“Liên quan gì đến ngươi!” Hạo Thanh Thanh quay lại mắng, thiếu chút nữa thì phun cho y một bãi nước bọt.
Hô Diên Uy cười gian: “Ta đi cùng ngài đi, chúng ta cùng đi thăm, ngài đưa ta đi làm quen một chút?”
Đợi nửa ngày không thấy Ngưu Hữu Đạo, y rất tò mò với vị gia hỏa nổi danh mà không gặp được này, cộng thêm cảnh tượng vừa rồi, y rất muốn xem thử xem Ngưu Hữu Đạo này là người thế nào.
“Quỷ mới cần ngươi cùng… cùng….cùng..” Hạo Thanh Thanh quay sang mắng, được nửa câu, tiếng nói nhỏ dần, hai mắt xoay tròn. Phụ hoàng vẫn hy vọng nàng tiếp xúc lui tới với gã nam nhân đê tiện này nhiều một chút, nếu nói là đi chơi cùng y, khẳng định phụ hoàng sẽ ủng hộ.
Nghĩ xong xuôi, nàng cười hì hì với Bùi nương tử: “Tam nương, Hô Diên Uy cũng mở miệng rồi đó, ngươi cho ta đi chơi cùng y đi.”
Sắc mặt Bùi nương tử trầm xuống. Làm sao không biết tâm tư quỷ củ nàng.
Người tụ tập xem náo nhiệt ở đây đã giải tán dần, có người bay đi, có người chậm rãi vừa đàm luận vừa đi xuống núi.
“Hai cái đầu kia là hai đồng bạn của Huyền Tử Xuân sao?”
“Đúng vậy! Ta đã từng gặp, không sai đâu, nếu không, người ta cũng không cần ném hai cái đầu đó cho Huyền Tử Xuân!”
“Ai chà, Ngưu Hữu Đạo này ác thật, giết Huyền Tử Xuân thì thôi, trước khi giết nàng ta còn phải nhổ cỏ tận gốc, đồng bọn của nàng ta cũng không tha!”
Phần lớn người ở đây không biết chuyện Ngưu Hữu Đạo bắt hai đồng bạn của Huyền Tử Xuân làm con tin, còn cho rằng hắn tới chậm là vì bận đuổi theo giết hai người đó, khiến cho không ít người muốn khiêu chiến phải hãi hùng khiếp vía.
“Đông gia, kết thúc rồi, đi thôi!”
Thấy Tô Chiếu vẫn còn đứng yên trầm mặc ở đó, xung quanh không còn ai, Tần Miên gọi.
“Ừm!” Tô Chiếu gật đầu, chậm rãi quay đi.
Khi nhóm người đến giữa sườn núi, có người bay tới bẩm báo: “Đông gia, Ngưu Hữu Đạo không đến phi bộc đài mà tới phủ Đại Hành Lệnh đưa thiếp mời.”
Tô Chiếu, Tần Miên, hai người nhìn nhau, không hiểu Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì…
Tả phủ, trong đình viện, Tả Đức Tụng tóc mai điểm bạc cầm bái thiếp đi qua đi lại suy ngẫm.
Tả Đức Tụng là chủ nhân Tả phủ, quan cư chức Đại hành lệnh, chưởng quản việc kết giao với các nước của nước Tề.
Nhi tử của y, Tả An Niên, hiện đang làm sứ thần ở nước Triệu, cũng coi như có quen biết với Ngưu Hữu Đạo.
Pháp sư tọa trấn Tả phủ Tiền U bước nhanh vào hỏi: “Tả công tìm thuộc hạ?”
“Ngươi xem cái này xem, Ngưu Hữu Đạo này có phải Ngưu Hữu Đạo đã giết sứ thần nước Yến không?” Tả Đức Tụng đưa bái thiếp cho y xem.
Tiền U nhận thiếp xem qua, gật đầu: “Xem nội dung thì đúng là hắn!”
Tả Đức Tụng hỏi: “Không phải hắn đang ở phi bộc đài tiếp nhận ai đó khiêu chiến sao? Không phải Trần Biệt còn tới xem sao? Sao lại chạy đến bái kiến ta?”
Trần Biệt cũng là pháp sư trong phủ y.
Tiền U cũng không hiểu, trầm ngâm, nói: “Để thuộc hạ tự mình đi xem sao.”
Lát sau, y đã xuất hiện ngoài cửa Tả phủ, những người khác không biết nhưng thấy Lệnh Hồ Thu thì y hơi sững sờ, cau mày hỏi: “Lệnh Hồ Thu?”
Lệnh Hồ Thu chắp tay chào: “Tiền Huynh!”
Tiền U giơ bái thiếp lên, nhìn Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ai là Ngưu Hữu Đạo?”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay cười nói: “Chính là tại hạ! Tại Kim Châu nước Triệu tại hạ có từng quen biết với Tả Huynh. Tả Huynh từng mời ta đến kinh thành nước Tề du ngoạn, lần này đã đến, ta cũng nên đến nhà bái phỏng!
Tiền U cũng không biết có chuyện này không. Tả An Niên còn đang ở nước Triệu, hiện giờ y cũng không thể xác nhận được. Nhưng y vẫn phải xác nhận thân phận Ngưu Hữu Đạo, bèn hỏi Lệnh Hồ Thu: “Hắn là Ngưu Hữu Đạo thật sao?”
Lệnh Hồ Thu vội nói: “Không thể giả được. Ta có thể bảo đảm!”
Tiền U lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không tới phi bộc đài tiếp nhận khiêu chiến của Huyền Tử Xuấn ao?”
Ngưu Hữu Đạo phát hiện, Huyền Tử Xuân này nổi tiếng thật rồi, ngay cả ở đây cũng có thể mở miệng ra là nhắc đúng tên, bèn cười đáp: “Không có lý do ai khiêu chiến ta là ta phải ngoan ngoãn tới tiếp.”
“Chờ một lát!” Tiền U bỏ lại một câu, đầy nghi ngờ bước nhanh quay vào.
Lát sau, y quay ra, sảng khoái nói: “Tả công đã đồng ý gặp ngươi, nhưng Lệnh Hồ Huynh đã báo quy củ nơi này với ngươi chưa?”
Lệnh Hồ Thu mới thì thầm vài câu, Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Theo quy củ, bên này chỉ có thể cho hai người Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu vào phủ, còn hạ cấm chế trên hai người, phòng ngừa họ sẽ làm ra chuyện nguy hiểm bất ngờ nào đó trong Tả phủ, những người khác bị ngăn ở bên ngoài.
Hai người vào phòng khách Tả phủ, chờ thêm một lát, có người dâng trà đãi khách.
Không bao lâu sau, Tả Đức Tụng và Tiền U đi vào.
Tả Đức Tụng vào phòng khách liền cười hỏi: “Vị nào là anh hùng hảo hán ám sát sứ thần nước Yến đây?”
Hai vị khách đến thăm liền vội vàng đứng dậy thi lễ, Ngưu Hữu Đạo trả lời: “Anh hùng hảo hán thì không dám, bị buộc phải làm thôi, chẳng có cách nào khác, khiến Tả đại nhân chê cười rồi.”
Tả Đức Tụng ngồi xuống ghế chủ nhà, cười nói: “Ta cũng có nghe nói đến chuyện khiêu chiến ở phi bộc đài, vì sao ngươi không đi, sợ sao?”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đáp: “Ta không so đo với người chết!”
Tả Đức Tụng ngạc nhiên hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Người khiêu chiến đã chết, đương nhiên ta không cần phải tới.”
“A!” Tả Đức Tụng hiểu ra, chắc Ngưu Hữu Đạo đã sớm hạ độc thủ giết người khiêu chiến, lại hỏi: “Không biết tại sao hảo hán lại tới đây?”
“Ở Kim Châu, tại hạ có quen với Tả Huynh…”
Tả Đức Tụng dứt khoát khoát tay ngắt lời: “Ta còn có công vụ cần xử lý, không cần nói những lời vô nghĩa. Là Dung Bình Quận Vương nước Yến cầu lấy chiến mã mà đến phải không?”
Ngưu Hữu Đạo thầm khen, không hổ là đại thần chưởng quản ngoại sự của nước Tề, nhưng hắn lắc đầu: “Tả đại nhân nói quá rồi, nếu nước Tề có thể cho ta chiến mã, đương nhiên ta sẽ vui sướng không kìm nổi, nhưng ta cũng biết cân lương của mình, chuyện này ta không đủ khả năng. Tả đại nhân đã hỏi rõ, ta cũng không cần che giấu gì nữa, không dối gạt Tả đại nhân, lần này ta đến để đòi nợ!”
“Đòi nợ?” Tả Đức Tụng sững sờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Đòi nợ gì? Là nhi tử ta nợ tiền ngươi sao?”
Lệnh Hồ Thu cũng mờ mịt. Y vẫn đi theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, quả thực không mò ra được đường hướng của hắn, không biết giờ hắn đang định chơi trò gì.
“Cũng không phải! Hạo Thanh Thanh, chắc Tả đại nhân không xa lạ gì?”
Tả Đức Tụng hơi nhướn mày: “Trưởng Công chúa? Ngươi nói là Trưởng Công chúa nợ tiền ngươi?”
“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu. Hắn đã đến tận đây, há có thể không biết thân phận của Hạo Thanh Thanh, rồi thở dài: “Ta không vào được hoàng cung đại nội, cho nên đành nhờ Tả đại nhân thông báo với trưởng Công chúa giúp một tiếng, nên trả tiền nợ ta rồi!”
Dù sao Tả Đức Tụng cũng hơi kinh ngạc: “Không thể nói lung tung được, làm sao Trưởng Công chúa lại nợ tiền ngươi được?”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng y vẫn nghĩ, đối phương đã tìm đến tận nhà nói vậy, hẳn là sẽ không nói hươu nói vượn.
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Năm ngoái Trưởng Công chúa cải trang tới Băng Tuyết Các du ngoạn đã thiếu nợ.”
Chuyến du lịch lần ấy của Hạo Thanh Thanh là bí mật tiến hành, hơn nữa còn được bảo mật nghiêm ngặt, không tuyên bố công khai ra ngoài, nếu công khai ra có thể hình dung được mức độ nguy hiểm, vì vậy, Tả Đức Tụng cũng không biết việc này, nhưng cũng biết là nó có thể xảy ra, chỉ hỏi: “Nợ ngươi bao nhiêu tiền? Có đáng để ngươi chạy từ nước Yến đến nước Tề đòi nợ không?”
Ngưu Hữu Đạo duỗi hai ngón tay: “Không nhiều, hai triệu kim tệ!”
“…” Tả Đức Tụng không nói gì. Hai triệu kim tệ còn không nhiều? Vậy bao nhiêu mới gọi là nhiều?
Tiền U bên cạnh nghe vậy cũng không nhịn được mà xem phản ứng của Tả Đức Tụng.
“…” Lệnh Hồ Thu cũng dại mặt ra. Làm sao Trưởng Công chúa nước Tề có thể nợ kẻ này nhiều tiền như vậy được?
Vừa nãy nghe Ngưu Hữu Đạo nói mục đích đến đây không phải vì chiến mã, y còn nghĩ rằng hắn đang khéo léo mượn cớ thôi, giờ nghe con số nợ này lại nghi ngờ. Suốt cả quãng đường kẻ này không chút hoang mang, không giống người đi làm chính sự, sẽ không phải chỉ lấy chiến mã làm cớ, lợi dụng mấy phái trợ lực, được bảo vệ tốt, chạy đến nước Tề đòi nợ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT