"Này....." Phong Ân Thái do dự, hoài nghi nói: "Ngươi ở lại chỗ này chuẩn bị làm như thế nào?"
"Không cần hỏi, các ngươi đi trước, hơn nữa phải lặng lẽ đi, phải giữ bí mật..." Ngưu Hữu Đạo dặn dò cặn kẽ một phen.
Phong Ân Thái không hiểu được hắn rốt cuộc đang muốn làm cái gì, nhưng quyền chủ động đang nằm trên tay của đối phương, không lay chuyển được hắn, thêm nữa cũng không cần làm cái gì, chỉ là để bọn họ quay về quận Thanh Sơn mà thôi, cuối cùng đáp ứng.
Sau khi Phong Ân Thái rời khỏi, Ngưu Hữu Đạo đứng ở trước bản đồ nhìn chằm chằm bản đồ không nói.
Chỉ có trong lòng hắn là rõ ràng nhất, cái chết của Nguỵ Trừ là Hiểu Nguyệt Cát muốn dụ hắn rời khỏi kinh thành, một khi hắn rời khỏi, đã không còn là Lệnh Hồ Thu muốn ra tay với hắn nữa hay không, mà là Hiểu Nguyệt Các nhất định sẽ ở trên đường ra tay với hắn, hắn không thể để Hiểu Nguyệt Các biết phương hướng đi của bản thân.
Đệ tử Thiên Ngọc Môn chẳng qua chỉ là một nhánh nhân mã dùng để che mắt người.
Một khi Hiểu Nguyệt Các phát hiện hắn trốn khỏi kinh thành, thế nào cũng sẽ tiến hành lục soát toàn diện. Hắn không biết thế lực của Hiểu Nguyệt Các ở kinh thành lớn mạnh đến cỡ nào, cũng không biết đệ tử Thiên Ngọc Môn mà Phong Ân Thái dẫn đầu có thể tránh thoát sự lục soát của Hiểu Nguyệt Các hay không, dù sao một đoàn người lớn như vậy, rất dễ dẫn đến sự chú ý của người khác, mặc dù hắn đã dặn dò Phong Ân Thái phải dịch dung, phải lặng lẽ rời đi.
Cho dù Hiểu Nguyệt Các không phát hiện ra hành trung của đệ tử Thiên Ngọc Môn, hắn cũng sẽ làm bại lộ hành tung của đám Phong Ân Thái, phải dịch chuyển sự chú ý của Hiểu Nguyệt Các, phải cố gắng hết sức khiến Hiểu Nguyệt Các tập trung lực lượng ở nước Tề truy sát Phong Ân Thái bọn họ, như thế có thể giảm bớt áp lực và mạo hiểm lớn nhất cho bản thân hắn, tranh thủ thời gian để bản thân rút lui.
Hắn biết như vậy không khác nào để đệ tử Thiên Ngọc Môn đi chịu chết, cũng không khác nào để Phong Ân Thái đi chịu chết.
Đối đầu với quái vật khổng lồ như Hiểu Nguyệt Các, Ngưu Hữu Đạo rất rõ ràng, mọi người muốn toàn bộ toàn vẹn rút lui không tổn thất là không thể nào, tránh không khỏi việc có người phải an nghỉ ở nội cảnh nước Tề, hi sinh ai, là quyết định vô cùng khó khăn.
Bên phía Quỷ Mẫu, còn cần sự giúp đỡ của Quản Phương Nghi, hi sinh người của Phù Phương Viên, Quản Phương Nghi sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Hắc Mẫu Đơn và Công Tôn Bố bọn họ, còn có đệ tử của Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông và Linh Tú Tông, đã cách xa bên này nên không nói, hơn nữa đều là người đứng về phía bên này, kết quả là, đối tượng hi sinh đầu tiên là ai dường như cũng không khó lựa chọn.
Phù Phương Viên, đệ tử Thiên Ngọc Môn đã nhanh chóng rút lui, chia thành tốp nhỏ, sau khi hoá trang dịch dung, từng người một lặng lẽ rời khỏi Phù Phương Viên.
Nhân viên của Phù Phương Viên cũng phân lượt rời khỏi, sau khi hoá trang dịch dung, đi qua mật đạo của Quản Phương Nghi rời đi, rất nhiều nhân viên của Phù Phương Viên tới lúc này mới biết Phù Phương Viên lại có một mật đạo như thế.
Mà Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi thì lại kết giao ở kinh thành du ngoạn, thu hút sự chú ý để mọi người rời khỏi....
Hãm Âm Sơn, cấm khu của dân du mục ở thảo nguyên,
Ở nơi đây cũng không có cách nào chăn thả, không biết vì lí do gì, quanh năm bị mây đen che phủ, lâu dài có sét đánh sấm chớp xuyên qua mây đen, thỉnh thoảng sẽ có sấm sét đánh xuống răng nanh xen kẽ gầy trơ xương ở trên núi, ở giữa sơn cốc truyền vang tiếng vọng.
Ít ánh mặt trời, không có một ngọn cỏ, vậy làm sao có thể chăn thả?
Vùng trung bộ gầy khô quỷ dị lại u ám, khí tức âm u quanh năm phun trào, tụ hợp vào trong mây đen ở trên không, vùng đất âm khí dâng trào giống như một cái phễu khổng lồ trên mặt đất, địa thế trong cái phễu phức tạp, quanh co khúc khuỷu, con đường từ trên xuống dưới cũng không thể xem như là đường, đi về đủ loại hang động âm u to nhỏ hình thù kỳ quái.
Một cơn dông, lại khiến nước mưa bốn phía ào ào chảy về giữa cái phễu, chảy về con sông dưới đất.
Trên con thuyền lấy hài cốt cự thú làm xương ức, từ đầu tới cuối một vị quỷ tu sắc mặt tái nhợt lái thuyền, Lão Bát đứng ở giữa hết nhìn đông tới ngó tây, gã ta cũng là quay về nơi này trước.
Gã ta ở gần Hãm Âm Sơn đợi đã lâu, sau khi nhận được tin của Phù Phương Viên, lập tức chạy đến.
Bốn phía thỉnh thoảng bốc lên từng đoàn ma trơi xanh mơn mởn bay bổng, hình chiếu trong nước thành đôi.
Còn có quỷ hồn chưa ra hồn kia, đang bồng bềnh, đang vung vẩy ống tay áo uyển chuyển nhảy múa, đang yếu ớt ca hát, như khóc như kể.
Phía trên như ngọn măng đảo ngược, giọt nước nhỏ xuống hoà vào trong nước, tiếng ting tong trong veo lại có lực xuyên thấu, giống như có sức mạnh thần bí đánh vào trong tâm hồn.
Thuyền bạch cốt cập bến, một tên quỷ tu bước lên bậc thềm, mời Lão Bát theo hắn ta đi.
Bậc thềm dài đằng đẵng hai bên, hoả lô đồng thiếc, ánh lửa lập loè, từng đôi sắp xếp cách nhau nối thẳng lên miệng của bộ xương khô màu đen.
Người dẫn đầu dừng bước ở trước bộ xương khô to lớn, chỉ có một mình Lão Bát tiếp tục đi về trước, đi vào một địa cung.
Đi qua một đoạn tối om, phía trước xuất hiện ánh lửa xanh mơn mởn, đi đến cuối, đã ở trong cung điện.
Trong cung điện có chín hoả lô, trái phải xung quanh có bốn cỗ, ở giữa có một cỗ lớn nhất, thiêu đốt ma trơi xanh mơn mởn, khiến cho tất cả xung quanh điện đều phủ màu xanh quỷ dị, lực thẩm thấu ánh sáng xanh mạnh, khiến người khác nhìn không rõ hoa văn điêu khắc trên bức tường ở xung quanh.
Lão Bát dừng bước ở trong điện ngắm nhìn bốn phía, không có một ai.
"Chương Hành Thuỵ không thể nào cho người mang thư tới đây, nói đi, ai bảo ngươi tới đây."
Tiếng nói của một người phụ nữ, trống rỗng âm u vang vọng trong điện, trong ngữ điệu băng lãnh có ý vị cao cao tại thượng.
Lão Bát nhanh chóng quay một vòng, vẫn là không thấy người, cũng không biết tiếng nói từ đâu đến.
Lão Bát đánh giá xung quang rồi tra lời: "Quỷ Mẫu minh giám, quả thật không phải là Chương Hành Thuỵ bảo ta mang thử đến, thoái thác ta mang thư đến là người khác. Đối phương đã nói, Quỷ Mẫu ít giao du với bên ngoài, ta chỉ có thể nói ra Chương Hành Thuỵ, mứi có thể gặp Quỷ Mẫu. Thư ở đây!" Từ trong ngực móc ra phong thư, hai tay dâng lên.
Vù!
Tiếng gió trong điện nổi lên, gió lạnh từng cơn, ma trơi xanh mơn mởn trong hoả lô ở xung quanh tăng vọt, hoá thành tám con hoả long xanh biếc, đánh trúng vào trong hoả tôn ở chính giữa. Ma trơi ở trong hoả tôn ở chính giữa lập tức dâng trào, che mất hoả tôn, mở rộng ra bên ngoài, đến gần trước người Lão Bát, khiến Lão Bát nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Trong ngọn lửa, một người phụ nữ hắc y đẹp lạnh lùng từ trong hoả tôn bước ra, đi ra từ trong ngọn lửa xanh lục hừng hực cháy, giống như đi xuống mười bậc, chậm rãi đi đến trước mặt Lão Bát.
Người phụ nữ hắc y dừng bước, lục diễm quỷ hoả nhanh chóng co rút lại, mang theo tóc dài của phụ nữ áo choàng tung bay.
Hoả quỷ trong chính con hoả tôn khôi phục nguyên dạng, tóc dài của người phụ nữ phất phơ cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
Người phụ nữ hắc y xinh đẹp lạnh lùng, ca gầy thướt tha, làn da trắng nõn hơn cả tuyết, ngón tay thon dài vươn ra, móng tay dài nhọn điểm vào trán của Lão Bát, chầm chậm trượt lên gương mặt của Lão Bát.
Đầu ngón tay lạnh băng, Lão Bát cảm giác giống như là một khối băng đang trượt trên mặt mình.
Ngón tay trên mặt của Lão Bát thu về, chầm chậm điểm lên trên phong thư kia, nắm lấy, lấy được phong thư trong tay Lão Bát.
Người phụ nữ hắc y chầm chậm mở phong thư trong tay ra xem, mặt không cảm xúc, nhìn không ra trên mặt nàng ta có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nổi, nhưng mà trong mắt nàng dần dần toát ra ánh sáng xanh, biểu lộ rõ tâm tình tức giận của nàng ta.
Vù!
Tiếng gió ở lỗ trống lại lần nữa vang lên trong điện, quỷ hoả ở trong hoả tôn ở bốn phía lại lần nữa tăng vọt, hoá thành tám con rồng cùng nhau phẫn nộ bắn về phía Lão Bát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT