Thiệu Tam Tỉnh căng thẳng, hiểu ý của Thiệu Đăng Vân. Nếu thật sự vì đố kỵ với quận Thanh Sơn, đại công tử đã không đợi đến hôm nay mới ngã bệnh.
Thiệu Tam Tỉnh vội sửa lời:
"Lão gia, là lão nô sơ xuất, hôm nay mới báo tin về cho đại công tử."
Thiệu Đăng Vân nói:
"Ta còn chưa chết đâu!"
Sắc mặt Thiệu Tam Tỉnh kịch biến, quỳ phụp xuống đất:
"Lão gia bớt giận, đại công tử không cho nói việc này ra ngoài, nếu không Đại Thiện sơn e là sẽ không vui."
Thiệu Đăng Vân vươn tay, chụp một cái đã nhấc Thiệu Tam Tỉnh dậy, không hổ là võ tướng.
"Ta cũng không chọc thủng ra cho Chung Dương Húc biết, ngươi còn chưa hiểu sao? Nói!"
"Đám chiến mã của quận Thanh Sơn sợ là cướp từ châu Bắc chúng ta…"
Thiệu Tam Tỉnh cũng rất bất đắc dĩ, nhưng ông ta cũng hết cách, chỉ có thể đang hoàng nói hết tình huống.
Thiệu Đăng Vân nghe xong, chắp tay ngửa mặt lên trời, thở ra một hơi. Đứa con trai của mình thật ghê gớm, không ngờ đã ngầm làm chuyện lớn như vậy, suýt chút đã thành công rồi, đáng tiếc gặp phải đối thủ, dã tràng xe cát.
"Lại là Ngưu Hữu Đạo, ha ha, rơi vào tay con trai của Trữ vương. Ha ha, báo ứng, báo ứng…" Thiệu Đăng Vân cười thảm, chậm rãi xoay người đi.
Bởi vì Trữ vương một tay dẫn dắt, ông ta mới có ngày vinh hoa phú quý như nay. Vi phạm lời thề với Trữ vương năm xưa, phản bội nước Yến, khiến ông ta vẫn canh cánh trong lòng.
Không bằng con trai mình, ông ta không nảy sinh được chút thù hận nào với hành động của quận Thanh Sơn.
……….
Bạch Vân gian, khuê phòng của Tô Chiếu, Tô Chiếu và Tần Miên đối diện nhau, không nói một lời.
Tần Miên đi vào xong không nói lời nào, chỉ nhìn nàng ta như vậy, mà sắc mặt còn khá khó coi.
"Ngươi sao vậy?" Tô Chiếu phá vỡ trầm mặc: "Có phải là xảy ra chuyện gì?"
Tần Miên khổ sở nói:
"Bà chủ, ba vạn chiến mã vận chuyển về châu Bắc bị Ngưu Hữu Đạo cướp đi rồi!"
Tô Chiếu sợ hãi cả kinh, trầm giọng nói:
"Chuyện gì vậy? Không phải chiến mã đã vận chuyển về nước Hàn rồi sao? Không phải Thiệu Bình Ba đã nói là y tự làm được chuyện còn lại sao?"
Tần Miên vô lực lắc đầu.
Tô Chiếu cắn răng, hỏi:
"Cướp ở nơi nào? Nhiều chiến mã như vậy không thể thoáng cái đã lấy mất, đi không thể nhanh được, hẳn là còn cơ hội cản lại!"
Tần Miên cười khổ:
"Đã đến quận Thanh Sơn, giao vào tay Thương Triêu Tông."
Tô Chiếu khiếp sợ:
"Tuyệt đối không thể nào! Ba vạn chiến mã, dù đi đường bộ hay đường biển đều không thể nhanh như vậy."
Tần Miên:
"Bà chủ, không như việc mà bà chủ đã nghĩ. Tính thời gian, hẳn là chiến mã không xảy ra chuyện bên nước Hàn, chắc hẳn đã thất bại từ bên nước Tề. Ngưu Hữu Đạo và chiến mã cùng về đến quận Thanh Sơn."
Tô Chiếu vẫn khó tin:
"Chiến mã của chúng ta đi rồi, sau đó Ngưu Hữu Đạo mới biến mất khỏi kinh thành, làm sao lại cùng chiến mã về quận Thanh Sơn?"
Tần Miên bất đắc dĩ lắc đầu, thậm chí bi phẫn:
"Ngưu tặc quá giả dối. Hắn ở Tề kinh hẳn chỉ là phép che mắt, chỉ để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lén lút phái người ra tay. Đưa Lệnh Hồ Thu vào đại lao, lại bịa đặt là bản thân hắn cũng bị bắt, cố ý giương đông kích tây. Hắn ở kinh thành kéo dài tới lúc chúng ta chở chiến mã đi mới rời khỏi. Chắc là hắn cũng cố ý lừa gạt chúng ta, làm cho chúng ta yên lòng, cho rằng chiến mã đã đi rồi, lầm tưởng chuyện chiến mã sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì tới hắn nữa. Sau đó hắn mới tiện ra tay! Đó là lừa đảo! Đólà cái thòng lọng mà hắn đã thiết kế tỉ mỉ! Chúng ta còn ở đây đấu đến đấu đi với hắn, không biết rằng hắn đã lừa hết tất cả chúng ta một lượt! Tên tặc này thật sự thủ đoạn cao minh, quả thực khiến ta giận sôi!"
Tô Chiếu vẫn không chấp nhận tin:
"Sao có thể như vậy? Mỗi chiếc thuyền đều có người của Hãm Âm sơn, còn có người của chúng ta. Hơn một nghìn tu sĩ, hắn làm sao có thể lặng lẽ cướp hết chiến mã mà không gây náo động? Hắn phải điều động bao nhiêu người mới có thể cướp chiến mã đi? Dù gì cũng phải liều cá chết lưới rách, mà thuyền chìm xuống biển rồi cũng không thể để hắn mang về nhiều chiến mã như vậy được!"
Tần Miên nói:
"Bà chủ, không sai đâu. Ta cũng vừa nhận được tin mới biết. Trong đội tàu mà chúng ta tỉ mỉ sắp xếp có thuyền nằm trong tổ chức chúng ta, đội tàu vừa rời nơi này không lâu cũng đã đổi đường đi tới quận Thanh Sơn. Hiện giờ bên trên nói rõ là Hãm Âm sơn động tay động chân, bảo chúng ta tra xem Hãm Âm sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tra xem đại vương Tây viện trở về có vấn đề gì hay không, có thể làm lộ chúng ta hay không. Thử hỏi, bên trên đã nói rõ ràng như vậy, làm sao có khả năng sai lầm?"
Tô Chiếu lảo đảo lùi về sau, sắc mặt dị thường khó coi, va vào ghế, từ từ ngồi xuống.
Trên mặt nàng ta còn có vẻ chưa hoàn hồn, sau đó tràn ngập cảm giác thất bại. Mùi vị thất bại này thật khó có thể chịu thêm.
Đời này chưa từng thua thảm như vậy. Nàng ta muốn giết Ngưu Hữu Đạo, lại không thể giết chết. Ngay cả tổ chức cũng đã ra tay rồi, vẫn để cho Ngưu Hữu Đạo trốn thoát. Từ trên xuống dưới cả tổ chức đều bị Ngưu Hữu Đạo bóp mũi dẫn đi qua đi lại.
Để người ta chạy mất thì cũng thôi, lại còn bị người ta cướp sạch chiến mã mà phải mất mấy năm xoay sở, bố trí rất kỹ lưỡng.
Lúc trước nàng ta còn muốn ngăn cản Ngưu Hữu Đạo thu chiến mã, giờ thì ai ngăn cản ai?
Đây là lần thứ hai nàng ta sâu sắc cảm nhận được lời căn dặn của Thiệu Bình Ba, nói rằng nàng ta không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đạo!
Ban đầu, trong lòng nàng còn không phục, hiện giờ tâm phục khẩu phục.
"Lẽ nào để hắn càn rỡ như vậy sao?" Tô Chiếu bỗng ngẩng đầu lên hỏi.
"Tổ chắc ăn phải quả đắng như thế, há có thể giảng hoà, không cần ngươi và ta nhọc lòng. Tổ chức nhất định sẽ tính món nợ này với hắn!" Tần Miên nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ta còn biết nhiều hơn Tô Chiếu một chút, không chỉ là việc trước mắt, không chỉ Lệnh Hồ Thu bị phế bỏ, mà ngay cả quân cờ quan trọng như Ngụy Đa cũng bị Ngưu Hữu Đạo phế bỏ, bên trên liệu có thể không tính món nợ này?
Sau phẫn nộ, Tô Chiếu lại hết sức lo lắng. Bên Thiệu Bình Ba phải làm sao, nàng ta làm sao trả lời cho Thiệu Bình Ba?
Tại chuyện An Thái Bình, nội tâm của nàng ta hổ thẹn với Thiệu Bình Ba bao nhiêu, muốn tận lực giúp Thiệu Bình Ba làm tốt việc này.
Nàng ta biết rõ nhóm chiến mã này quan trọng với Thiệu Bình Ba ra sao. Đây không phải chuyện mất chiến mà thôi, mà là làm lỡ cơ hội tốt để Thiệu Bình Ba tranh thủ cho châu Bắc. Muốn đầu tư một nhóm chiến mã khác cần chờ đến năm nào tháng nào, phải làm sao mới được?
………….
Hoàng cung đại nội.
Hạo Vân Đồ ngồi trước bàn dùng bữa đang nhận nước súc miệng từ thái giám hầu hạ, ngậm nước súc miệng, nghiêng đầu nhổ vào chậu bên cạnh, sau đó cầm khăn lau chùi miệng, lại ném khăn đi, đứng dậy rời ghế.
Ra khỏi cửa, y gặp phải Bộ Tầm đang đi lên bậc thang.
Bộ Tầm lập tức đứng sang bên, đợi Hạo Vân Đồ đi xuống mới bước theo. Sau khi bước xuống bậc thang, ông ta bẩm báo:
"Bệ hạ, Ngưu Hữu Đạo đã về tới quận Thanh Sơn, còn mang về gần ba vạn thớt chiến mã!"
Hạo Vân Đồ dừng bước, quay đầu nhìn:
"Ba vạn chiến mã?"
Bộ Tầm:
"Vâng, quận Thanh Sơn truyền tin đến, nói rằng ba vạn chiến mã này đều do Thiên Ngọc môn một tay lấy được từ nước Tề. Ngưu Hữu Đạo chỉ là chân chạy."
Hạo Vân Đồ:
"Quả nhân mặc kệ là ai làm. Quả nhân đưa cho hắn lệnh bài chỉ có thể là một vạn thớt! Chuyện gì vậy? Chỉ một lần đã lấy đi nhiều chiến mã như vậy, Giáo Sự đài của ngươi lại không biết chút nào, giờ mới có phản ứng?"
Bộ Tầm cung kính trả lời:
"Khả năng là sai lầm của Giáo Sự đài, lão nô đã ra lệnh nghiêm tra bên dưới. Nhưng có một khả năng, bây giờ nghĩ lại, thời kỳ này căn bản không có nhiều chiến mã xuất cảnh như vậy. Nếu muốn nói có, cũng chỉ có nhóm ngựa đã chuyển về châu Bắc kia. Điều kỳ lạ là, bất kể về thời gian hay số lượng chiến mã, đến quận Thanh Sơn đều tương xứng với nhóm chiến mã chuyển về châu Bắc, e rằng không phải trùng hợp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT