Vừa nghe nói Ngưu Hữu Đạo tới bờ biển, Tô Chiếu hãi hùng khiếp vía ngay tức khắc, nàng lo hắn sẽ ra tay với số chiến mã kia.
Song ngẫm lại thì mình đã lo quá nhiều rồi, số chiến mã bên Bắc Châu đã sớm ra biển, bây giờ Ngưu Hữu Đạo chạy tới có ích gì chứ? Huống hồ, đội tàu biển vẫn luôn liên hệ với bên này, cả đội đã vòng theo hướng Bắc mà đi, trước mắt thì vị trị đã sớm cách xa bờ biển nước Tề rồi.
Còn nữa, Ngưu Hữu Đạo không thể nào có khả năng biết chuyện chiến mã. không quá khả năng biết kia phê chiến mã sự.
Vả lại, Ngưu Hữu Đạo đã biết hiểu Nguyệt các muốn đối phó hắn, biết thế lực Hiểu Nguyệt các khổng lồ, dù đi đường bộ thế nào cũng không an toàn, định đi đường biển để thoát thân.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Tô Chiếu thở ra nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng vẫn hận đến mức ngứa răng: "Bán đứng Lệnh Hồ Thu, tự mình lén trốn đi, làm chúng ta không rõ tại sao lại thế này, tung ra tin tức mình và Lệnh Hồ Thu rơi vào tay triều đình để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta hòng tiếp tục che giấu việc mình chạy trốn. Bây giờ lại còn chạy theo hướng Đông, nhưng thực tế lại thoát khỏi bằng hướng Tây, tên giặc này đúng là vô cùng gian trá!"
Tần Miên thở dài: “Đúng vậy! Mưu kế liên hoàn của tên giặc ấy, trông thì đơn giản, thật ra cực kỳ cao minh, các phân đoạn đều được bố trí tỉ mỉ, mọi mặt đều được che giấu vô cùng tốt. Hắn chuồn khỏi chúng ta lâu như vậy, thế mà chúng ta chưa hề nhìn thấu hắn, lại còn bị hắn nắm mũi trâu kéo tới kéo đi, náo loạn như thể lọt vào trong sương mù, đến nỗi không tài nào tập trung lực lượng để tiến hành đuổi giết hắn. Lần này, nếu không nhờ cấp trên nắm được tình hình đúng lúc, chúng ta cứ tập trung lực lượng chạy đến phía Đông rồi đuổi giết, đợi đến khi phá được trận này, chỉ e hắn đã sớm bỏ trốn mất dạng trên biển rồi."
Nàng ta ngước mắt nhìn bản đồ: "Hẳn là hắn sắp tới bờ biển, hy vọng lần này cấp trên có thể tới kịp, bằng không thì sẽ phiền phức lớn!"
Tô Chiếu cười lạnh một tiếng: “Trái lại thì phiền phức cũng không lớn lắm đâu, cùng lắm chỉ khiến hắn đắc ý một lúc thôi!"
Tần Miên im lặng không nói, quả thực can hệ quá lớn, nàng ta không có cách nào nói chuyện Ngụy Trừ giả chết cho Tô Chiếu biết.
Tại sao cấp trên không tiếc trả giá lớn, muốn bóp chết Ngưu Hữu Đạo ngay trong cảnh giới nước Tề?
Nguyên nhân rất đơn giản, ngay cả Lệnh Hồ Thu cũng không biết. Trước mắt, đương nhiên không ai biết Ngụy Trừ giả chết. Ngụy Trừ là người của Kim vương, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn ở trong cảnh giới nước Tề, Ngụy Trừ sẽ không dám tùy tiện lộ ra, nhưng một khi Ngưu Hữu Đạo rời khỏi nước Tề, rời khỏi phạm vi thế lực Kim vương, ai dám đảm bảo hắn sẽ không đề cập chuyện này với người khác? Đến lúc đó Ngụy Trừ còn sống lại được sao?
Mặt trời lặn trên thảo nguyên là cảnh tượng huy hoàng nơi cuối chân trời.
Dân du mục ngồi trên lưng ngựa, tay quất gậy dài, xua trâu dê và ngựa thành một vòng.
Xa xa, năm người cưỡi ngựa rong ruổi chạy đến, chạy về phía bên này, đó là năm người Ngưu Hữu Đạo.
Tốc độ ngựa cưỡi dần dần chậm lại, hòa vào đàn trâu đàn dê, họ hỏi thăm chủ nhân của trại chăn nuôi, đương nhiên là muốn đổi ngựa mới.
Một tiểu cô nương chỉ tay vào ông cụ đang đứng trên bục gỗ ở phía trước hàng rào, đó chính là chủ nhân của trại chăn nuôi này.
Năm người cưỡi ngựa chầm chậm qua đó, một hán tử cầm gậy dài và phóng ngựa chạy tới, chặn ngang gậy để cản họ lại.
Năm người ghì cương nhìn gã, gã cũng cẩn thận quan sát năm người bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Vị bằng hữu này, cớ gì lại cản chúng ta?"
Ánh mắt hán tử nhìn chằm chằm đối phương rồi nói: "Nếu ta không nhìn lầm, hẳn ngươi là Ngưu Hữu Đạo."
Gã vừa dứt lời, vẻ ngoai của năm người tựa sóng nước chẳng xao, nhưng trong lòng lại chấn động.
Ngưu Hữu Đạo sờ gương mặt râu quai nón của mình, nheo mắt hỏi: "Vị bằng hữu này nói gì, chúng ta không hiểu."
Hán tử đưa tay vào trong ngực, lấy ra một tấm lệnh bài, đưa ra trước mặt năm người, trên lệnh bài có khắc một con diều hâu u ám, cặp mắt ưng kia trông thật khiếp người.
Quản Phương Nghi hơi co rút khóe miệng, nhìn xem phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn giống như không quen biết, bà ta mới ruổi ngựa đến gần, khẽ nói: "Người của Giáo Sự đài."
“Nói vậy vị này chính là Hồng Nương nhỉ!" Hán tử hỏi rõ, thu lại lệnh bài trên tay, bỗng dưng cất tiếng nặng nề: "Bệ hạ có chỉ, mời năm vị ở lại nghỉ ngơi, ngày mai trở về kinh thành, có chuyện quan trọng cần phải thương lượng!"
Chuyện tới bây giờ, đối phương đã nói đến nước này, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu rõ. Hắn cho rằng hành tung của mình bí ẩn, thật ra vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay Hạo Vân Đồ. Ngưu Hữu Đạo hỏi từ từ: "Không biết có chuyện gì quan trọng cần thương lượng vậy?"
“Bên trên chưa nói, cũng không phải điều ta nên hỏi. Ta đã chuẩn bị xong chỗ nghỉ cho các vị, mời!" Hán tử đưa tay ra mời, sau đó quay đầu ngựa cưỡi rồi dẫn đường phía trước.
Bốn người xung quanh nhìn sang Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo hai gót chân một bụng ngựa đuổi kịp đối phương, đồng thời quan sát khung cảnh xung quanh.
Bốn người nhìn nhau, cũng chỉ biết đuổi kịp.
Bọn họ đi vào trong trại chăn nuôi, quả nhiên lều trại đã được chuẩn bị xong để họ nghỉ ngơi, việc ăn uống trong lều cũng được chuẩn bị tốt, rõ ràng không chỉ nắm giữ hướng đi của họ, thậm chí họ đi đến đâu người ta cũng tính được.
Ngưu Hữu Đạo kiểm tra đồ ăn thức uống một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề, hắn mới im lặng ăn uống.
Hắn không ngờ rằng đã đi tới đoạn đường cuối rồi, cùng lắm chỉ cần nửa ngày là có thể tới được mục tiêu, luôn cho rằng có thể thuận lợi thoát thân, ai ngờ người của Giáo Sự đài lại nhảy ra bảo cả bọn dừng lại. Lúc này đây, trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Quản Phương Nghi thì đang lẩm nhẩm oán trách ở đằng kia, lại phải quay về rồi, vất vả cực nhọc trốn chạy nhiều ngày vô ích như thế.
Đợi đến khi ăn uống xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo mới dùng mắt ra hiệu cho Quản Phương Nghi. Bà ta chui ra khỏi lều với hắn, cùng nhau đi chầm chậm tới chỗ tắm gội trong trại chăn nuôi dưới ánh nắng hoàng hôn.
Có người khiêng túi nước bằng da dê đổ lên người súc vật, hai mắt Quản Phương Nghi tỏa sáng ngay tức khắc: “Dơ muốn chết, ta đi tìm nguồn nước chính để tắm gội một phen đây."
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng ngăn cản: “Để Hứa lão lục và Trần bá ở lại đây, nếu không có tu sĩ thì không có ai cản trở chúng ta chuẩn bị đường rút, đợi trời tối rồi thì lập tức bỏ chạy lấy người!"
Mới vừa đi ra hai bước, Quản Phương Nghi dừng lại xoay người, ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn kháng chỉ à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Kháng chỉ? Ngươi không ở kinh đô nước Tề nên ngu hẳn đi rồi à?"
Quản Phương Nghi hiểu rõ ý hắn, hỏi lại: "Ngươi tưởng ngươi đắc tội Hạo Vân Đồ mà có thể an toàn rời khỏi nước Tề à?"
Ngưu Hữu Đạo cũng hỏi lại bà ta: “Ngươi cho rằng lễ vật do Thiên Ngọc môn dâng lên không có tác dụng gì với các thế lực lớn nước Yến sao? Ngươi tưởng các thế lực lớn thuộc cảnh giới nước Yến sẽ để mặc tu sĩ nước khác xông tới, muốn làm gì thì làm à? Hẳn là ngươi hiểu rõ, giữa nước này với nước kia chính là ranh giới phân chia ích lợi của các thế lực lớn trong giới tu hành!"
Quản Phương Nghi: “Ngươi nói thì ta hiểu, nhưng ngươi cũng phải hiểu rằng nếu như Hạo Vân Đồ thật sự muốn gây áp lực với Thiên Ngọc môn, Thiên Ngọc môn rất có khả năng sẽ ra tay đối phó ngươi, sức ảnh hưởng của Hạo Vân Đồ tuyệt đối làm được!"
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghĩ ta nán lại quận Thanh Sơn chỉ để du sơn ngoạn thủy à? Ngươi cho rằng ta vì cái gì mà phải liều mạng qua đây để mưu cầu công danh cho hai quận? Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, tất cả những gì thuộc về quận Thanh Sơn và quận Quảng Nghĩa đều do ta định đoạt!" Hắn chỉ vào chóp mũi mình, ngụ ý: Nếu Thiên Ngọc môn dám chọc tới ta, hai quận đấy sẽ thoát khỏi sự khống chế của chúng.
Quản Phương Nghi kinh ngạc, hỏi: "Sức ảnh hưởng của ngươi đối với Thương Triêu Tông lớn đến vậy sao?"
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cảm thấy trước mắt, thực lực của Thương Triêu Tông có thể thoát khỏi sự chống chế của Thiên Ngọc môn không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT