Đạo Quân

Chương 437: Nổi Trận Lôi Đình


6 tháng

trướctiếp

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh một tiếng: “Đòi? Cô vẫn chưa hiểu sao? Thứ này ai dám công khai đòi, chỉ có thể âm thầm cướp, ai dám ngoi đầu lên cầm thứ này lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích. Điểm ấy trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, cho dù có người bước vào cánh cổng này ra ngoài cũng sẽ bị lục soát kỹ.”

Hắn vừa ngồi trở lại trên ghế nằm chưa năm được một lát bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, giọng Phong Ân Thái từ xa truyền đến: “Lão đệ, Ngưu lão đệ!”

Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên đứng dậy, thấy Phong Ân Thái dẫn hai đệ tử bước nhanh đến. Lệnh Hồ Thu cũng đi theo sau, chắc hẳn vẫn luôn ở bên đó trông chừng Phong Ân Thái.

Phong Ân Thái bước vừa cửa liền chụp cánh tay Ngưu Hữu Đạo nói: “Lão đệ, sư môn có tin.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Có quyết định rồi?”

“Đã có quyết định!” Phong Ân Thái gật đầu lại lắc đầu cười khổ: “Không tránh khỏi phê bình ta một trận.”

Ngưu Hữu Đạo: “Mắng huynh là chắc rồi, đổi lại là ta, có khi đã trục xuất huynh khỏi sư môn...”

Phong Ân Thái: “Cái tên này...”

Ngưu Hữu Đạo gỡ ngón tay lão ra: “Lão Phong, không cần nói nhảm nữa đâu, còn kéo dài nữa hoàng đế không chờ được sẽ có kẻ mất mạng đấy. Bất cứ lúc nào người ta cũng có thể tìm lý do để đuổi chúng ta ra khỏi đây, thậm chí đuổi chúng ta ra khỏi thành, vậy coi như chúng ta vui rồi. Nói đi, tình hình như thế nào, Thiên Ngọc môn có ý gì?”

Phong Ân Thái: “Ý của sư môn rất đơn giản, ở ngoài tầm với, thế lực Thiên Ngọc môn không vươn sang được đây, chưởng môn trực tiếp hạ lệnh từ bỏ, văn điệp cho phép xuất cảnh mười vạn chiến mã không giữ tờ nào, từ bỏ hết, xử trí thế nào cũng được, tóm lại phải để người ngoài biết đồ đã được chuyển nhượng, đã không còn trên tay chúng ta.”

Ngưu Hữu Đạo chế nhạo nói: “Không phải huynh muốn bán lấy tiền sao? Lòng vòng một hồi, treo lâu như vậy hóa ra vẫn cùng một ý với ta!”

Phong Ân Thái chắp tay cầu xin tha thứ: “Lão đệ, coi như lão ca ca ta sai rồi, đệ cũng đừng giễu cợt nữa, bắt đầu chính sự nào!” Chụp lấy tay Ngưu Hữu Đạo, vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Chính sự quan trọng! Như lời đệ nói, chờ thêm nữa e là hoàng đế sẽ đuổi chúng ta ra khỏi thành, sẽ chết người đấy!”

Lệnh Hồ Thu nhẹ nhàng thở ra: “Đã sớm nên làm như vậy.”

Phong Ân Thái quay đầu: “Lệnh Hồ huynh, khó xử của ta, huynh cũng phải hiểu, văn điệp cho phép xuất cảnh mười vạn chiến mã đấy. Không được sư môn đồng ý, ta dám nói vứt là vứt sao? Ai gánh nỗi trách nhiệm này!”

“Còn may, Thiên Ngọc môn coi như sáng suốt, không hám lợi đen lòng.” Lệnh Hồ Thu ha ha một tiếng, phủi phủi tay: “Nhanh xử lý đi!”

Ngưu Hữu Đạo lập tức quay đầu khẽ gật đầu với Hắc Mẫu Đơn, Hắc Mẫu Đơn đi ra sau lấy mười văn điệp được giấu ra giao cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đếm đồ, chụp tay Phong Ân Thái, ném vào tay lão: “Không thiếu tờ nào đâu, huynh kiểm tra cẩn thận đi.”

“Không cần kiểm tra!” Phong Ân Thái lại đẩy trở về: “Lão đệ cứ xử lý là được.”

Ngưu Hữu Đạo: “Huynh bớt mơ đi, ta không rảnh đi kiếm chuyện đâu.”

Phong Ân Thái đẩy ra: “Không phải ý ta, là ý sư môn.”

Ngưu Hữu Đạo trợn mắt nói: “Huynh nói cho rõ ràng xem nào, có ý gì?”

Phong Ân Thái phất tay gọi, nhận tờ giấy một đệ tử đưa đến, chuyển giao cho Ngưu Hữu Đạo: “Mật tín vừa phiên dịch ra, ý của Thiên Ngọc môn không sót một chữ, tất cả bên trong, ta không dám dấu một chữ, lão đệ cứ xem sẽ biết.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức cầm thư, càng xem sắc mặt càng đen.

Lệnh Hồ Thu cũng vội bu lại duỗi cổ sang xem.

Vừa bắt đầu thư quả nhiên là chửi mắng Phong Ân Thái, nói chờ chuyện bên Tề quốc chấm dứt sẽ xử trí Phong Ân Thái.

Nội dung sau đó có ý là, Thiên Ngọc môn bảo Phong Ân Thái giao chuyện này cho Ngưu Hữu Đạo xử lý. Mặc kệ Phong Ân Thái ký khế ước gì đều lệnh Phong Ân Thái bảo Ngưu Hữu Đạo lập tức giao ra và hủy đi. Thiên Ngọc môn muốn phủi sạch quan hệ hoàn toàn với việc này, bất chấp cuối cùng sự việc xử lý như thế nào đều để Ngưu Hữu Đạo và ba phái gánh.

Lý do là, Ngưu Hữu Đạo xảo trá, Phong Ân Thái rất có thể là trúng Ngưu Hữu Đạo gian kế.

Cho dù Phong Ân Thái có lỗi gì, sự tình đều là vì Ngưu Hữu Đạo mà ra, Thiên Ngọc môn sẽ không giúp Ngưu Hữu Đạo chùi đít lần này.

Sau khi đồ giao cho Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cứ tự giữ lấy, tặng người ta cũng được, bán lấy tiền cũng được, Thiên Ngọc môn tất thảy không hỏi, mặc cho Ngưu Hữu Đạo xử trí, tóm lại không thể để Thiên Ngọc môn lại có bất kỳ liên quan gì đến việc này.

Nếu Ngưu Hữu Đạo không đồng ý, khiến Thiên Ngọc môn khó sống, Ngưu Hữu Đạo hắn cũng đừng mong tốt hơn. Lợi ích rượu kia có tổn hại hay không, Thiên Ngọc môn cũng không để ý, sẽ lập tức phái người chạy tới quận Thanh Sơn, tiêu diệt ba phái và tất cả thế lực của Ngưu Hữu Đạo đang có.

Đương nhiên, Thiên Ngọc môn không phải người nói lời không giữ lời, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để bản thân Thiên Ngọc môn nguy hiểm. chỉ cần Ngưu Hữu Đạo đồng ý, chuyện Phong Ân Thái cam kết, đồng ý chia lợi nhuận rượu cho ba phái, Thiên Ngọc môn sẽ thực hiện. Bành Hựu Tại lấy thân phận chưởng môn ra cam đoan, quyết không nuốt lời!

Cuối cùng, trong thư nói rõ với Phong Ân Thái đưa thư này cho Ngưu Hữu Đạo xem!

Nội dung trong thư, cho dù Lệnh Hồ Thu nìn thấy cũng ngứa răng.

Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo lại hết sức bình tĩnh, trả thư lại cho đối phương.

Phong Ân Thái nhận thư giao cho đệ tử bên cạnh, cười nói với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ đã thấy rõ rồi chứ?”

Ngưu Hữu Đạo vân đạm phong khinh nói: “Phong lão ca, quên nói cho ngươi, ta xuất thân sơn dã, thực ra có rất nhiều chữ không biết, đọc không hiểu, cũng lười đọc. Haizz, hôm nay khí trời tốt thật.” Hắn chắp hai tay sau lưng, định đi.

“Khụ khụ!” Lệnh Hồ Thu nắm tay vội ho một tiếng, nín cười đến cực khổ.

“...” Phong Ân Thái trợn tròn mắt tại chỗ, không biết chứ? Đây là lý do quái gì? Lão vội vàng níu hắn lại, lại cướp thư từ tay đệ tử, nhét vào tay Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, đệ xem lại đi.”

“Xem cái gì, ta nói ta không biết chữ, không cách nào xem được, các ngươi cứ từ từ xem đi.” Ngưu Hữu Đạo từ chối nhận.

“Đừng!” Phong Ân Thái cứ kéo lấy hắn không thả: “Đệ không hiểu thì ta đọc cho đệ nghe có được không?”

Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quay người, một tay cướp thư về, chỉ vào mũi Phong Ân Thái mắng: “Họ Phong kia, chuyện này như thế nào ngươi hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, thế nào gọi là lão tử xảo trá? Thế nào gọi là ngươi trúng kế của ta? Ngươi thành thật nói ra đi, ngươi muốn đẩy trách nhiệm nên đã báo lên trên cái chó gì!”

“Làm càn!” Đệ tử Thiên Ngọc môn một bên đứng ra, ngăn cản Ngưu Hữu Đạo vô lễ với sư bá của mình.

“Muốn đánh đúng không? Hắc hắc! Ta rất mong chờ đây, ta đang muốn làm lớn chuyện lên một chút!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh một tiếng, lại hét lên một tiếng: “Người đâu!”

Rầm rầm! Bên ngoài lập tức xông vào một đám tu sĩ, trong phòng lập tức có vẻ hơi chen chúc.

“Ngươi là cái thá gì, lúc nào đến phiên ngươi ra mặt?” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào tên đệ tử Thiên Ngọc môn kia nói: “Đến đi. động tay cho ta xem thử nào, ngươi tin ta sẽ làm thịt ngươi không, ngươi chết cũng chỉ vô ích thôi, chắc chắn Bành Hựu Tại cũng chẳng rên một tiếng đâu!”

Đệ tử kia lập tức thẹn quá hoá giận, tay cầm chuôi kiếm.

“Xuống dưới, cút ra ngoài, không phải chuyện của ngươi, làm loạn cái gì!” Phong Ân Thái lôi đệ tử ra, phất tay ra hiệu những kẻ không liên quan cùng lui xuống.

Hắc Mẫu Đơn nhẹ gật đầu, đệ tử ba phái lần lượt đi ra.

Đệ tử Thiên Ngọc môn kia không thể không ngậm nhục rời đi.

Ngưu Hữu Đạo lại giữ lại: “Đừng đi, ta nhìn Thiên Ngọc môn các ngươi không vừa mắt, môn hạ Bành Hựu Tại sao đều là phế vật như vậy?”

Đệ tử kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Phong Ân Thái lại khoát tay, bảo gã rời đi nhanh một chút rồi lại cười nói với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, đệ đâu cần phải bực bội với hắn chứ? Đệ thế này là cố ý kiếm chuyện đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp