Đạo Quân

Chương 489: Nổi Tiếng Bên Ngoài (1)


6 tháng

trướctiếp

“Sao vậy? Ngay cả ngươi cũng không nắm được hướng đi của hắn?” Hạo Vân Đồ quay lại hỏi.

Bộ Tầm thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Còn cần phải nắm giữ sao? Hắn gây ra động tĩnh lớn vô cùng, không cần tận lực tìm hiểu cũng có thể biết được.

Sự việc đã sớm truyền ra, chỉ là ông ta không tiện bẩm báo lại cho Hạo Vân Đồ, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của ông.

“Vì sao lại ấp úng như thế?” Hạo Vân Đồ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bộ Tầm. Ông ta không thích nhất chính là bị người ta giấu diếm.

Bộ Tầm hơi hạ thấp người, đáp: “Hồi Bệ hạ, người kia còn chưa rời khỏi kinh thành.”

“Hắn còn chưa đi?” Hạo Vân Đồ hơi nghi hoặc, không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo vẫn còn ở lại kinh thành. Hắn đến đây vì chuyện chiến mã, ông ta đã giúp hắn giải quyết chuyện này ở phương diện nước Tề, hắn còn ở đây để làm gì? Lúc này, ông ta còn hoài nghi hơn tại sao Bộ Tầm lại do dự như vậy: “Vì sao hắn chưa đi? Bộ Tầm, ngươi đang giấu quả nhân chuyện gì sao?”

Bộ Tầm cười khổ. Ông ta chẳng muốn liên quan đến chuyện này, cho nên đến giờ vẫn không lên tiếng. Bây giờ Bệ hạ hỏi, ông ta không nói không được. Nếu không, đó chính là tội khi quân. Bộ Tầm hạ thấp người lần nữa: “Hồi Bệ hạ, Ngưu Hữu Đạo có chuyện phong lưu quấn thân. Hắn muốn cưới Hồng Nương...”

Hạo Vân Đồ đang dò xét Bộ Tầm đột nhiên ngưng lại, thái độ dửng dưng cũng biến mất: “Ngưu Hữu Đạo muốn cưới Hồng Nương? Ngươi khẳng định? Không phải bà ta là người hầu của hắn sao? Tại sao lại biến thành muốn cưới bà ta?”

Bộ Tầm đáp: “Tin tức truyền ra, người trong cuộc cũng đã xác nhận.”

Hạo Vân Đồ rốt cuộc đã hiểu vì sao Bộ Tầm không đề cập đến chuyện này. Lần trước ông đã nói, ông ta không đành lòng khi nghe chuyện của Hồng Nương, cũng không muốn nhắc lại, càng không nghĩ đến chính là kết quả này.

Quay người, ánh mắt Hạo Vân Đồ nhìn về phía những ngôi nhà đang thắp đèn trong kinh thành, im lặng thật lâu, cũng không biết ông đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ biết cảm xúc trong ánh mắt rất phức tạp.

Một lúc lâu sau, ông ta hỏi: “Hắn ở lại kinh thành để chuẩn bị hôn sự sao?”

Bộ Tầm đáp: “Trước mắt còn chưa có dấu hiệu về chuyện này. Hai người bọn họ như hình với bóng, du ngoạn bốn phía, hình như còn chưa tận hứng.”

Khóe môi Hạo Vân Đồ nhếch lên. Ông ta vốn muốn nói, nếu như Ngưu Hữu Đạo tính đến chuyện hôn sự, ông ta sẽ tìm một lý do nào đó để tặng lễ, thể hiện sự rộng lượng của mình, chứng tỏ ông ta đã bỏ qua chuyện cũ, không nghĩ đến người ta vẫn còn ân ái, trong đầu không khỏi hiện lên một người phụ nữ mặc áo đỏ ném tú cầu: “Quả nhân là Hoàng đế nước Tề, không để tư tình nhi nữ ràng buộc. Mười văn điệp xuất cảnh như thế nào rồi?”

Bộ Tầm đáp: “Đang bị tranh đoạt kịch liệt, chết không ít người, nhưng đồ vẫn còn nằm trong tầm khống chế của chúng ta. Có ba đại môn phái âm thầm phối hợp, sẽ không để cho bất cứ một tờ nào rời khỏi nước Tề...”

Buổi tối, đứng dưới núi, bầu trời đầy sao nhìn như có thể chạm tay đến. Nhưng khi trèo lên đỉnh núi, lại phát hiện không thể chạm vào.

Hắc Mẫu Đơn ngước đầu nhìn trời cao, làn váy thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên.

Nàng và Công Tôn Bố đã cho người tiềm phục ở đây, chờ kế hoạch kế tiếp của Ngưu Hữu Đạo. Ai ngờ, kế hoạch kế tiếp còn chưa thấy, lại nghe được tin tức Ngưu Hữu Đạo muốn cưới Quản Phương Nghi.

Thẩm Thu truyền tin tức, chứng minh sự việc diễn ra rất đột ngột. Ngưu Hữu Đạo và Bộ Tầm đến tìm Quản Phương Nghi, sau đó qua đêm cùng một chỗ với bà ta. Ngày hôm sau đã ra quyết định muốn cưới Quản Phương Nghi.

Hắc Mẫu Đơn không biết Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì, nhưng làm ầm ĩ chuyện kết hôn thì không khỏi quá bất hợp lý.

Nàng ta biết rất rõ, giữa nàng ta và Ngưu Hữu Đạo không tồn tại quan hệ nam nữ, cũng không có bất kỳ tình yêu nam nữ. Nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy bực bội, muốn người nào đó nên bình tĩnh, suy nghĩ việc này cẩn thận một chút.

Nước Tề vẫn còn chìm trong bóng tối, nhưng ở quận Thanh Sơn lại đang vào thời điểm rạng sáng.

Tiếng vó ngựa ầm ầm chạy ra khỏi sơn cốc. Sau khi Thương Thục Thanh cùng với ba vị Chưởng môn Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa tiễn đám người Thương Triều Tông rời đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Thương Triều Tông cũng bị kinh động vì chuyện Ngưu Hữu Đạo muốn kết hôn.

Người bị kinh động đầu tiên là Thiên Ngọc môn.

Nhắc đến chuyện này, Thiên Ngọc môn có chút tức giận.

Ban đầu, bọn họ muốn để Phong Ân Thái trực tiếp hỏi Ngưu Hữu Đạo, nhưng Phong Ân Thái lại không có ở bên cạnh hắn, đem cái thứ vất vả lắm mới quăng ra được ôm trở về. Về sau, cái thứ đó được ném ra lại, cũng có người nhận, nhưng người nhận cảm thấy hành vi của Thiên Ngọc môn quá khác thường, liền truy sát đệ tử Thiên Ngọc môn, muốn giết người diệt khẩu. Cuối cùng, một thế lực khác tham gia tranh đoạt, giúp cho đệ tử Thiên Ngọc môn ở nước Tề thoát khỏi nguy hiểm.

Cho dù là vậy, chuyện này cũng khiến cho Thiên Ngọc môn tổn thất không ít đệ tử tinh nhuệ, thiếu chút nữa làm cho Bành Hựu Tại tức đến thổ huyết.

Đương nhiên, Thiên Ngọc môn vẫn lưu lại đường lui. Có một số đệ tử tiềm phục tại Tề kinh không xuất hiện, cho nên bọn họ đã truyền về tin tức Ngưu Hữu Đạo muốn cưới Quản Phương Nghi. Thiên Ngọc môn lập tức tìm đến Thương Triều Tông để xác minh tình huống.

Kết hôn là chuyện thường tình trong nhân gian, ai cũng không nói ai được gì, nhưng thân phận của Quản Phương Nghi khiến cho người ta thật sự không nói được lời nào.

Sau khi nghe xong thân phận của Quản Phương Nghi, Thương Triều Tông cũng rất ngạc nhiên, không thể tin được Ngưu Hữu Đạo lại cưới loại đàn bà này, vì thế đã tìm sang bên này để chứng thực.

Nhưng ba phái, bao gồm người của Ngũ Lương Sơn cũng không rõ ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, chỉ biết việc này là có thật.

Nhìn đám người kia rời đi, Thương Thục Thanh quay người, hỏi ba vị Chưởng môn: “Vị Hồng Nương kia rất xinh đẹp sao?”

Ba người nhìn nhau. Trước mặt nàng ta nói người phụ nữ khác xinh đẹp hay không, dường như có chút không được thích hợp.

Nhưng hiện thực thì phải đối mặt. Phí Trường Lưu đáp: “Trước kia, khi ta còn chưa tiếp nhận chức Chưởng môn Lưu Tiên tông, đã từng du ngoạn đến Tề kinh. Mặc dù không quen biết với vị Hồng Nương đó, nhưng trước nghe kỳ danh sau gặp mặt. Không thể không thừa nhận, bà ta là một giai nhân tuyệt sắc hiếm có trên thế gian.”

Trịnh Cửu Tiêu gật đầu, nói: “Lúc trước, ta cũng mộ danh bà ta nên đến xem, rất xinh đẹp, nói là phong hoa tuyệt đại cũng không đủ. Có rất nhiều người ái mộ bà ta. Nhưng đó là chuyện trước kia, về phần diện mạo bây giờ như thế nào thì ta không rõ cho lắm.”

“Xì!” Hạ Hoa khinh thường khịt mũi, liếc xéo hai người, gương mặt tràn ngập sự khinh bỉ: “Người đàn bà đó là một ả tiện nhân không biết xấu hổ. Các người còn chạy thật xa đến nhìn bà ta. Nhìn đám đàn ông các người kìa, chỉ có bấy nhiêu mà các người đã như vậy, ta không hiểu sao các người lại trở thành Chưởng môn của một phái.”

Lời nói khiến cả hai có chút xấu hổ.

Phí Trường Lưu giải thích: “Lúc đó ta đi du ngoạn, thuận đường nên xem qua, không đến nỗi tệ như ngươi đã nói.”

Trịnh Cửu Tiêu nói: “Đúng, chỉ đi du ngoạn thôi. Thấy cái gì hay mà không đến xem, có còn được xem là du ngoạn không?”

Thương Thục Thanh ngẩng đầu nhìn trang viên Ngưu Hữu Đạo ở trên đỉnh núi phía xa, sắc mặt hơi ảm đạm. Xem ra, bây giờ tiếp tục chải đầu cho Ngưu Hữu Đạo không còn thích hợp nữa, dễ khiến người ta hiểu lầm. Nàng không thể ở lại chỗ đó.

“Này, trước đó ta cũng đã từng đến Tề kinh, tại sao ta lại không nghe thấy chứ? Quận chúa, đừng để ý đến hai gã đàn ông xấu xa này nữa!” Hạ Hoa kéo tay Thương Thục Thanh rời đi.

Hiện trường chỉ còn lại Phí Trường Lưu và Trịnh Cửu Tiêu hai mặt nhìn nhau.

Phí Trường Lưu hỏi: “Ngươi cảm thấy việc này thế nào?”

Trịnh Cửu Tiêu đáp: “Ta còn có thể cảm thấy thế nào về việc riêng tư của người khác chứ? Nhưng nói đi thì phải nói lại, người này quả thật lợi hại. Không nói đến thanh danh hay không thanh danh, nhiều năm như vậy, đóa hoa mà nhiều người hái không được, tên kia vừa ra tay đã giải quyết xong. Có thể làm được việc mà người khác không thể, đây chính là bản lãnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp