Còn chưa dứt lời, nàng sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình, Viên Cương ở bên cạnh đột nhiên giơ tay ra nắm tay của nàng.

Nàng còn chưa ngẩng đầu, Viên Cương chợt dùng sức kéo một cái, đã ôm cả người nàng vào trong ngực hắn ta.

"An lão bản..." Tô Chiếu ngẩng đầu, Viên Cương cúi đầu hôn vào đôi môi của nàng.

Hai mắt Tô Chiếu trợn lên khiếp sợ!

Đôi tay cường tráng của nam nhân này có lực thật lớn, trong đầu còn đang do dự có nên để lộ tu vi mà phản kháng lại hắn ta không.

Nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh sắp biến thành ý loạ,n tình mê, không hiểu, mùi của giống đực trên cơ thể của nam nhân khiến thể xác và tinh thần của nàng run rẩy, cảm thấy chân tay không có sức lực, giống như gặp phải người mạng định sẵn sẽ làm vương, nhất định khiến nàng thư phục, nhất định sẽ chinh phục nàng!

Roẹt! Viên Cương một tay kéo quần áo trên người nàng xuống, thoáng chốc cảnh xuân lộ ra.

Rời khỏi nơi xa hoa đồi trụy, Tần Miên trở về nơi hậu viện thanh tịnh của mình.

Trừ một ít khách quý ra thì nàng ta cũng không cần phải lúc nào cũng xuất hiện ở tiền đường, khách bình thường thì người phía dưới ứng phó là đủ.

"Tần tỷ!" Một hán tử canh giữ ở hậu viện lên tiếng chào.

Tần Miên đứng ở viện nhìn xung quanh, hỏi: "Đông gia đâu?"

"Về phòng rồi!" Hán tử trả lời, sau đó tiếp tục nhắc nhở: "An Thái Bình của Đậu Xem ảnh 1 Hũ Quán tới, cũng đi vào phòng Đông gia."

Một nam nhân bên ngoài bước vào khuê phòng của Tô Chiếu? Tần Miên ngẩn ra, bỗng quay người đi.

Nàng ta thấy rằng hai người này là muốn nói chuyện gì đó nên trốn tránh, muốn đi xem rốt cuộc là chuyện gì.

Một đường đi đến cửa khuê phòng của Tô Chiếu, đang định đưa tay lên gõ cửa nhưng phòng truyền ra tiếng động, khiến tay nàng ta giơ lên để gõ cửa cừng đờ.

Tần Miên cho rằng mình đã nghe lầm rồi, thậm chí nhìn xung quanh một lượt, còn nghĩ là mình đi nhầm phòng.

Bởi vì tiếng động bên trong thật sự khiến nàng ta không thể tin được.

Nhưng mà sự thật đã chứng mình nàng ta không đi nhầm chỗ, trong phòng truyền ra tiếng động khó nghe mà nàng ta đã quá quen thuộc, ở trong Bạch Vân Gian nhiều năm như vậy, thật sự là quá quen thuộc, nàng ta nghe xong thì lập tức biết bên trong đang làm gì, hơn nữa còn rất dữ dội!

Càng khiến nàng ta khó có thể tin chính là, bên trong thỉnh thoảng có tiếng Tô Chiếu say mê nói mớ vang lên, ngẫu nhiên nói ra một hai câu không giống như là bị ép buộc, mà mơ mơ màng màng như người say rượu thì đúng hơn, khiến vẻ mặt Tần Miên co rúm lại.

Tần Miên giơ tay lên định đẩy cửa ra, nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống, chậm rãi quay người, đứng dưới mái hiên.

Nhìn màn đêm đen tối, nghe tiếng động bên trong căn phòng sau lưng rất lâu vẫn chưa ngừng lại, vẻ mặt nàng ta nghiêm nghị vô cùng...

Mưa tạnh mây tan, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Trên giường, hai người trần tr,uồng, nam nhân nằm thằng, nữ nhân mái tóc rối loạn nghiêng người quay lưng lại.

Viên Cương kinh ngạc nhìn trần nhà, mông lung, càng nhiều hơn là sự phiền muộn và hối hận, hắn ta không nghĩ rằng mình cư nhiên có thể làm được chuyện như vậy.

Cảm xúc hỗn loan dưới sự kíc,h thích, thật sự là hắn ta tới là có mục đích nào đó, nhưng sau sau khi tỉnh táo lại, hắn ta thật sự hối hận, mình sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Tô Chiếu nghiêng người cuộn mình, đường cong cơ thể uyển chuyển, da thịt trắng nõn như tuyết, mái tóc rối xù với gương mặt mê loạn.

Răng ngà cắn môi rất lâu không nhả ra.

Vừa mới nãy nàng cho rằng mình sắp bị Viên Cương giày vò đến chết mất, giống như đang ở trên thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.

Bây giờ tỉnh táo, cũng ý thức được mình vừa rồi đã trải qua chuyện gì.

Nàng cũng mờ mịt, chẳng biết tại sao có thể như vậy, mình rõ ràng có thể cự tuyệt, nhưng bị nam nhân này ôm rồi hôn một cái, dường như mùi của giống đực cường hãn kia trong nháy mắt biến mình thành tiểu nữ nhân, trong nháy mắt cảm mình bị chìm đắm vào trong đó, lý trí và cảm xúc tranh đấu, cuối cùng thì lý trí cũng bại dưới tay cảm xúc, thế là càng hãm sâu vào trong đó!

Đầu óc cô bây giờ lúc thì tỉnh táo lúc thì hỗn loạn.

Tỉnh táo là bởi vì nàng biết đã xảy ra chuyện gì, hỗn loạn là bởi vì trong đầu khi thoảng sẽ xuất hiện hình bóng của Thiệu Bình Ba, cảm giác mình đã làm ra chuyện có lỗi với Thiệu Bình Ba.

Nàng và Thiệu Bình Ba đã hứa bên nhau cả đời, nàng cho rằng cuối cùng mình và Thiệu Bình Ba ở bên nhau là chuyện đương nhiên.

Sau khi trải qua giấc mộng này, có một số việc đột nhiên nàng dường như hiểu rõ, chuyện ở bên Thiệu Bình Ba là chỉ có mình nàng cho là điều hiển nhiên, người nam nhân khiến mình thực sự phải lòng thật ra lại người đang nằm bên cạnh đây, chỉ là tự nàng lừa dối bản thân mình mà thôi, khiến cho bản thân không phân biệt rõ ràng được.

Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng rõ ràng nhận thức được, từ lần đầu tiên gặp nam nhân này nàng đã có cảm giác, sau này mới có thể cố ý thăm dò, mới có thể cố ý tiếp cận, giờ đây nàng đã hiểu rõ suy nghĩ của mình lúc đó, chỉ là nàng coi nhẹ nó mà thôi.

Sau khi trải qua việc này, nàng nghĩ rằng bản thân vừa mê mang vừa tỉnh táo.

Kỳ thật trong tiềm thức của nàng biết, mình tiếp xúc và hiểu Thiệu Bình Ba, biết rõ Thiệu Bình Ba là hạng người gì, Thiệu Bình Ba coi trong gian sơn hơn bất kì thứ gì, sau khi công thành danh toại, y cũng sẽ không lấy nữ nhân có thanh danh như nàng đâu.

Thật ra nàng luôn nhận biết được điều này, vẫn luôn biết, nhưng lại vẫn ôm hy vọng.

Nam nhân đang ở bên cạnh này đã hoàn toàn chặt đứt chút hy vọng này của nàng, nó cũng đã tạo cho nàng lý do và quyết tâm để thanh tỉnh lại.

Nàng không biết mình vừa rồi làm theo hắn ta, có phải là đại biểu trong tiềm thức mình có một suy nghĩ nào đó.

"Thật xin lỗi!" Viên Cương nhẹ nhàng nói, hiện tại hắn ta cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Cũng không dám nhìn nàng, bây giờ mới biết phi lễ chớ nhìn.

Tô Chiếu bỗng nhúc nhích, vẫn không quay lại, hỏi: "Tại sao lại nói xin lỗi?"

Viên Cương không biết nên giải thích như thế nào, cả người chống lên, đang muốn ngồi dậy.

Tô Chiếu vươn cánh tay về phía sau, chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn ta: "Không cần phải xin lỗi, là ta tự nguyện."

Ở mức độ nào đó mà nói, thật ra cũng là nàng tự nguyện, nếu không thì Viên Cương cũng chẳng ép được nàng.

Viên Cương chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng.

Tô Chiếu từ từ quay người lại, thân thể bại lộ trước ánh mắt của hắn ta, khiến nàng thẹn thùng e lệ vô cùng, dứt khoát nhào tới, ôm Viên Cương, áp đảo hắn ta, nằm ở trên ngực hắn ta, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi bây giờ đã biết, ta không phải là nữ nhân của Tây Viện Đại Vương - Hạo Vân Thắng." Tô Chiếu nhắc nhở hắn ta một câu, dường như ẩn ý muốn nói, người phải chịu trách nhiệm với ta!

Viên Cương im lặng, không biết nên nói cái gì!

Tô Chiếu: "Có một số việc hiện tại không có cách nào có thể giải thích với ngươi được, trong lúc này cũng không thể nào nói rõ được, tóm lại ngươi không nên ở trong phòng ta quá lâu, đi thôi, đi nhanh một chút, lập tức rời khỏi nơi này, cũng không cần phải nói với bất kì ai, hôm nào đó ta sẽ đến tìm ngươi, sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng."

Gương mặt như vẽ, gò má ửng hồng, trong sự xinh đẹp của nàng, chậm rãi cúi đầu, đôi môi anh đào chạm nên môi Viên Cương, nụ hôn chủ động giống như chuồn chuồn lướt qua vậy: "Mặc kệ ngươi nghĩ gì, ta cũng không hối hận!"

Dứt lời nhanh chóng đứng dậy, lấy chăn gấm trên giường đắp lên thân thể của mình, quay đầu sang một bên, không dám nhìn thân thể cường tràng rắn chắc như đá kia, nghĩ lại đều đỏ mặt, lần nữa thúc giục: "Đi, Đi mau!"

Viên Cương nhanh chóng bò dậy, nhặt y phục của mình, cấp tốc mặc vào, cũng không quay đầu lại, giống như chạy trốn mở cửa đi luôn.

Lúc đi đến cửa hậu viện, một hạ nhân đưa tay tiễn: "An lão bản, đi thong thả!"

Nhưng ngay lúc Viên Cương đi qua người tên hạ nhân, tên đó đột nhiên ra tay, điểm một huyệt trên lưng Viên Cương.

Suy nghĩ Viên Cương đang hỗn loạn, chính là thời điểm sự cảnh giác của hắn ta thấp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play