Quỷ Mẫu lạnh nhạt nói: “Vốn ta cũng muốn ra ngoài một chuyến, muốn tới Độ Vân Sơn, coi như cũng tiện đường..”

Ngưu Hữu Đạo sững sờ ngắt lời: “Độ Vân Sơn? Là Độ Vân Sơn ở Trích Tinh Thành sao?”

“Chẳng lẽ thiên hạ còn có đến mấy cái Độ Vân Sơn sao?”

“Đại tỷ tới Độ Vân Sơn làm gì?”

“Sơn chủ Độ Vân Sơn Vân Cơ là tỷ muội nhiều năm của ta, ta muốn gặp. Sau này ngươi có qua đó, có việc gì, cứ báo danh ta mà tìm bà ta, có thể bà ta sẽ giúp ngươi. Cớ gì nhìn ta như vậy?” Quỷ Mẫu phát hiện Ngưu Hữu Đạo nhìn mình một cách cổ quái.

Quỷ Mẫu này lại là tỷ muội với Vân Cơ? Khoé miệng Ngưu Hữu Đạo giật giật, mập mờ cười khan: “Không có gì. Thật trùng hợp, ta có quen với nhi tử của Vân Cơ là Vân Hoan.”

“A, vậy xem như ta vẽ vời thêm chuyện rồi.”

“Không có, không có, thâm ý của đại tỷ ta đã nhớ kỹ!”

Người nên đi thì không thể giữ lại được, Quỷ Mẫu không muốn ở lâu, nói đi là đi.

Ngưu Hữu Đạo tự mình đưa tiễn, bọn họ không muốn đi đường sơn cốc mà trốn vào phía sau rừng núi mênh mông, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như rất không muốn Quỷ Mẫu rời đi.” Quản Phương Nghi thấy thần sắc Ngưu Hữu đạo có vẻ bất thường, liền lên tiếng hỏi.

“Haiz!” Ngưu Hữu Đạo than thở.

Không phải hắn không muốn để cho Quỷ Mẫu rời đi, mà là không muốn Quỷ Mẫu đến Vân Sơn, Quỷ Mẫu và Vân Cơ là tỷ muội, hắn và con trai Vân Cơ lại là anh em kết nghĩa, sau đó hắn và Quỷ Mẫu lại kết bái tỷ đệ.

Chao ôi! Quan hệ này, mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ, nếu để cho Quỷ Mấu biết được, hẳn là cũng rất lúng túng...

Hoàng cung Tề Kinh, Hạo Vân Đồ đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Thả Lệnh Hồ Thu sao?”

Bộ Tầm đứng ở bên cạnh hơi hạ thấp người: “Đúng vậy, Ngạn Hữu Đạo gửi thư nhờ thần van xin ngài, nói Lệnh Hồ Thu dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa của hắn, hắn không muốn nhìn thấy huynh đệ chịu khổ, khẩn cầu bệ hạ hạ lệnh thả Lệnh Hồ Thu.”

“Không muốn thấy huynh đệ chịu khổ?” Hạo Vân Đồ ha ha cười nhạt hai tiếng: “Người đẩy huynh đệ của mình vào đại lao chịu khổ chẳng phải là hắn sao? Người này hư tình giả ý, cướp chiến mã Bắc Châu, sau lại ra vẻ như lúc này, thật lắm thủ đoạn, rốt cuộc hắn đang giở trò quỷ gì?”

Bộ Tầm nói: “Lão nô cúng hiểu được việc này kỳ quặc. Bệ hạ, vẫn không thả Lệnh Hồ Thu chứ ạ?”

Hạo Vân Đồ để bút xuống bên cạnh, dựa vào lưng ghế, suy nghĩ một hồi, từ từ nói: “Hắn rơi vào tay chúng ta, Hiểu Nguyệt các nên chặt đứt cũng đã chặt đứt, những gì nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị, giữ lại trong tay chúng ta cũng chẳng có ích lợi gì. Thương Triêu Tông bên kia, đến lúc đó còn dùng được. Còn Lệnh Hồ Thu này đã không còn bao nhiêu giá trị, nhiều lắm dụ được hai con mồi quay lại đánh, thật là vô vị, thả đi! Nhưng mà tốt nhất vẫn cứ phải nhìn xem rốt cuộc tên kia đang giở trò quỷ gì, số chiến mã Bắc Châu lớn như vậy mà hắn cũng có thể cướp đi, làm việc rất tốt, phải nhìn xem một chút.”

“Rõ!” Bộ Tầm đáp lời.

Ban đêm, Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh tiến vào một tiểu viện yên tĩnh.

Bên trong tiểu viện, Ngọc Thương đang tâm thần không yên đi qua đi lại, nhìn thấy Độc Cô tĩnh đi tới thì lập tức trở nên mừng rỡ, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Độc Cô Tĩnh khẽ gật đầu, Ngọc Thương lập tức vẫy tay ý bảo vào trong phòng nói chuyện.

Thầy trò hai người nhanh chóng đi vào trong phòng, cũng nhanh chóng đóng cửa một cái.

Ngọc Thương xoay người, vội vã hỏi: “Đồ đâu?”

Độc Cô Tĩnh thò tay vào trong lòng, lấy ra một túi vải trắng, túi vải mở ra lộ ra gương đồng bên trong, sau đó nâng hai tay dâng lên.

Ngọc Thương đem đồ vật vào trong long bàn tay, lậy qua lật lại xem xét, nhanh chóng đi tới trước bàn, mở ra quyển sách cổ xưa kia, lật tới một tờ có hình vẽ gương đồng, tỉ mỉ so sánh với hoa văn trên gương đồng.

Độc Cô Tĩnh đứng một bên ngưng thần tĩnh khí nhìn.

Sau một lúc lâu, “bốp” một tiếng, Ngọc Thương khép quyển sách lại, ấn gương đồng lên ngực, vẻ mặt vui vẻ thỏa mãn giống như được uống rượu ngon.

Độc Cô Tĩnh có thể nhìn thấy kết quả qua vẻ mặt thất thố của sư phụ, nhưng vẫn không nhịn được xác nhận: “Sư phụ, thế nào?”

Ngọc Thương mỹ mãn mỉm cười nói: “Đúng rồi, đúng rồi.”

"Vậy là tốt rồi!" Độc Cô Tĩnh liên tục gật đầu, cẩn thận một chút nói: "Sư phụ, có thể là giả hay không?"

Ngọc Thương: “Vẫn còn một điều cuối cùng cần xác nhận.”

Độc Cô Tĩnh: "Cần những gì? Đệ tử sẽ đi chuẩn bị ngay."

Ngọc thương liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Có vài thứ ngươi có thể chuẩn bị, mà cũng có vài thứ ngươi chuẩn bị không được."

Độc Cô Tĩnh chắp tay nói: "Sư phụ nhu muốn cái gì xin cứ việc phân phó, đệ tử không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn lấy được."

"Ha ha!" Ngọc thương thoải mái cười to, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Không đủ thời gian, ngươi muốn chuẩn bị cũng không chuẩn bị được, buổi tối trăng sáng nhô lên cao là lúc vật đổi sao dời, há ngươi có thể chuẩn bị?"

"Buổi tối?" Độc Cô Tĩnh hồ nghi.

Ngọc Thương lần nữa lật xem gương đồng trong tay, nhiều lần đưa tay lục lọi một trận, cuối cùng giấu vào trong ngực của mình, sau khi cất giữ cẩn thận, Phương Tiếu hỏi: "Giao dịch thì đàm phán như thế nào?"

Độc Cô Tĩnh phục hồi tinh thần lại, trả lời: "Tiết kiệm năm trăm vạn kim tệ."

Ngọc Thương than thở: "Tên kia tốt nhất đừng có động tay động chân gì cả, chỉ cần là thực sự, cho hắn mười triệu thì như thế nào."

Độc Cô Tĩnh nói: “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo muốn nói cho ngài mấy câu.”

Ngọc Thương “a” một tiếng: “Nói nghe một chút.”

“Hắn nói những chuyện không hòa thuận đều đã trôi qua, không nhất định phải làm kẻ thù của nhau, ít nhất cũng từ bỏ làm địch nhân, kỳ thực kết bằng hữu cũng là một lựa chọn...” Độc Cô Tĩnh đem nguyên bản lời nói dâng lên.

Sau khi Ngọc Thương nghe xong, như có điều suy nghĩ, một mình lẩm bẩm một mình: “Người trong thiên hạ, chuyện thiên hạ, người người đáng sợ, người người đáng kính...” Chợt mỉm cười lắc đầu: “Người này có chút thú vị, đích thực là một người thông minh, ngươi thấy ý kiến của hắn như thế nào?”

Độc Cô Tĩnh trầm ngâm nói: “Đệ tử thấy tựa hồ có chút đạo lý.”

Ngọc Thương đi đi lại lại trong phòng, từ từ nói: “Người trẻ tuổi suy nghĩ linh hoạt, chúng ta cũng có vẻ hơi bảo thủ. Đúng vậy, quan hệ hai bên đã đi tới nước này, thay vì phải đấu một trận ngươi chết ta sống, sao không thể chọn cơ hội thích hợp mà hợp tác một phen? Chuyện này đối với tất cả mọi người đều có lợi.”

Độc Cô Tĩnh thử hỏi: “Sư phụ, ý của người là, đồng ý thiết lập liên lạc trức tiếp với hắn ta?”

Ngọc thương dừng bước, ngẩng đầu nhìn trần nhà, than thở nói: "Nói cho cùng, hắn vẫn muốn ổn định chúng ta! Bất quá từ một góc độ khác mà nói, đích thật là một thanh niên có bản lĩnh, những kẻ ngu xuẩn không có tư cách hợp tác với chúng ta... Song phương thành lập liên hệ trực tiếp, đối với chúng ta tựa hồ cũng không có chỗ nào không tốt, ngươi nói xem?" Quay đầu nhìn về phía Độc Cô Tĩnh.

Độc Cô Tĩnh gật đầu: “Vâng, đệ tử sẽ an bài chuyện này.”

Ngọc Thương: "Tiểu tử này là một người thông minh, giao tiếp với người như thế mới có lợi, có giá trị lợi dụng, nhưng đồng thời cũng mang đến nguy hiểm to lớn. An bài phải thận trọng một điểm, tiểu tử này rất xảo trá, chớ để bị hắn chạm vào."

“Đã hiểu.” Độc Cô Tĩnh đáp lời” Đệ tử nhất định an bài cần thận.”

Dứt lời, nội tâm hắn cũng có chút cảm khái, vốn dĩ là một tên nhìn không thuận mắt, hôm nay ngược lại muốn cho bên này cẩn thận coi trọng cao độ đối với hắn.

Làm cho người ta chịu thua thiệt, còn có thể cùng người ta biến chiến tranh thành tơ lụa...

...

Mặt trời lúc xế chiều phủ lên Tề Kinh trong một lớp ánh sáng vàng mênh mông vô tận.

Sâu thẳm trong địa lao, một thái giám khôi ngô xuất hiện ở cửa một gian nhà giam, chính là người đã bắt Lệnh Hồ Thu tới.

Mà nằm trong đám cỏ tranh trong nhà tù chính là Lệnh Hồ Thu đang bị xiềng tay xiềng chân, quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, trên người có không ít vết thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play