Thu, ngươi...” Y cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, mọi chuyện đã xảy ra, có chỉ trích cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có thể nói như vậy.
Ngược lại còn an ủi: “Nhưng mà cũng tốt, xảy ra chuyện như vậy, cấp trên của ngươi cũng sẽ không buông tha cho hắn, coi như bớt việc.”
Ai ngờ Tô Chiếu vẻ mặt khổ sở nói: “Ta không thể hiểu nổi thái độ của cấp trên.”
Thiệu Bình Ba cảnh giác nói: "Có ý gì?"
Tô Chiếu: "Cấp trên phát ra cảnh cáo, bất luận kẻ nào cũng không được động vào Ngưu Hữu Đạo, người trái lệnh giết!"
“Khụ khụ!” Thiệu Bình Ba sửng sốt một chút, chợt liên tục ho khan, khom người ho khan, sắc mặt cũng chuyển đỏ, lấy ra khăn tay trong tay áo, bụm miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT