Đạo Quân

Chương 491: Ăn Bám


6 tháng

trướctiếp

Thiệu Bình Ba xấu hổ, cười nói: “Ta xin lỗi, ta nhất thời khó kìm lòng được!”

Đường Nghi nói: “Ta là phụ nữ đã có chồng, mong rằng Đại công tử về sau đừng nên nói những lời như vậy. Nếu không, huynh chính là làm nhục ta đấy!”

Nói xong, trong lòng nàng không nhịn được mà chùng xuống. Ngưu Hữu Đạo sắp tái giá, đến lúc đó nàng còn có thể nói như vậy không?

Thiệu Bình Ba kiêng kỵ Triệu Hùng Ca. Nếu muốn làm chuyện gì, Đại Thiền Sơn phải đến quỳ gối trước mặt Triệu Hùng Ca, cũng không dám bức Đường Nghi đến chó cùng rứt giậu. Nàng quay đầu nhìn về phía trước, hơi nheo mắt lại, ánh mắt có chút u ám.

Trong lương đình trên núi, Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ cùng nhìn về phía xa, trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đi chơi về, sau đó hai người cùng nhau bước vào trong viện của Quản Phương Nghi.

Thời gian đảo mắt đã qua một tháng.

Quản Phương Nghi và Ngưu Hữu Đạo dính nhau quá chặt, khiến bọn họ không tìm được cơ hội ra tay.

Muốn dùng sắc để dụ, điều kiện tiên quyết là không có mặt của Quản Phương Nghi mới được. Quản Phương Nghi ở đây, cho dù Ngưu Hữu Đạo có tà tâm, sợ là cũng phải thu hồi tặc đảm.

“Tiên sinh, nếu cứ tiếp tục kéo dài, bên trên thì dễ nói rồi, nhưng chuyện Ngụy Trừ, Ngưu Hữu Đạo thì không thể kéo dài được nữa!” Hồng Tụ thấp giọng nói.

Lệnh Hồ Thu cau mày. Ngay từ đầu, ông ta đã cảm thấy canh cánh kế hoạch sắc dụ của hai cô gái. Bây giờ, thời gian càng lúc lâu, ông ta lại càng cảm thấy sốt ruột vì hai cô gái không có cơ hội để ra tay: “Như vậy, ngươi báo tình hình với bên trên, để họ thiết lập ván cục, định thời gian dụ Quản Phương Nghi ra ngoài!”

Bọn họ vốn định ra kế hoạch dụ Quản Phương Nghi đi, nhưng Quản Phương Nghi đã rửa tay gác kiếm, không kinh doanh gì nữa, cũng không gặp khách, đúng là không dễ gì dụ người ra ngoài. Một vấn đề khác, dụ ra ngoài rồi, cũng phải có đủ thời gian cho hai cô gái, không để cho Quản Phương Nghi trở về quá sớm mà làm hỏng mọi chuyện. Vì thế, cũng không phải dụ Quản Phương Nghi ra khỏi Phù Phương Viên là xong.

“Vâng!” Hồng Tụ gật đầu đồng ý.

Trong viện, dưới bóng cây, Ngưu Hữu Đạo nằm nhắm mắt trên ghế. Trong đầu hắn đang suy nghĩ tin tức mà Công Tôn Bố truyền đến. Những chiếc thuyền bên phía hải đảo đoán chừng sắp được sửa chữa xong.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, hắn chợt nghe thấy động tĩnh, liền mở mắt, chỉ nhìn thấy một cái túi nhỏ đang bay đến, rớt xuống bụng của hắn.

Quản Phương Nghi tay cầm quạt tròn, lắc vòng eo mềm mại bước đến. Đồ là do bà ta ném tới.

Ngưu Hữu Đạo mở cái túi ra xem, chỉ thấy bên trong là Linh Nguyên đan, số lượng không ít.

Quản Phương Nghi dùng chân đẩy chiếc ghế tròn rồi ngồi xuống bên cạnh, đung đưa cây quạt trong tay: “Một trăm viên!”

Ngưu Hữu Đạo hoài nghi hỏi: “Có ý gì?”

Quản Phương Nghi đáp: “Ta thấy ngươi tu luyện mà không dùng Linh Nguyên đan, cứ dựa vào công pháp cứng rắn hấp thu linh khí. Ta đau lòng ngươi quá, nên đưa cái này cho ngươi.”

Nghe Quản Phương Nghi nói, Ngưu Hữu Đạo liền nghĩ đến việc này. Truyền Pháp Hộ Thân phù của hắn đã dùng hết một viên, chỉ còn lại năm viên.

Hắn đoán chừng, không bao lâu nữa, hắn sẽ phải dùng Linh Nguyên đan để tu luyện, chỉ là tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn không ít.

Ngẫm lại cũng có chút tiếc nuối. Nếu toàn bộ tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên đều hóa thành Truyền Pháp Hộ Thân phù cho hắn thì tốt biết mấy. Hắn có thể một đường tu luyện đến Kim Đan cảnh. Nhưng, đó cũng chỉ là giấc mơ, cũng chẳng phải thực tế. Nếu tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên đầy đủ, người ta đã sống tốt rồi, cũng không cần truyền pháp cho hắn.

Hắn giơ cái túi nhỏ trong tay, nói: “Nhưng ta không có tiền cho ngươi!”

Quản Phương Nghi xì một tiếng, cầm cây quạt vỗ vào trong ngực của hắn: “Ngươi hãy dùng lương tâm mà suy nghĩ, lần nào ra ngoài chơi không phải lão nương đây thanh toán chứ, ngươi có bỏ ra một đồng nào không? Ta không thấy ngươi đề cập chuyện tiền bạc với ta, tại sao bây giờ lại đề cập?”

“Haha!” Ngưu Hữu Đạo gượng cười, xin lỗi: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Ta không có thói quen mang theo tiền trên người.”

Nếu bà ta không nhắc, hắn thật sự không nghĩ đến chuyện này. Khi du ngoạn ở kinh thành, sau khi tiêu pha phung phí hắn liền rời đi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trả tiền. Bên cạnh lúc nào cũng có người, vì thế hắn không có thói quen trả tiền.

Việc này thật ra cũng chỉ là hiểu lầm. Khi đám người Hắc Mẫu Đơn rời đi, bọn họ không nhớ đến việc đưa chút tiền cho hắn. Chính vì thói quen đã dưỡng thành của hai bên, bây giờ hắn rỗng túi ở lại kinh thành. Trước đây, khi ăn gì cũng có Lệnh Hồ Thu chi trả.

Bây giờ nghĩ lại, gần đây hắn giống như ăn bám vào người ta vậy.

Quản Phương Nghi nói: “Yên tâm đi, ta không so đo mấy việc này đâu. Ta cũng quen rồi. Mấy năm qua, ta cũng tiêu không ít tiền cho mấy tên tiểu bạch kiểm, thêm ngươi cũng không nhiều, mà thiếu ngươi cũng vậy thôi.”

Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười: “Tình cảm của ta biến thành ăn bám sao? Ta không quen ăn cơm chùa!” Hắn trả lại cái túi nhỏ cho Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi dùng quạt ngăn lại: “Không phải ăn bám, mà là cho ngươi mượn, về sau trả cả gốc lẫn lãi cho ta. Tài lộ của ta đã bị cắt mất, về sau ngươi nhớ phải nuôi ta cho tốt, đừng trở mặt không quen biết là được!”

Đây có thể nói là sớm chiều ở chung nên có chút hiểu nhau.

Bà ta có ánh mắt nhìn người. Hơn một tháng ở chung, bà ta cũng dần dần hiểu Ngưu Hữu Đạo nhiều hơn.

Mặc dù Hô Diên Uy là một người tùy tiện, nhưng gã không ngốc. Như gã nói với Viên Cương, trên người Ngưu Hữu Đạo có mị lực, người này có thể kết giao!

Quản Phương Nghi cũng nhận ra, chàng thanh niên mà bà ta sớm chiều chung đụng, hoàn toàn không giống đám thanh niên mà bà ta đã từng gặp trước kia.

So sánh với đám đàn ông ra vào phòng bà, tối thiểu hắn không giống như đang tận lực làm ra vẻ, cũng chẳng diễn kịch gì với bà ta. Bên trong hắn dường như lắng đọng một phẩm chất cố hữu, đó chính là mị lực nhân cách!

Nhất là khi bà ta tìm hiểu được, Ngưu Hữu Đạo chủ động đuổi hết người bên cạnh mình đi, không để bọn họ chịu mạo hiểm với hắn, một mình ở lại đối phó với nguy hiểm, bà ta thật sự rất kinh ngạc.

Nhưng bản thân Ngưu Hữu Đạo lại không đề cập đến chuyện này.

Từ một giây phút đó, bà ta đã ý thức được, đây là một người xấu đáng để bà ta đầu tư.

Quản Phương Nghi nói đến chuyện làm ăn bị cắt đứt, Ngưu Hữu Đạo im lặng. Một viên Linh Nguyên đan có giá một trăm kim tệ. Một trăm viên là một vạn kim tệ. Đối với tu sĩ bình thường mà nói, đó không phải là số tiền nhỏ!

Vạn đề là, Quản Phương Nghi đã không còn buôn bán, còn phải nuôi mấy chục thuộc hạ, ngoại trừ chi tiêu hàng ngày, còn phải chi phí cho tài nguyên tu luyện. Số tiền cần tiêu rất nhiều.

“Hồng Nương, ngươi còn bao nhiêu tiền?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.

Thật ra, lần này hắn đến đây chẳng mang theo đồng bạc nào cả. Trước đó, số tiền mà hắn kiếm được cũng đã tiêu hết. Thiên Ngọc môn không thấy thỏ không thả chim ưng, tiền lời của rượu cũng không chia cho hắn.

Về phần mua chiến mã, chỉ khi nào nhìn thấy chiến mã, Thiên Ngọc môn mới đồng ý bỏ tiền.

Quản Phương Nghi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Ngươi đã lừa lão nương, bây giờ còn muốn gạt tiền của lão nương?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi nhìn ta đi, ta chỉ hỏi một câu thôi mà!”

Quản Phương Nghi nói: “Chuyện cá nhân riêng tư, từ chối trả lời.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Xem ra mấy năm qua ngươi buôn bán không tệ, đích thật đã để dành được chút gia sản.”

Quản Phương Nghi dựa người vào ghế, lung lay cây quạt trong tay, vừa quạt mát cho bà ta, vừa đẩy mùi thơm trên cơ thể bà ta cho Ngưu Hữu Đạo ngửi thấy: “Ngươi muốn lừa gạt tiền của ta cũng không phải là không được. Ta đã nói qua, chỉ cần người mà ta đồng ý gả, tất cả của ta đều là của hắn, bao gồm gia sản của ta. Nếu không ta chịu thiệt một chút, ngươi đường đường chính chính cưới ta?”

“Oạp! Mệt trong người quá, ta ngủ một chút đây!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu sang nhắm mắt lại, dùng phương thức này để từ chối.

Quản Phương Nghi hận đến nghiến răng, dùng sức nhéo cánh tay của hắn một cái.

Người họ Ngưu nào đó lợn chết không sợ nước sôi, một chút cũng không nhúc nhích, chết cũng không mở mắt, không lên tiếng trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp