“Lão Tam, ngươi yên tâm đi, ta đã nói, ta sẽ không bỏ mặc ngươi gặp phiền phức. Thiên Ngọc môn không chịu xuất lực thì còn có ta. Bành Hựu Tại còn phải cầu ta nữa mà. Ta nhất định sẽ vận dụng tất cả các mối quan hệ giúp ngươi giải quyết việc này.”
“Nhị ca, huynh nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
“Trước giải quyết chuyện Ngụy Trừ đã. Sau khi rời khỏi Tề kinh, ngươi lập tức quay về quận Thanh Sơn để đảm bảo an toàn, chuyện còn lại cứ giao hết cho ta.”
“Thật hay giả vậy? Vậy tại sao khi ta cầu xin huynh giúp một tay ở quận Thanh Sơn, huynh lại từ chối?”
“Trước khác nay khác, khi đó người trong thiên hạ còn chưa biết chúng ta là huynh đệ kết bái với nhau. Ta có đáng phải làm như vậy không?”
“Nhị ca, huynh đủ âm hiểm nhỉ.”
“Đừng nói nhảm nữa. Nếu ngươi còn xem ta là Nhị ca, lúc này hãy nghe theo sự sắp xếp của ta.”
“Nhị ca, huynh đã nói như thế, ta còn có thể nói cái gì được nữa. Được thôi!”
“Tốt, như vậy mới là huynh đệ tốt của ta chứ. Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Lệnh Hồ Thu vui vẻ vỗ vai Ngưu Hữu Đạo, kề sát lại nói: “Lão Tam, ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã ngủ với Hồng Tụ, Hồng Phất rồi không?”
Thật ra ông ta rất để ý việc này, bây giờ là lúc để thăm dò.
Ngưu Hữu Đạo vội xua tay: “Không có, không có, thật sự không có chuyện này đâu!”
Lệnh Hồ Thu nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không có ý gì khác. Nếu như ngươi đắc thủ, ta sẽ làm chuyện tốt đến cùng, tặng hai người đó cho ngươi.”
Làm sao có chuyện Ngưu Hữu Đạo để cho hai người đó ở bên cạnh mình chứ, muốn chết thì còn tạm được, tất nhiên liên tục phủ nhận: “Nhị ca, huynh nói như vậy, nếu ta thật sự làm, ta sẽ thuận nước đẩy thuyền nhận hai người đó. Nhưng Nhị ca quá tốt với ta, nếu ta nói hươu nói vượn thì không khỏi quá đáng. Ta thật sự không có ngủ với hai người đó, chỉ là chiếm chút lợi lộc bằng tay mà thôi. Đương nhiên, ta cũng không phải chính nhân quân tử. Nếu Hồng Nương đến chậm một chút, có khả năng ván đã đóng thuyền. Ta tuyên bố trước, không phải ta chủ động làm loạn, mà là bọn họ chủ động. Bọn họ nhờ ta giúp đỡ, nói huynh đã đồng ý trả lại tự do cho bọn họ nhưng đến giờ vẫn không thực hiện...”
Hắn thuật lại tình huống một cách giản lược.
“Hai con tiện nhân này, lòng dạ sâu kín nhỉ, thiếu chút nữa làm ta nghĩ xấu cho huynh đệ của mình. Ngươi chờ ta tìm cơ hội thích hợp, ta sẽ xử lý việc này.” Lệnh Hồ Thu nói.
Khi hai người quay lại chỗ Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo vì Lệnh Hồ Thu mà cầu tình nhưng Quản Phương Nghi vẫn không đồng ý: “Hai con tiện nhân kia còn không biết mất mặt, lại còn dám mắng ta. Trong nhà của ta làm sao có thể dung loại người đó chứ!”
Tóm lại, Quản Phương Nghi chết sống cũng không để cho Hồng Tụ, Hồng Phất trở lại Phù Phương Viên.
Sau khi Lệnh Hồ Thu rời đi, Quản Phương Nghi tiếp tục đong đưa cây quạt tròn, hỏi: “Có tiết kiệm được tiền thuê không?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Có, ông ta nói ông ta sẽ chi trả một trăm vạn, chuyện chiến mã ông ta cũng ôm luôn.”
Quản Phương Nghi xì một tiếng: “Quỷ ma! Bọn họ muốn ra tay với ai còn cần trả tiền thuê sao? Ta đoán không sai mà, ông ta nói ra số tiền chắc chắn không chỉ một trăm vạn, bị ngươi chọc một đao, vội vàng hạ giá xuống. Nhưng ngươi cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, đã bắt người ta làm việc, lại còn vắt chày ra nước!”
Lệnh Hồ Thu cũng không rời khỏi Phù Phương Viên. Sau khi biết được Phong Ân Thái đã quay lại, ông ta đến tìm Phong Ân Thái hỏi thăm vài câu, thuận tiện quanh co chứng thực lời nói của Ngưu Hữu Đạo. Khi biết được đúng như lời Ngưu Hữu Đạo đã nói, Thiên Ngọc môn đã đem toàn bộ mọi chuyện ném cho Ngưu Hữu Đạo, ông ta mới mang gương mặt căng thẳng của mình rời đi...
Anh vương phủ, trong một thư phòng đơn giản.
Anh vương Hạo Chân đang ngồi sau án thư, hai tay lồng vào trong tay áo, biểu hiện rất nhàn nhã.
Hắn ta không có khí chất quân lâm thiên hạ như cha Hạo Vân Đồ, không có thịnh khí như Đại ca Hạo Khải, cũng không có khí khái hào hùng như Nhị ca Hạo Hồng. Nhìn hắn ta giống như một ông cụ non, hoặc một công tử ăn no mặc ấm, chẳng có tinh thần phấn chấn gì cả.
Trên thư án đặt một tờ giấy, chính là lá thư mà Ngưu Hữu Đạo đã viết cho hắn ta. Chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng lại làm cho hắn ta phải ngẫm thật lâu.
Có ba người đang đứng đối diện án thư. Xa Bất Trì của Đại Khâu môn, Tạ Long Phi của Huyền Binh tông, Cao Tiệm Hậu của Thiên Hỏa giáo, là ba người của ba phái phụ trách an toàn cho Hạo Chân.
Một bên khác là Thái giám tổng quản Vương phủ Mộc Cửu, gương mặt lúc nào cũng treo nụ cười nhàn nhạt, lưng hơi còng xuống.
“Giỏi cho một giang sơn như thử đa kiều, khiến cho vô số anh hùng phải khom lưng. Rốt cuộc hắn có ý chí như thế nào mới viết ra được mấy chữ này.” Hạo Chân cảm thán một câu, nhìn những người đằng trước: “Các ngươi nghĩ gì về bức thư này?”
Xa Bất Trì đáp: “Hướng gió thay đổi, vị trí thay đổi.”
Tạ Long Phi nói: “Giống nhu đang uy hiếp.”
Cao Tiệm Hậu nói: “Được làm vua thua làm giặc phụ thuộc vào một suy nghĩ của Vương gia, chẳng khác nào đang phát tối hậu thư cho ngài.”
Hạo Chân hỏi: “Các ngươi cảm thấy Bổn vương có nên gặp hắn không?”
Xa Bất Trì đáp: “Người này quá càn rỡ. Thần cũng có biết về hắn. Khi còn ở Băng Tuyết các, hắn bị chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng Sở An Lâu làm mất mặt, đoán chừng hắn đang cáo mượn oai hùm, mượn chuyện bị Băng Tuyết các dạy dỗ mà cho người ta thấy hắn đang cố làm ra vẻ có quen biết với bên đó. Vương gia hãy kiên định với sách lược của mình, đừng để ý đến hắn. Hắn chẳng làm gì được Vương gia đâu. Nếu hắn có can đảm quá phận, tự có ba người chúng thần thu thập hắn. Nơi này còn chưa đến phiên hắn tỏ ra uy phong.”
Hạo Chân nói: “Giết Yến sử Tống Long, giết Trác Siêu, đánh bại Côn Lâm, chấn nhiếp đạo chích Phi Bộc đài, đấu giá hồ Thiên Kính, những chuyện này nên giải thích như thế nào? Theo Bổn vương thấy, người này thật sự có chút bản lĩnh.”
Xa Bất Trì hỏi: “Thế Vương gia muốn gặp hắn?”
“Bổn vương cũng đang do dự.” Hạo Chân thở dài, quay sang một bên, hỏi: “Mộc Cửu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mộc Cửu hạ thấp người: “Vương gia tự có quyết đoán!”
Hạo Chân nói: “Ở đây đều là người một nhà, có cái gì thì nói cái đó. Ngươi hãy nói ra để mọi người nghe qua, rồi cùng nhau suy nghĩ.”
“Vâng!” Mộc Cửu một lần nữa khom lưng, sau đó nói một câu: “Đại tổng quản Bộ Tầm đã đích thân đến nhà bái phỏng hắn.”
Hạo Chân nói: “Đây chính là điểm khiến Bổn vương khó xử. Ta không biết quan hệ giữa hắn với Phụ hoàng là như thế nào, cũng không biết hắn gặp Bổn vương là có ý đồ gì. Nếu không, Bổn vương cũng không cần để ý đến hắn.”
Mộc Cửu nói tiếp: “Gần đây, lão nô đã cẩn thận lưu ý chuyện quá khứ của Ngưu Hữu Đạo. Người ta nói, khi hắn còn niên thiếu, hắn đã bị Thượng Thanh tông giam lỏng mất năm năm. Sau khi rời khỏi Thượng Thanh tông, hắn bị đệ tử của Thượng Thanh tông chặn giết, nhưng đã bị hắn giết chết. Chẳng lẽ khi Thượng Thanh tông giam lỏng hắn, còn không giết được hắn sao? Vì sao phải đợi hắn rời khỏi Thượng Thanh tông mới ra tay? Điều này nói rõ người này cực kỳ có tính nhẫn nại, không cho Thượng Thanh tông có cơ hội hạ thủ mình khi còn ở tông môn.”
“Trong buổi đấu giá ở hồ Thiên Kính, Côn Lâm liên tục bức bách hắn. Hắn vẫn chịu nhục trước mặt mọi người, cũng có thể nói là im hơi lặng tiếng, tỏ ra thấp kém, chủ động nhận thua, còn làm bộ bị đánh bại. Cho đến khi bị Côn Lâm bức đến không còn đường lui, hắn mới trải tốt đường lui cho mình, quả quyết ra tay hạ sát. Nếu không nhờ người khác ngăn cản, Côn Lâm chắc đã không còn mạng. Việc này cũng chẳng khác gì chuyện ở Thượng Thanh tông. Ngay từ đầu hắn vẫn luôn nhẫn nại. Một khi hắn không thể lui được nữa, hắn sẽ ra tay không chút lưu tình! Bởi vậy, có thể thấy được, người này chẳng những có thể nhẫn nại, mà còn là hạng người mãnh hổ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT