Đợi Công Tôn Bố lui ra Hắc Mẫu Đơn nói: “Ta đi chuẩn bị nước nóng.” Nàng biết thói quen sinh hoạt của Ngưu Hữu Đạo, vừa đặt chân đến chắc chắn phải ngâm bồn tắm.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu: “Ngươi đi ra cổng chờ, người của Hầu Tử hẳn sắp đến rồi, ngươi đi tiếp ứng một chút.”
Đúng như lời hắn nói, rất nhanh đã có người đến cửa, là Viên Phong cải trang tới.
Hắc Mẫu Đơn dẫn Viên Phong đến thư phòng chính trong nội trạch, Ngưu Hữu Đạo đang ở trong chờ.
“Đạo gia!” Sau khi Viên Phong hành lễ gặp mặt liền nói: “Lão đại bị người của “Bạch Vân Gian” để mắt nên bảo ta đến gặp ngài.”
Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo mặt trầm xuống: “Bạch Vân Gian là cái quỷ gì?”
Viên Phong: “Bạch Vân Gian là thanh lâu lớn nhất kinh thành Tề quốc.”
“Thanh lâu?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, hồ nghi nói: “Hầu Tử không phải người đi thanh lâu, sao lại bị người của thanh lâu để mắt, tình huống như thế nào?”
“Bản thân lão đại cũng không rõ, chắc liên quan đến lần ra tay giúp người kia...” Viên Phong nói lại tình hình hôm Viên Cương cứu tiểu kỳ kia: “Lão đại là người rất cảnh giác, Đạo gia ngày cũng biết, muốn theo dõi lão đại mà không bị lão đại phát hiện rất khó, sau ngày đó, lão đại liền phát hiện có người đang theo dõi hắn, về sau đã bố trí người phản trinh sát biết được nơi đối phương ra vào là Bạch Vân Gian. Mà hình như người của Bạch Vân Gian cũng cố ý tiếp cận lão đại, lão đại tạm thời vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của bọn hắn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể kinh doanh chốn ăn trơi lớn nhất kinh thành không thể không có chút bối cảnh, tình hình Bạch Vân Gian này như thế nào?”
Viên Phong: “Bà chủ Bạch Vân Gian là Tô Chiếu, là hàng riêng của đại vương Tây viện Hạo Vân Thắng Tề quốc, điểm này đã được Hô Diên Uy xác nhận, chắc chắn không sai.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, tại sao lại mọc ra một đại vương Tây viện Tề quốc, tại sao theo dõi Hầu Tử? Tô Chiếu bà chủ Bạch Vân Gian...
Lông mày đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong đầu hiện lên từ “Chiếu tỷ”.
Có điều suy nghĩ này lại bị hắn phủ định, không thể nào. Với hiểu biết của hắn về Thiệu Bình Ba, nếu thật sự biết được thân phận Viên Cương không thể còn có ý đồ tiếp cận, chẳng lẽ sợ bên này không biết sao?
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nói với Hầu Tử, nếu có cơ hội thích hợp thử tiếp xúc với Tô Chiếu này, tìm hiểu rõ ngọn nguồn của nàng ta, ngoài ra nhớ kỹ diện mạo nàng ta, ta có chỗ cần dùng!”
Viên Phong gật đầu: “Được! Đạo gia, như không có phân phó khác, ta đi trước.”
“Không vội!” Ngưu Hữu Đạo trầm mặt xuống: “Người của các ngươi bán tào phớ ở đầu đường là thế nào?”
“Đây là lão đại an bài...” Viên Phong nói kỹ chuyện này.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng Hắc Mẫu Đơn thầm chậc chậc lấy làm lạ, phát hiện Viên Cương kia trâu thật. Hắn ta đã dùng phương thức này trực tiếp mang nhiều người như vậy đánh thẳng vào kinh thành Tề quốc, gan đủ lớn đấy. To gan hơn nữa là, dám vừa đến đã trực tiếp bắt cóc nhi tử Thượng tướng quân Tề quốc.
Ngưu Hữu Đạo mặt mày căng thẳng, chuyện tào phớ tạm thời gác lại nhưng một chuyện khác đã khiến hắn trợn tròn mắt. Hầu Tử đã mang nhiều người như vậy đến Tề quốc công nhiên thao luyện, thật đúng là không sợ xảy ra chuyện. Trầm giọng nói: “Cho dù thân phận của các ngươi qua ải nhưng hơn hai trăm người kia thì sao? Lai lịch thân phận có thể qua cửa trót lọt sao?”
Viên Phong nói: “Đạo gia, vấn đề thân phận lão đại đã sắp xếp hết, đều qua được kiểm tra!”
Nếu đã nói vậy, Ngưu Hữu Đạo tin Hầu Tử không phải người hồ đồ, thực sự khiến hắn lo lắng là chuyện khác: “Các ngươi mạo danh thay thế thân phận năm biên quân, vậy mười mấy biên quân đi kêu oan cứu được đâu?”
Nói đến chuyện này, Viên Phong vò đầu: “Ở khu vực biên cảnh Triệu quốc, chúng ta đã chuẩn bị một nơi bí mật, một khi có gì ngoài ý muốn người sẽ phân tán rời đi gặp nhau ở đó. Lão đại để bọn hắn ẩn nấp ở đó, chờ chuyện chúng ta bên này kết thúc, oan khuất của bọn hắn tự nhiên cũng rửa sạch, không cần lo bị diệt khẩu, lúc đó để bọn hắn tự do cũng không muộn.”
Ngưu Hữu Đạo mặt không chút thay đổi nói: “Các ngươi không sợ bọn họ để lộ bí mật?”
Viên Phong: “Lúc đầu chúng ta cũng lo lắng như vậy, lão đại nói bọn hắn sợ bị diệt khẩu, không còn dám về Tề quốc, không cần lo bị lộ bí mật.”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi thăm kỹ càng vị trí cứ điểm bí mật, Hầu Tử là hạng người gì hắn hiểu rất rõ, hắn ta có một mặt tâm ngoan thủ lạt nhưng cũng có một mặt tâm từ nương tay, cần phải xem đối với hạng người gì, trong tình huống bất ngờ, chuyện lo lắng nhất vẫn sẽ phát sinh.
“Hầu Tử từng công khai lộ mặt bên cạnh ta, bên này không chừng có người biết hắn, bảo hắn cẩn thận, cố gắng ít xuất đầu lộ diện.”
“Đạo gia yên tâm, bên Đậu hũ quán lão đại giờ trên cơ bản đã không cần đích thân ra mặt quản lý nữa.”
Đợi Viên Phong rời đi, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt đứng yên tại chỗ, hồi lâu không động đậy.
Hắc Mẫu Đơn tiễn khác trở về, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Chỗ ẩn thân của mười mấy biên quân kia ngươi cũng vừa nghe thấy rồi đấy, bảo Công Tôn Bố cử người đi giải quyết hết!”
Hắc Mẫu Đơn sửng sốt, do dự nói: “Kỳ thật Viên gia nói không sai, bọn hắn lo lắng diệt khẩu, tất không dám tùy tiện ra ngoài!”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Nghe kỹ, một người sống cũng không được lưu lại, dù cho chỉ một kẻ chạy thoát cũng phải lập tức báo cho ta biết, lập tức đi làm!”
“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn chỉ có thể đồng ý, quay người rời đi làm theo.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt đi qua đi lại trong thư phòng, có lẽ phán đoán của Hầu Tử đúng, nhưng chuyện này có rất nhiều nhân tố không thể dự đoán. Lỡ như có người nhớ quê đột nhiên chạy về trước thì sao? Một khi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Hầu Tử sẽ đột nhiên rơi vào hiểm cảnh không thể đoán được.
Có một số việc Hầu Tử sẽ không làm, vậy thì hắn đành phải làm, dù sao hắn cũng không nghĩ mình là người tốt lành gì.
Không lâu sau, Công Tôn Bố đưa đến một chồng giấy, đều là những chuyện liên quan đến kinh thành Tề quốc mà hắn muốn biết.
Ngâm mình trong nước nóng Hắc Mẫu Đơn đã chuẩn bị sẵn, cầm từng trang giấy chậm rãi xem...
Tới giữa trưa, trong ngôi đình giữa đình viện, Ngưu Hữu Đạo vẫn đang ngồi trong đó ngẫm nghĩ những nội dung ghi trên trang giấy.
Hắc Mẫu Đơn thì ngồi cạnh hai chân bắt chéo, đang nhìn nội dung Ngưu Hữu Đạo đã đọc trước mặt, thỉnh thoảng lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện người này khi nghiêm túc trông cũng rất được đấy.
Lúc này Công Tôn Bố đi vào, bẩm báo nói: “Đạo gia, chuyện người đến kinh thành không biết ai công bố, ngay cả địa chỉ của người cũng bị lộ. Thám tử nghe được chút phong thanh, có không ít tu sĩ đang tìm nơi dựa dẫm ở khắp nơi kia dường như đều muốn tìm người khiêu chiến.”
Hắc Mẫu Đơn cười lạnh: “Xem ra có vài người không biết sống chết muốn mượn danh Đạo gia để nổi bật rồi.”
Dứt lời, lại phát hiện Ngưu Hữu Đạo vẫn đang nhìn thứ trong tay, chẳng hề có ý định ngẩng đầu lên.
“Đạo gia, tin người bí mật vào kinh thành Tề quốc đã có người để lộ ra ngoài...” Công Tôn Bố nghĩ hắn không nghe thấy, thuật lại lần nữa.
Ngưu Hữu Đạo vẫn không ngẩng đầu lên, có điều có đáp lại, nhàn nhạt một tiếng: “Biết rồi.”
Bộ dạng căn bản không thèm để ý của hắn khiến hai người hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, giọng Lệnh Hồ Thu truyền đến: “Lão đệ, đang làm gì đấy?”
Thấy Lệnh Hồ Thu tới, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cười nói: “Xem chút tình hình kinh thành.” Tiện tay đưa đồ trong tay cho Hắc Mẫu Đơn.
Lệnh Hồ Thu liếc mắt nhìn chồng giấy, nếu thật sự là tình hình bên Tề kinh cũng không phải không thể lý giải, bởi vì y biết nhân thủ của Thiên Ngọc môn và những môn phái kia đã tới đây trước, có sưu tập được chút tin tức liên quan cũng không có gì lạ.
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn chằm chằm ba bình rượu con màu trắng trên tay y, hỏi một tiếng: “Rượu?”
Lệnh Hồ Thu nhấc bình rượu lên mỉm cười nói: “Quận Thanh Sơn các ngươi sản xuất đây, đắt kinh người, cá nhân ta không nỡ mua, vừa có người tặng ta vài bình, uống hai chén chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT