Hô Diên Uy la hét bảo giải tán còn mình thì vung tay đi trước, lúc đi dường như vẫn chưa hả giận, không thèm chào hỏi Viên Cương.
Viên Cương im lặng lắc đầu với một đội viên trong đám người, vị kia ngầm hiểu ngầm chào hỏi với những người khác rồi lục tục rút lui.
Sở dĩ Viên Cương tuyển ba trăm người cũng là cách che giấu, không phải người của hắn thì cũng để Hô Diên Uy tuyển đến hẵng nói, thật sự không cần, sau này muốn đá ra còn chẳng phải chỉ là chuyện một câu nói của hắn ta sao. Huống hồ cũng thực sự là cần có vài người khác để che giấu.
Hắn ta cũng không có ý định mang hết toàn bộ người của mình bên cạnh, trong tối cũng cần có người làm việc...
Bạch Vân Gian, Tô Chiếu đứng trên ban công nhìn mấy cô nương đang múa trong sân.
Tần Miên leo lên ban công, đi đến bên cạnh nàng nói: “Người cử đi điều tra đã về, tuyển người kết thúc rồi.”
Tô Chiếu: “Một Đậu hũ quán tuyển nhiều người như vậy làm gì, có bận rộn hơn nữa cũng không đến mức phải tuyển ba trăm người chứ?”
Tần Miên: “Nói là muốn mở từng điểm ở cả kinh thành để bán.”
Tô Chiếu lắc đầu: “Nhà quyền quý đúng là nhà quyền quý, bán quà vặt mà cũng làm lớn như vậy. Xem ra một năm Hô Diên Uy cũng kiếm được không ít. Tuyển người thế nào?”
Tần Miên cười nói: “Nhận người địa phương nhưng náo nhiệt lắm, nghe nói là có hơn vạn người, vì tuyển người, An Thái Bình và Hô Diên Uy còn gây ra chút mâu thuẫn.”
Tô Chiếu nghiêng đầu nhìn, hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vì hai cái lão đầu, một người thiếu chân, một người thiếu tay...” Tần Miên thuật lại tình hình.
“Lão binh không chết, chỉ tàn lụi...” Tô Chiếu tự lẩm bẩm, đôi mắt sáng dường như rơi vào một loại cảm xúc nào đó.
Tần Miên cười nói: “An Thái Bình này toàn nói ra những lời kỳ lạ nhưng có cảm giác tiếp xúc được tâm hồn người khác.”
Tô Chiếu tự nhủ: “Là một nam nhân tình cảm.”
Tần Miên: “Đừng nói chủ nhân, ta cũng cảm thấy An Thái Bình này càng ngày càng thú vị. Ta cũng muốn tiếp xúc giao lưu với hắn, để ta tìm cơ hội tiếp xúc thử.”
Tô Chiếu: “Thử đi thăm dò hai người thiếu tay cụt chân kia đi.”
“Ừm!” Tần Miên gật đầu. “Đã sắp xếp người đi điều tra rồi.”
“Chuyện thuyền thế nào rồi?”
“Trước mắt tất thảy đều thuận lợi.”
Hô Diên phủ, trong hoa viên, một nam tử cơ thể cường tráng đang kéo cung bắn tên, một mũi tên rơi vào vị trí hồng tâm ở phía xa.
Ánh mắt nam tử sáng ngời có thần, gương mặt râu quai nón có điều có pha lẫn vài sợi bạc, không giận tự uy, chính là thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận Tề quốc.
Phong cách dân tộc du mục trên người ông vẫn không có gì thay đổi, vẫn một thân trang phục dân tộc.
Cho dù trước kia vì Thương Tụng nhất thống thiên hạ, khiến thiên hạ đại đồng, cũng khiến trang phục chư quốc trên cơ bản không khác nhau mấy nhưng dân tộc du mục bên Tề quốc này sau khi đoạt được một góc thiên hạ thành lập Tề quốc, phục sức thiên hạ đại đồng thành thường phục, phục sức dân tộc du mục lại thành trang phục chính thức, cũng coi như khác biệt giữa Tề quốc với các nước khác.
Phục sức dân tộc du mục trên cơ bản là trang phục vĩnh viễn của Hô Diên Vô Hận.
Quản gia Tra Hổ nước nhanh vào, đến gần lại thả bước đi chậm lại.
Vụt! Sau khi Hô Diên Vô Hận bắn ra một mũi tên, bên Tra Hổ cười nói: “Tướng quân, Tam công tử trở về.”
Hô Diên Vô Hận vốn định bắn thêm mũi tên nữa liền đưa cung ra sau lưng, nhìn mục tiêu phía xa, lẩm bẩm: “Lão binh không chết chỉ lụi tàn! Lão binh không chết chỉ lụi tàn...”
Tùy tùng bên người Hô Diên Uy đều là người của Hô Diên gia, bên cạnh Hô Diên Uy xảy ra chuyện gì đều không giấu được lỗ tai và con mắt ông.
Tra Hổ: “Hình như tướng quân rất cảm khái.”
“Đúng vậy!” Hô Diên Vô Hận cảm khái thở dài: “Không phải xuất thân quân ngũ không thể nói ra được những lời như thế này. Những hoài nghi cuối cùng của ta với hắn coi như đã tan hết. Chỉ là đáng tiếc thôi!”
Tra Hổ: “Thực ra cũng chẳng có gì đáng tiếc hay không đáng tiếc, có thể nói ra lời này chứng tỏ một bầu nhiệt huyết chưa lạnh, nếu có việc vẫn có thể trực tiếp điều động, không cần quan tâm đến những cái khác!”
“Một bầu nhiệt huyết chưa lạnh, nói rất hay!” Hô Diên Vô Hận khen, cung trong tay lại cầm về phía trước, lại rút mũi tên gắn lên dây cung, nhắm chuẩn: “Bảo lão tam đến gặp ta!”
“Rõ!” Tra Hổ rời đi.
Không lâu sau, Hô Diên Uy tới, sau khi hành kiến lễ liền đứng bên cạnh nhìn phụ thân bắn từng mũi tên.
Hai cha còn đều để râu quai nón, còn dài rất giống nhau.
Đợi một hồi lâu, Hô Diên Vô Hận vừa bắn vừa hỏi y: “Nghe nói tuyển người gây động tĩnh không nhỏ, con tuyển người như thế nào?”
Hô Diên Uy mặt mày bất mãn: “Đừng nhắc nữa ạ, chút chuyện nát đấy phiền lòng lắm. phụ thân, An Thái Bình kia đúng là toàn cơ bắp, còn tuyển hai lão đầu thiếu tay cụt chân, người nói như vậy giống làm ăn sao? Nếu là con, á...” Lời vừa nói được một nửa liền cứng đờ.
Y phát hiện Hô Diên Vô Hận đã kéo dây cung nhắm chuẩn đang liếc nhìn y.
Điều này khiến tim y căng ra, mỗi lần phụ thân nhìn y như vậy hình như đều không có chuyện gì tốt.
Vụt! Hô Diên Vô Hận mắt nhìn phía trước, sau khi bắn xong một mũi tên liền kêu lên: “Người đâu, mang xuống, đánh mười quân côn!”
Hô Diên Uy hơi sững ra, đánh ai? Đánh ta sao? Nhìn chung quanh một chút, đoán chừng cũng rất không có khả năng đánh quản gia Tra Hổ.
Cũng không để y kịp nghĩ nhiều, hai tên quân sĩ đi lên hai bên kẹp lấy tay y kéo đi.
Hô Diên Uy kinh hô: “Phụ thân, thế này là sao? Phụ thân, con không phục, con không phục, dù đánh con cũng phải có lý do chứ?”
Hô Diên Vô Hận vứt một câu: “Lão tử nhìn ngươi không vừa mắt chính là lý do, lý do này có đủ không?”
“Đây cũng coi là lý do sao?” Hô Diên Uy hoảng sợ kêu to, nhưng mà quân sĩ chấp hành quân lệnh mặc kệ, thiết diện vô tình, lúc này y khóc lóc kêu gào: “Nương, cứu mạng a! Nương, mau tới cứu con.. A! A! A!...”
Cây gậy to bằng cánh tay trẻ con vung mạnh lên, Hô Diên Uy bị nhấn xuống mặt đất kêu thảm từng tiếng, bộ dạng thê thảm bán sống bán chết.
Hô Diên Vô Hận thờ ơ tiếp tục bắn tên, có điều lại có phân phó khác: “Cố ý điều tra hai người kia có vấn đề gì không? Đi điều tra hai người thiếu tay cụt chân thử.”
“Rõ!” Tra Hổ lĩnh mệnh.
Hô Diên Uy hất hai quân sĩ đỡ mình ra, nước mắt nước mũi chảy dài, ướn bụng thu mông, khập khễnh đi từng bước, mặt mày đau khổ nghẹn ngào: “Con trêu ai ghẹo ai, thấy ngứa mắt là có thể đánh người sao? Hỗ dữ còn không ăn thịt con, thế này có còn thiên lý không...
Tra Hổ đi đến bên cạnh y nhắc nhở: “Tam thiếu gia, vẫn không rõ mình sai ở đâu sao?”
Hô Diên Uy quay đầu nhìn gã: “Hôm nay ta có làm gì đâu? Không nên điều động binh mã của đại ca sao?”
“Xem ra mười quân côn còn chưa đánh tỉnh được người mà, người trở về tự ngẫm nghĩ cho kỹ, không nghĩ ra thì vẫn còn bị đánh nữa!” Tra Hổ vứt lại một câu, chát! Tiện tay còn vỗ mạnh lên mông y một cái, cười bỏ đi.
“A...” Hô Diên Uy kêu lên thê thảm, suýt chút nữa là nhảy lên...
Ban đêm, Tra Hổ đi tới thư phòng, Hô Diên Vô Hận đang cầm sách đọc dưới đèn đêm.
“Tướng quân, hai người kia đã tra rồi, người thiếu chân là Nguyên Đại Hồ, người thiếu tay là Cốc Hữu Niên. Thân phận hai người không có vấn đề, đã sống ở kinh thành khoảng hai mươi năm, rất nhiều người đều quen biết bọn họ, không thể giả. Có điều...”
“Sao ngươi cũng trở nên ấp a ấp úng rồi?”
“Họ là người của “Hắc Phong kỵ”, đã điều tra rõ trong quân tịch không sai!”
Ba chữ “Hắc Phong kỵ” vừa thốt ra, Hô Diên Vô Hận đang cầm sách vẻ mặt chấn động, trong đầu nhanh chóng hiện lên một hình ảnh, một nhóm kỵ binh mặc áo đen miệng gào to “Phong! Phong! Phong! Sau đó như một cơn gió phóng về phía quân địch.
Hắc Phong kỵ được xưng là đệ nhất kỵ binh của Tề quốc năm đó, cũng được xưng là kỵ binh đệ nhất thiên hạ. Về sau phụng mệnh bôn tập, chặn đánh năm mươi vạn đại quân Tấn quốc xâm lấn trên Hắc Thiết sơn, toàn quân ba vạn thiết kỵ bị diệt nhưng cũng chặn được thế công của quân xâm lấn Tấn quốc, chống cự được đến lúc viện quân tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT