Ngưu Hữu Đạo: "Nói cho Vương gia, có thể lên đường rồi."
Đối diện dịch trạm có một tiền trang.
Trước cửa tiền trang đang chen một đống người, không ít người bắt đầu thả kim sí bay đi. Hứa Lão Lục và một nhóm người chắp tay chào nhau, sau đó rời đám đông quay lại.
Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía cửa tiền trang, hỏi Hữa Lão Lục:
"Tình huống sao vậy?"
Hữa Lão Lục:
"Đang thanh toán nợ cho những người chạy thuyền kia, cần trả đều trả hết. Họ cầm nhiều tiền nên đều rất mừng. Nhiều tiền như vậy, họ không tiện mang theo người, cho nên đều gửi vào tài khoản của chủ tàu. Họ đang phát tin tức về báo cho chủ tàu, việc này xem như chấm dứt."
Ngưu Hữu Đạo:
"Đã hỏi rõ lai lịch bối cảnh chưa?"
Hữa Lão Lục:
"Hỏi xong, nhớ cả rồi."
Ngưu Hữu Đạo híp mắt nhìn kỹ các thuyền viên đang túm tụm, bàn tán rất náo nhiệt và chuẩn bị đi ăn uống trước cửa tiền trang, nói thầm:
"Trong số bối cảnh của những người này không biết có ẩn dấu thế lực của Hiểu Nguyệt các hay không?"
Quản Phương Nghi bên cạnh xem xét một hồi, không nhìn ra điều gì, quay đầu lại trêu hắn:
"Vừa lấy tới tay năm triệu đồng vàng, chỉ vậy thôi là không còn nữa?"
Ngưu Hữu Đạo không coi là chuyện to tát:
"Không còn thì không còn. Người còn thì tiền còn, người mất thì tiền mất. Còn tiền không bằng còn người!"
Quản Phương Nghi chẹp miệng:
"Ngươi đúng là hào phóng!"
Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt nàng ta không giấu được vẻ khe ngợi, nói:
"Lúc quay lại, làm sao báo cáo?"
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên:
"Cái gì mà báo cáo?"
Quạt tròn trong tay Quản Phương Nghi vỗ vỗ ngực hắn:
"Bành Hựu đó! Ngươi lượn lờ quanh người ta. Người ta muốn ngươi trả lời, ngươi không đưa ra được câu trả lơi, chẳng phải ta sẽ xui xẻo theo ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi lo xa quá rồi. Phương pháp ủ rượu nằm trong tay ta. Ta đã sớm nói cho ông ta, ta có giữ lại hậu chiêu. Ông ta ghi nhớ lợi ích của rượu, không dám đụng đến ta, sợ ta công khai phương pháp ủ rượu. Cái gọi là trả lời chẳng qua chỉ là một nấc thang để dễ xuống thôi, tùy tiện đáp lại ông ta một chút là được. Hơn nữa, chỗ ta vừa kết bái một vị đại tỷ, chưa rõ tình huống, ông ta cũng không dám manh động. Bành Hựu không đáng lo."
Thì ra là như vậy! Quản Phương Nghi âm thầm gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn Quỷ Mẫu đang dặn dò thủ hạ cách đó không xa, thầm buồn cười, rồi lại hỏi:
"Hiểu Nguyệt các thì sao? Người ta cũng sẽ không thể chịu thiệt mà ngồi yên. Đừng tưởng chạy ra khỏi Tề quốc là người ta sẽ không dám động vào ngươi. Hiện giờ mục tiêu đã sáng tỏ, người của ngươi ngay ở quận Thanh Sơn, lúc nào Hiểu Nguyệt các cũng có thể ra tay với ngươi!"
"Không đáng để lo. Nếu ta đã dám trở về, tất nhiên ta có biện pháp ứng phó!"
Ngưu Hữu Đạo nói xong liền đi, hướng ra phía ngoài thành đón Thương Triêu Tông.
Không bao lâu sau, một đoàn xe ầm ầm xuất phát. Trong đó có một chiếc xe ngựa mà Mông Sơn Minh đang ngồi.
Những người còn lại, bao gồm Thương Triêu Tông và Ngưu Hữu Đạo đều cưỡi ngựa. Quỷ Mẫu dẫn thêm mấy tên quỷ tu đi cùng…
Đêm khuya, đoàn xe đến giao lộ trong núi ở phía ngoài quận thành của quận Thanh Sơn. Thương Triêu Tông cố ý muốn đích thân tiễn một đoạn đường. Thịnh tình không thể chối từ, Ngưu Hữu Đạo không nói được, chỉ đành tùy theo y.
Vào trong sơn cốc, phát hiện tại trường đình trong cốc đang có một nhóm người đang đợi, chính là mấy người Bành Hựu, Viên Phương.
Tới nơi này, mọi người nhảy xuống ngựa. Viên Phương lắc người một cái phóng tới, kích động ôm quyền nói:
"Đạo gia!"
Ngưu Hữu Đạo nhìn hắn ta từ trên xuống một lượt, hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Viên Phương lắc đầu:
"Không sao, rất tốt, nhưng Hắc Mẫu Đơn, nàng… nàng ấy…"
Mặt Viên Phương âm u, đã biết chuyện Hắc Mẫu Đan lâm nạn.
Ngưu Hữu Đạo nhấc tay, ngăn hắn ta nói thêm. Hắn cũng không muốn nói lại chuyện này. Sự việc đã phát sinh, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chỉ càng thêm đau xót. Hắn hỏi:
"Các ngươi không giao phương pháp ủ rượu cho họ chứ?"
Viên Phương ưỡn ngực bảo đảm:
"Không có, tuyệt đối không! Bọn họ chỉ giam chúng tôi lại, không hỏi chuyện bí phương."
"Ừ!" Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ vai hắn ta, đi về phía Bành Hựu.
Bạch Diêu đã chạy tới chỗ Bành Hựu trước, không biết đang nói với Bành Hựu chuyện gì. Có điều, thấy Bành Hựu nhìn về phía Quỷ Mẫu với vẻ nghi ngờ, đại khái cũng có thể đoán được một chút.
Ngưu Hữu Đạo đi tới, chắp tay nói:
"Chưởng môn Bành, cớ gì nghênh tiếp ở đây?"
"Nghênh tiếp?" Bành Hựu nói: "Cần gì đã biết còn cố hỏi?"
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, xoay người đưa tay, ra hiệu xin mời.
Bành Hựu một mình đi theo hắn.
Cách mọi người xa chút, hai người dừng bước dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo nói:
"Lấy được ba vạn chiến mã này, ta chỉ là người chấp hành. Người lập kế hoạch thực sự là Thiên Ngọc môn. Cho nên, tiền mua chiến mã là do Thiên Ngọc môn đưa, lấy về chiến mã cũng là do Thiên Ngọc môn. Ta chỉ là chân chạy, không dám kể công!"
Mí mắt Bành Hựu giật giật, hiểu ý của hắn, là đang nhường công lao cho Thiên Ngọc môn, coi đó như câu trả lời.
Không sai, Thiên Ngọc môn hy vọng được sở hữu công lao này, nếu không thì quá mất mặt. Lăn qua lăn lại suốt một năm, tổn thất quá nhiều người, bỏ ra cái giá lớn lao lại đổi về trắng tay, đường đường Thiên Ngọc môn không sánh bằng một Ngưu Hữu Đạo, làm sao chịu nổi?
Bành Hựu:
"Ngươi cho rằng mọi người đều mù hết hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Có phải người mù hay không thì ta không biết, có điều ta có thể khẳng định, trừ mấy người bên cạnh ta ra, không ai biết chiến mã này từ đâu kiếm được. Trong quá trình chiếm được chiến mã, ta sợ xảy ra chuyện ngoài dự đoán nên vẫn bảo mật cao độ. Vì vậy, những người khác căn bản không biết được tình huống!"
Bành Hựu:
"Vương gia lẽ nào là kẻ ngu si?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Vương gia ngu hay không không phải điều quan trọng. Điều quan trọng là Vương gia sẽ không nói xấu Thiên Ngọc môn với người ngoài. Huống chi, Vương gia quả thực không biết chi tiết về chuyện này. Ta sẽ nói cho Vương gia, rằng việc này đều do Thiên Ngọc môn bày ra toàn bộ. Bắt đầu từ bây giờ, người bên cạnh ta sẽ không nói gì với bên ngoài. Việc này là công lao của Thiên Ngọc môn, người trong cuộc cũng đã nói vậy rồi, người ngoài có thể nói gì chứ?"
Bành Hựu:
"Miệng lưỡi không xương, trái phải ra sao chẳng do các ngươi nói?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta đối nghịch với Thiên Ngọc môn chỉ vì chuyện như vậy thì có ích gì, cần thiết không? Thiên Ngọc môn không cần thừa nhận, cũng không cần thừa nhận, không lên tiếng là được, còn lại để những người trong cuộc như ta nói, làm. Chưởng môn Bành, ngài nói xem?"
Bành Hựu không đồng ý, cũng không phản đối, xoay người đi. Ông ta không đi về bên phía Thiên Ngọc môn mà tới trước Quỷ Mẫu, chắp tay cười nói:
"Tại hạ là Bành Hựu của Thiên Ngọc môn, xin hỏi có phải Quỷ Mẫu pháp giá đích thân tới?"
Quỷ Mẫu âm trầm nói:
"Chưởng môn Bành khách khí."
Bành Hựu:
"Có khách quý phương xa tới, Thiên Ngọc môn phải tận tình địa chủa, nguyện mời vào trong thành…"
"Không cần làm phiền!"
Quỷ Mẫu ngắt lời, đi tới Ngưu Hữu Đạo ra hiệu.
"Ta và tiểu đệ còn có việc cần đàm luận."
"Nếu như thế, vậy thì không quấy rầy."
Nhiệt tình đụng phải cái mông lạnh, Bành Hựu cười ha ha cho qua, quay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, bỗng hỏi:
"Tiền, Ngưu Hữu Đạo có đưa cho ngài?"
Quỷ Mẫu lạnh lùng liếc, hỏi:
"Làm sao? Ngươi muốn thu hồi?"
"Ha ha, tuyệt không có ý này, xin cáo từ!"
Bành Hựu chắp tay, vung tay áo một cái, đi qua đám người bên này.
Người của Thiên Ngọc môn thấy thế cũng dồn dập đi theo.
Nhìn theo những người kia rời đi, Thương Triêu Tông lại mời Ngưu Hữu Đạo tới.
Đến bên kia, Ngưu Hữu Đạo hỏi:
"Vương gia có gì sai bảo?"
Thương Triêu Tông cười khổ nói:
"Bọn họ đến vì chuyện bắt người, bản vương thực sự xấu hổ. Bản vương…"
Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngăn lại:
"Việc này không cần nói nhiều, trong lòng ta hiểu rõ. Người của ta không ở đây, người của ba phái cũng không dám cản trở bọn họ. Vương gia một cây chẳng làm nên non, cũng không ngăn được họ. Chỉ là việc nhỏ, vương gia không cần để trong lòng. Ngưu Hữu Đạo không đến nỗi không có được chút lòng dạ ấy. Vương gia chỉ cần nhớ kỹ, hiện nay thế của chúng ta không bằng người, có nhiều việc nhịn được thì nên nhịn. Khi thế của vương gia đã thành, sẽ là lúc họ phải nuốt giận vào bụng. Hiện nay vẫn cần phải dựa vào thế lực của Thiên Ngọc môn, tận lực tránh đối cứng với họ, tạm thời luồn cúi, chờ tương lai. Thế đạo thăng trầm, con đường phía trước của ngài và ta nhấp nhô, không lấy thành bại nhất thời để luận anh hùng, kẻ có thể cười đến lúc cuối cùng mới là anh hùng chân chính!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT