Hắn vừa mới bắt đầu, Quản Phương Nghi không nhịn được bật cười. Tên nhóc này không biết chải đầu thật.

Một lát sau, Quản Phương Nghi lại lên tiếng: “Ta có nghe chuyện trước kia của ngươi. Chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Nghi là phu nhân bái đươờng của ngươi?”

“Ngươi đã nghe nói, còn hỏi chi nữa? Chuyện đã qua, đến giờ cũng chẳng còn liên quan.”

“Đường Nghi đúng là ngốc, lại đem nhân duyên ra làm trò đùa. Quá ngu!”

“Ngươi quan tâm nhiều quá rồi.”

“Ta chỉ hơi cảm xúc thôi. Cứ như vậy mà đi theo ngươi, ta thật sự không cam lòng. Ta vẫn luôn chờ đợi. Ta không tin ta không thể gặp được một người đàn ông nào tốt. Ai ngờ, kết quả lại chính là như vậy.”

“Dựa vào tư sắc của ngươi, tại sao lại không tìm được người đàn ông nào tốt với ngươi. Có lẽ do ngươi chưa phát hiện ra, hoặc đã bỏ qua mà thôi.”

“Không phát hiện, tùy tiện bỏ qua, điều này có gì tốt với ta chứ?”

“Mọi người đều có khoảng thời gian vui vẻ. So đo quá cũng không tốt. Không phải bây giờ ngươi đang sống rất tốt sao? Ngươi nhìn đi, chính vì thế ngươi mới chờ ta đến. Nói không chừng, người mà ngươi đang chờ chính là ta.”

“Xì! Nói khoác ít thôi. Ta nghe mấy lời ngon ngọt nhiều lắm rồi, ngươi có thể cưới ta không?”

“Không thể!”

“Nếu như ta trẻ lại mấy chục tuổi thì sao?”

“Nhân sinh không có từ “nếu như”, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.”

“Có phải ngươi chê thanh danh ta quá kém nên không dám cưới?”

“Ngươi lại nữa rồi. Chúng ta nên nói chuyện chính đi.”

“Không được, ngươi hãy trả lời ta, nếu như ta trẻ lại mấy chục tuổi, ngươi có cưới ta không?”

“Hồng Nương, ngươi coi thường bản thân mình, người khác sẽ quan tâm sao? Xem ra ta đã hiểu vì sao ngươi có thể lăn lộn nhiều năm như vậy ở Tề kinh này. Quá bướng bỉnh rồi! Được, ngươi hãy trả lời ta một vấn đề trước.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi hãy nói cho ta biết, ta dựa vào cái gì để cưới ngươi?”

“....” Quản Phương Nghi nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Đúng vậy, người ta dựa vào cái gì để cưới ngươi? Xinh đẹp là một lý do để cưới một người sao?

Bà ta im lặng. Những chuyện bà ta làm mấy năm qua dường như để tìm đáp án cho vấn đề này.

Thấy bà ta không lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo giật giật tóc của bà ta, nói: “Đừng ngây người nữa, nói chuyện chính đi.”

“Giật cái gì mà giật. Nói đi!”

“Ngươi hãy giúp ta tìm một vài người.”

“Ngươi cần loại người nào?”

“Biết giết người nhưng cũng biết giữ bí mật.”

“Thần thần bí bí, ngươi định làm gì?”

“Ta muốn làm gì, ngươi không nên hỏi. Ngươi chỉ cần giúp ta tìm người là được.”

“Không phải ngươi đang nói nhảm chứ? Không biết ngươi muốn làm gì, ai chịu nhận? Làm sao ta tìm được người, rồi ra giá như thế nào?”

“Ta đã nói, chỉ cần người biết chém giết là được. Ngươi làm lái buôn, chắc phải hiểu có một số khách không muốn để lộ bí mật. Chẳng lẽ người ta không nói ra bí mật, ngươi sẽ không nhận?”

Quản Phương Nghi cười giễu: “Ngươi là khách à? Ngươi đang lợi dụng lão nương đây thì có. Lão nương chết thì cũng phải chết cho rõ ràng chứ? Không biết, ta không làm được!”

Ngưu Hữu Đạo im lặng, sau đó lên tiếng: “Ta muốn cướp một số hàng trên biển.”

Quản Phương Nghi mở to mắt: “Ngươi muốn bao nhiêu người?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi có thể tìm được bao nhiêu?”

Quản Phương Nghi mỉm cười, phun ra ba chữ: “Cướp chiến mã?”

Ngưu Hữu Đạo đang lóng ngóng chải đầu, nhìn người phụ nữ trong gương: “Làm sao ngươi biết?”

Quản Phương Nghi đáp: “Ngươi đến đây làm gì, còn phải hỏi nữa sao? Đệ tử của Thiên Ngọc môn, Linh Tú sơn, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông đều đã đến nước Tề. Không phải là ngươi không tìm được người, mà là không đủ người. Ngươi muốn cướp thứ gì trên biển mà cần nhiều người như thế?”

Ngưu Hữu Đạo cúi xuống nhìn người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn trước mặt, hờ hững nói: “Cướp chiến mã cần nhiều nhân thủ như vậy sao?”

Quản Phương Nghi nói: “Người của bốn phái ở đây còn không đủ cho ngươi dùng, có thể thấy được số lượng chiến mã mà ngươi muốn cướp cũng không ít. Ngươi nhất định phải ra tay với tất cả các thuyền cùng một lúc. Một khi để một chiếc phát tin tức ra ngoài, ngươi có cướp cũng vô dụng. Người dám vận chuyển số lượng chiến mã lớn như vậy trên biển, năng lực điều động không thể coi thường, tuyệt đối là người có thực lực. Chỉ cần tin tức bị lộ, chỉ sợ ngươi còn chưa kịp chở đồ cướp được về đã gặp phải phản kích trên đường. Việc này không dễ đắc thủ đâu.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy, chắc ngươi cũng biết ta cần loại người nào.”

Quản Phương Nghi hiếu kỳ hỏi: “Ai mà xui xẻo như vậy? Ngươi muốn cướp chiến mã của ai?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Tạm thời ta chưa thể nói cho ngươi biết được.”

Đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài nói: “Đông gia, Thẩm Thu muốn gặp tiên sinh.”

Ngưu Hữu Đạo giúp Quản Phương Nghi búi tóc, không tiện buông tay, kêu lên: “Bảo hắn ta vào đây.”

Cửa mở, Thẩm Thu bước vào.

Hắn ta biết Ngưu Hữu Đạo qua đêm trong phòng Quản Phương Nghi, bây giờ lại thấy hắn chải đầu cho bà ta, ánh mắt Thẩm Thu nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút là lạ.

“Chưởng môn gửi tin đến.” Thẩm Thu lấy ra một tờ giấy.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Có gấp không?”

Thẩm Thu đáp: “Không gấp!”

Ngưu Hữu Đạo không tiện ngừng lại: “Ngươi bỏ qua bên kia đi.”

Thẩm Thu đặt tờ giấy lên bàn, sau đó quay người bước đi. Vừa ra đến cửa, hắn ta không nhịn được quay đầu nhìn lại, khóe miệng co quắp.

Khi nha hoàn canh cửa bước đến đóng cửa lại, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không khỏi kinh ngạc.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Quản Phương Nghi không nhịn được cười nói: “Chải tóc cho phụ nữ, nhất là cho ta, người khác thấy được, ngươi không sợ bị chê cười sao?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Người nào thích cười thì cứ cười. Nếu cứ quan tâm mấy chuyện đó, ta cần chi sống nữa.”

Vất vả lắm mới búi xong tóc cho Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo cầm tờ mật tín lên xem, còn Quản Phương Nghi thì tiếp tục ngồi trước bàn đeo trang sức.

Quản Phương Nghi lẩm bẩm oán trách Ngưu Hữu Đạo không giúp bà ta chải mái tóc cho tốt, thấy Ngưu Hữu Đạo đang cau mày xem mật tín, nói thầm một câu: “Quỷ tu...”

Mật tín là Công Tôn Bố truyền đến. Người giám sát hải đảo phát hiện có khoảng năm trăm chiếc thuyền đang tập trung đến, đồng thời còn có rất nhiều quỷ tu xuất hiện, không ngoài mục đích bảo vệ thuyền chuyển hàng.

Suy nghĩ một chút, Ngưu Hữu Đạo âm thầm thán phục. Lần này, người giúp Thiệu Bình Ba vận chuyển chiến mã chuẩn bị quá đầy đủ. Đám thuyền viên không nhìn thấy quỷ tu, lại biết bên trong có quỷ tu, không biết có phải mình đã bị để mắt đến, tất nhiên không dám làm loạn.

Như vậy, y có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân thủ. Nếu không, số lượng thuyền viên trên năm trăm chiếc thuyền sẽ phải là bao nhiêu?

Đối phương chuẩn bị quá hoàn mỹ, khiến cho hắn nhìn mà phải than thở.

Quản Phương Nghi đang cầm cái gương soi tóc của mình, hỏi một câu: “Quỷ tu gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo bóp nát tờ mật tín: “Đối tượng mà ta muốn ra tay đã tìm rất nhiều quỷ tu đến hộ tống, cũng không biết là tìm từ đâu ra.”

Quản Phương Nghi buông cái gương xuống, tô lại môi son: “Xem ra, ngươi đã biết được tường tận tình huống của đối phương. Đối phương đúng là xui xẻo. Còn việc quỷ tu ở đâu ra, nước Tề có một nơi...” Nói đến đây, Quản Phương Nghi giật mình, cả người cứng đờ, quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Người mà ngươi muốn cướp chiến mã có quan hệ với bà chủ Tô Chiếu của Bạch Vân Gian?”

Ngưu Hữu Đạo cũng sửng sốt, bước đến bên cạnh bà ta, hỏi: “Tại sao ngươi biết có liên quan đến Tô Chiếu?”

Hắn cũng không nói là không phải. Trên thực tế, Tô Chiếu và chiến mã có liên quan đến nhau hay không, hắn cũng không biết, vì thế hắn không hiểu tại sao người phụ nữ này lại liên hệ Tô Chiếu với chiến mã.

Quản Phương Nghi đáp: “Trước đó ngươi có vẽ ảnh chân dung của Tô Chiếu.”

Ngưu Hữu Đạo nghi hoặc hỏi: “Vẽ ảnh chân dung của nàng ta có liên quan gì đến chiến mã?”

Quản Phương Nghi nói: “Nước Tề có một nơi gọi là Hãm Âm Sơn, là căn cứ hiếm có của quỷ tu trên thế gian. Gia chủ của Hãm Âm Sơn là Quỷ mẫu. Trước đây, một thuộc hạ của Đại vương Tây viên Hạo Vân Thắng vì muốn theo đuổi ta mà khoe khoang gã là tâm phúc của Hạo Vân Thắng, đã từng thổ lộ một bí mật với ta. Nhưng tên khốn đó thật không may, vừa mới rời khỏi chỗ của ta đã bị triều đình bắt lại, cũng không biết là phạm vào chuyện gì, đồng thời cũng có thêm vài thuộc hạ của Hạo Vân Thắng bị bắt. Gã chỉ là một trong số đó. Tuy nhiên, còn chưa kịp thẩm vấn gã, gã đã lăn ra chết vì bệnh. Cái chết đúng là có chút kỳ quặc. Cho nên, ta nhớ rất rõ chuyện mà gã nói với ta khi đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play