Hắc Mẫu Đơn và Công Tôn Bố cùng đi vào kiểm tra, gặp mặt cùng một chỗ, đều nhìn nhau cười một tiếng.

Trong lòng hai người có nhiều hơn là sự sợ hãi và thán phục, ban đầu còn tưởng rằng việc này sẽ tạo ra một mối nguy hiểm cực kì lớn, xảy ra một trận đánh người chết ta sống, chém giết nhau sợ là không tránh được, ai mà ngờ chẳng những là chiến mã, ngay cả thuyền và đội tàu mang vận đều được giải quyết hết rồi, không phải hao tổn một binh một tốt nào cả!

Dựa vào tin tức Thẩm Thu truyền đến, người của Đạo gia vẫn đang kẹt lại ở kinh thành, bề ngoài cũng không có hành động gì, mỗi ngày đều cùng Hồng Nương kia liếc mắt đưa tình, sống phóng túng với nhau, thật sự là không có cách nào tưởng tượng nổi, không biết ở ngầm bên trong Đạo gia làm như thế nào, đây mới chân chính là bày mưu nghĩ kế chiến thắng ở ngàn dặm!

"Người không có tài thì đi bằng chân gãy, người có tài thì hạ bút thành văn!" Công Tôn Bố vừa vuốt bờm con ngựa, vừa nhẹ cảm thán một tiếng.

Lúc này hắn ta thật sự tâm phục khẩu phục Ngưu Hữu Đạo, nhiều hơn nữa là cảm thấy Ngũ Lương Sơn dùng đúng người, hắn ta bắt đầu thấy được viễn cảnh, Ngũ Lương Sơn sẽ trở nên hưng thịnh khi ở tỏng tay hắn.

Quay trở lại chỗ Lục Ly Quân, Hắc Mẫu Đơn hỏi: "Tổng cộng có bao nhiêu con?"

Lục Ly Quân: "Thuyền chứa ngựa có ba trăm chiếc, mỗi thuyền một trăm con, có hai trăm thuyền tiếp viện!"

Nói cách khác, tổng cộng có ba mươi ngàn con chiến mã, Bình Quận Vương - Viễn Siêu Dung muốn mười ngàn con! Trưởng lão ba phái nhìn nhau cười một tiếng, vẻ mặt mừng rỡ khó mà che giấu, Ô Thiếu Hoan càng cười to hơn, nói: "Đạo gia không hổ là Đạo gia, Ô mỗ tâm phục khẩu phục, phục sát đất!"

Rốt cuộc ông ta cũng đã thay đổi cách xưng hô!

Hai vị khác cũng đều cười gật đầu, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ không tiếng động tạo ra một bất ngờ lớn như thế đối với bọn họ.

Bọn họ thân là trưởng lão ba phái, tất nhiên biết điều này có ý nghĩa là gì, chỉ cần đưa nhóm chiến mã này trở về, Thiên Ngọc Môn không có lý do gì để không chia chén rượu lợi ích cho bọn họ, điều này có nghĩa là còn đường tiền tài sau này của ba phái sẽ được dài lâu!

Một năm trước ba phái chạy tới giày vò, chết nhiều người như vậy còn chẳng làm nên trò trống gì, kết quả là Ngưu Hữu Đạo vừa đến, đệ tử ba phái không phải tốn một người nào, dưới trạng thái nghỉ ngơi, chuyện bất tri bất giác hoàn thành, làm sao có thể không khiến bọn họ bội phục đây?

Ngựa còn chưa trở về đối với Hắc Mẫu Đơn mà nói, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để vui mừng, nàng không biết chắc Ngưu Hữu Đạo có kiểm soát không, lần nữa hỏi Lục Ly Quân: "Những người kia liên lạc với bên ngoài bằng hình thức nào vậy, các ngươi đều nắm giữ hết sao?"

Lục Ly Quân: "Một ngày liên hệ hai lần!"

Hắc Mẫu Đơn: "Mật ngữ liên hệ các ngươi nắm giữ sao?"

Lục Ly Quân: "Không, chuyện liên hệ đó trước kia không phải là do chúng ta quản, nhưng nhiều người như vậy, tất cả đều nằm trong tay chúng ta, nghĩ môt chút phương pháp, chắc chắn sẽ có người mở miệng."

"Được rồi, Công Tôn huynh, việc này làm phiền huynh và Lục huynh phối hợp." Hắc Mẫu Đơn quay lại nói với Công Tôn Bố.

"Được!" Công Tôn Bố gật đầu đáp ứng.

Ô Thiếu Hoan nói với hai vị trưởng lão kia: "Tin vui này chúng ta mau chóng gửi tin về sư môn thôi, cũng là để cho sư môn yên lòng."

"Đúng vậy!" Hai vị khác cười đồng ý.

"Không được!" Hắc Mẫu Đơn nghe được liền cự tuyệt ngay, bỗng nhiên quay lại nói: "Trước khi mọi chuyện đạt được mục đích, tất cả liên hệ bên ngoài Kim Sí đều nhất định phải được kiểm soát chặt chẽ, bất kì ai cũng không được tự mình truyền đi bất kì tin tức gì!"

Ô Thiếu Hoan nhíu mày: "Hắc Mẫu Đơn, ngươi đây chính là không tin tưởng bọn ta sao? Chẳng lẽ chúng ta nói cho ba phái tông môn biết, họ sẽ để lộ bí mật này ra ngoài hay sao? Đây chẳng phải chính là tự bê đá đập chân mình hay sao? Chúng ta cũng đã lâu rồi không liên hệ với tông môn."

Hắc Mẫu Đơn trầm giọng nói: "Đây chính là ý của Đạo gia, Đạo gia nói, chỉ cần hắn chưa cho phép, bất kì ai cũng không được liên lạc với bên ngoài, người chống lại lệnh và để lộ bí mật, giết không tha!"

Thứ uy tín này, là do ảnh hưởng từ chuyện cụ thể mà ra, trước mắt nhìn thấy chiến mã chính là một ví dụ.

Thấy Hắc Mẫu Đơn nhắc đến Ngưu Hữu Đạo, ba vị trưởng lão nhìn nhau, cũng không nói gì nữa, ba phái bọn họ cũng phải nghe theo sự điều khiển của Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dựa vào sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo tới ba phái, bọn họ tốt nhất là không nên phản đối, nhưng nữ nhân Hắc Mẫu Đơn này, bọn họ vẫn không thèm để vào mắt, cho Hắc Mẫu Đơn mặt mũi cũng chỉ là vì nể Ngưu Hữu Đạo mà thôi.

Xuất thân của Hắc Mẫu Đơn, bọn họ cũng không rõ lắm, là một đứa ăn mày tán tu ở thành Trích Tinh mà thôi, nếu không phải theo Ngưu Hữu Đạo, ngay cả tư cách đứng trước mặt bọn họ cũng không có, như vậy là không hề để mặt mũi cho bọn họ trước mặt mọi người mà uy hiếp trắng trợn, ít nhiều cũng khiến trong lòng người của ba phái có chút khó chịu.

"Giết không tha? Ngươi có thể giết ai? Hắc Mẫu Đơn, nếu thật sự là mệnh lệnh của Ngưu Hữu Đạo, chúng ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng mà chúng ta cắt đứt tin tức với thế giời bên ngoài, cũng chỉ là lời ngươi nói, có thật sự là lời của Ngưu Hữu Đạo nói hay không, chúng ta cũng không biết, ngươi tốt nhất đừng có nói bừa bãi!" Ô Thiếu Hoan cảnh cáo một câu.

Biết đối phương không có khả năng giở trò, nhưng ở trước mặt đệ tử trong môn, cũng là muốn lấy lại một chút mặt mũi.

Công Tôn Bố vội nói: "Ô trưởng lão, tin tức này được truyền lại lúc đó ta có ở đấy, ta có thể chứng minh đó thật sự là ý của Đạo gia."

Hắc Mẫu Đơn có chút bốc hỏa, nhưng vẫn khách khí nói: "Chu vị chỉ nhìn thấy chiến mã trước mắt, nhưng lại không biết gia ở bên ngoài bỏ ra rất nhiều tâm huyết, muốn mang chiến mã từ Tế quốc ra ngoài, đâu có dễ dàng như thế, nói không chừng Đạo gia phải trải qua nguy hiểm gì cũng nên, chủ là chúng ta không biết mà thôi, Đạo gia dặn dò như vậy tất nhiên là cũng có nguyên do của nó. Chuyện đến mức độ này, mọi người ai cũng không muốn lại phải chứng kiến chuyện bất trắc nảy sinh, ta cũng tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy tâm huyết của Đạo gia thất bại trong gang tấc. Nếu như ta nói có gì đó không phải, cũng xin chư vị thứ lỗi, trước chúng ta cứ làm theo lời của Đạo gia mang tuấn mã về đã, mọi người có ý kiến gì với ta, sau khi trở về ta sẽ nhận lỗi với chư vị, bây giờ mong chư vị cùng cố gắng phối hợp!"

Nàng nhượng bộ, mấy người Ô Thiếu Hoan cũng nhượng bộ, không nói gì nữa.

Sau đó, đệ tử ba phái nhanh chóng tiến hành điều phối.

Tới đây không chỉ có những người trước mắt này, nhân thủ của ba phái ở Tề quốc trên cơ bản đều tập hợp lại, mấy trăm người phần lớn đều đang ở trên biển chờ lấy hàng.

Ba thuyền của Lục Ly Quân vốn là đi ở sau, sau khi đổi hướng, lại trở thành thuyền xung phong, đệ tử ba phái vung tay điều phối đội tàu phía sau...

Một cái cống ngầm, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp nhảy qua, sau khi hạ xuống lại là một con đường để tiếp tục đi về phía trước, bốn người cưỡi ngựa đằng sau cũng đi theo như thế.

Đi đường bất kể ngày đêm, từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lên cao, năm người sau khi dịch dung thì một đường phi nhanh không ngừng trên thảo nguyên.

Ngoại trừ lúc đến nơi đổi ngựa,

Hoặc khi thoảng dừng chân ăn uống, năm người không ngừng cưỡi tuấn mã phi nước đại, một đường long đong vất vả.

Ngưu Hữu Đạo rất rõ rằng chỉ cần người còn ở đất Tề quốc, nguy hiểm vẫn còn tồn tại, mà chỉ cần ra được biển rộng mênh mông thì muốn tìm được hắn không còn là chuyện dễ dàng như vậy.

Cho dù tìm được, trong lòng hắn tự biết rõ mình tu luyện công pháp, chỉ cần ở trong nước, khi hắn gặp phải nguy hiểm thì tỉ lệ thoát hiểm cũng tương đối lớn, muốn giết hắn cũng không dẽ dàng đâu, Trác Siêu chết, sau này có lẽ hắn cũng hiểu ra nguyên nhân của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play