Tần Miên trầm mặc, chần chờ nói: “Chủ nhân, ta cảm thấy người này có thể thật sự hơi khác, tình hình ban nãy không giống đang giả vờ... Trên đời này không phải nam nhân nào cũng thế, nam nhân tốt vẫn có, chẳng qua là ít thôi.”

Tô Chiếu cầm thìa múc một muỗng nhỏ cho vào miệng: “Bảo ngươi an bài hắn đi Bạch Vân Gian chơi, an bài thế nào rồi?”

Tần Miên cười khổ: “Ta mượn cớ nhắc với Hồ Diên Uy, nói là ta đã ăn không đậu hũ ở đây nên bảo Hồ Diên Uy dẫn hắn đến Bạch Vân Gian để ta được làm chủ nhà đãi khác, nhưng Hồ Diên Uy nói An Thái Bình chưa từng đi những nơi phong hoa tuyết nguyệt hưởng lạc, không cần gọi, gọi tới cũng tự làm mất mặt.”

Lông mày Tô Chiếu khẽ giật giật: “Trên đời này có mèo chê mỡ sao? Hẳn là ghét bỏ những chỗ như chúng ta?”

Tần Miên: “Không biết, dù sao Hồ Diên Uy cũng nói hắn không phải người ra vào chốn ăn chơi, nói An Thái Bình này chỉ có cơ bắp. theo thông tin tìm hiểu được, hình như người này thực sự có chút cơ bắp, nghe nói rất giỏi bỏ, ở biên quân không được cấp trên thích nếu không với bản lĩnh của hắn đã lăn lộn được nửa chức quan ở biên quân lâu rồi, không đến mức vô danh tiểu tốt thế này.”

“Nói đi thì nói lại, nếu không phải toàn cơ bắp, cũng sẽ không chạy tới kinh thành đòi công đạo, há không biết quan lại bao che nhau, người dám buôn lậu chiến mã phía trên há có thể không có chút bối cảnh! Có điều đầu óc của người này cũng không đần, biết tìm Hô Diên Vô Hận, nếu tìm những người khác e đã phải chết không có chỗ chôn rồi!”

Tô Chiếu chậm rãi ăn uống nói: “Ngươi đi tìm hắn, bảo hắn lên đây một chuyến, cứ nói ta tìm hắn.”

Tần Miên không biết nàng đang có ý đồ gì, tuân mệnh rời đi.

Có điều chưa đi được bao lâu đã một mình trở về, cười khổ nói: “Hắn không chịu tới.”

Tô Chiếu: “Không nói ta tìm hắn?”

Tần Miên thở dài: “Ta nói rồi, hắn nói có gì không hài lòng thì tìm chưởng quỹ, còn chuyện khác thì bảo chúng ta đi tìm Hồ Diên Uy.”

Tô Chiếu đảo thìa trong chén: “Xem ra vẫn xem thường gái lầu xanh như chúng ta.”

Tần Miên ha ha nói: “Có thể là vậy.”

Ven hồ bên ngoài, Viên Phong đang kéo xe ngựa chở hàng dừng lại, Viên Cương tiến đến kiểm tra hàng hóa gã kéo về.

Sau khi buộc xong dây cương, Viên Phong tới giúp, Viên Cương thấp giọng hỏi: “Đến bao nhiêu rồi?”

Đợi sau khi người đi đường sau lưng đi qua, Viên Phong thấp giọng đám: “Trước mắt chỉ tới 233 người.”

Viên Cương: “Ngày mai bắt đầu thuê bọn họ, ngươi sắp xếp cho tốt đấy.”

Viên Phong: “Cách thời gian quy định còn nửa tháng, không đợi người đến đông đủ sao?”

Đội viên dưới trướng tổng cộng có 292 người, mới tới 233 người, nói cách khác còn gần 60 người chưa tới cũng không biết lúc nào mới có thể tới.

Viên Cương: “Bán đậu hũ sốt như vậy trước kia ta không dự liệu được, giờ ở đây người không đủ cộng thêm Hồ Diên Uy đột nhiên nhúng tay vào chuyện kinh doanh, muốn giao hàng cho những người bạn kia của hắn, còn phải để mắt bên hoàng cung, kéo dài thêm nửa tháng nửa không thực tế.

Kế hoạch có biến, thực thi trước, những người chưa đến kia xem tình hình rồi tính!”

“Rõ!” Viên Phong đáp.

“Lát bàn giao rõ ràng sổ sách mua hàng với Cao chưởng quỹ.” Viên Cương ném lại một câu quay người rời đi.

“Rõ!” Viên Phong vui vẻ đáp một tiếng, ra khỏi thôn miếu nhỏ lâu như vậy, lại ở quận Thanh Sơn một thời gian dài đến thế, lại rất thường xuyên gặp vương gia, quận chúa,cho dù tầm nhìn hay tâm tính đều không phải tiểu tử lúc từng ở thôn nhỏ kia có thể so sánh được, gã đã hoàn toàn nhảy ra khỏi thôn miếu nhỏ.

Viên Cương không thường xuyên lộ diện ở mặt tiền phía trước của Đậu hũ quán, lúc hắn ta đang định đi vòng qua thì Cao chưởng quỹ chạy tới, kéo tay hắn ta lại: “Chủ nhân, người bên chúng ta thật sự không đủ, rốt cuộc lúc nào người định nhận người vậy?”

Viên Cương đang muốn an bài việc này, hỏi: “Ngươi cảm thấy lúc nào nhận người phù hợp?”

Cao chưởng quỹ nghiêm mặt nói: “Vậy dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt!”

Viên Cương: “Được! hôm nay ta cho người dán bố cáo, ngày mai tuyển người, ngươi cảm thấy thế nào?”

Cao chưởng quỹ như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt!”

Viên Cương: “Ngươi nhớ thông báo Tam thiếu gia một tiếng, bảo hắn ngày mai tới.”

“Uầy...” Cao chưởng quỹ không hiểu: “Không biết bảo Tam thiếu gia tới làm gì?”

“Dĩ nhiên là để Tam thiếu gia nhận người!” Viên Cương ném lại một câu rồi đi.

“...” Cao chưởng quỹ im lặng, để Tam thiếu gia nhận người, uổng cho ngươi nghĩ ra được.

Gã rất muốn hỏi hắn ta, ngươi cảm thấy Tam thiếu gia là người đi làm loại việc này sao?

Nhưng gã đã quen với tính tình vị này, không thích nói nhảm, tính tình nói một là một hai là hai, đã sắp xếp việc cho ngươi thì ngươi cứ ngoan ngoãn đi làm là được, chẳng có gì để cò kè mặc cả, nếu không sẽ lại đòi Tam thiếu gia thay người, đợi về gã không bị Tam thiếu gia cho ăn vài đạp mới lạ...

Đậu hũ quán ven Minh Hồ thành nam tuyển hỏa kế, tiền công kết từng tháng, mỗi tháng năm trăm tiền, bao ăn bao ở, yêu cầu có thể chịu được cực khổ chịu được vất vả.

Tin tức vừa đưa ra đã gây nên một vụ chấn động.

Tiền công không thể nói cao, nhưng cũng không tính thấp, vấn đề là bao ăn bao ở, tính cả cái này vậy coi như đãi ngộ cũng không tệ, tiền công kiếm được trên cơ bản có thể đem hết về nuôi gia đình.

Bởi vậy sáng sớm hôm sau, trên bãi đất trống vinh tây của ven Minh Hồ đã đầy ắp người. Bố cáo nói tuyển ba trăm người, giờ hiện trường tối thiểu ba ngàn người, nhìn tình hình có vẻ còn có người liên tục chạy tới, hiện trần chen lấn chật như nêm cối, còn có không ít phụ nhân mong mỏi và trông mong, hy vọng có thể được tuyển dụng.

“Ta nói này Cao chưởng quỹ, đây là kinh thành, các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy thì đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không ta đảm đương không nổi!”

Hiện trường tuyển người, nha dịch quan phủ điều đến không ít người canh chừng, một quan lại lôi kéo Cao chưởng quỹ liên tục cảnh cáo, thật sự lo lắng xảy ra chuyện.

Nếu không phải biết đây là nơi của Tam thiếu gia Hô Diên gia thì e đã không nói năng dễ nghe như vậy.

Vẻ mặt Cao chưởng quỹ rất đặc sắc, việc này chủ nhân căn bản không thương lượng với gã gì mà năm trăm tiền một tháng, còn cái gì bao ăn bao ở, tốn tiền uổng phí như vậy làm gì? Chủ nhân nói làm là làm, gã cũng sau khi xem bố cáo mới biết, giờ thì hay rồi, làm nhiều người đến như vậy đúng là không sợ lớn chuyện!

Chuyện đã rồi, gã phải chùi đít giúp. Gã lấy hai kim tệ, kéo tay quan lại kia lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay đối phương: “Vất vả rồi, vất vả rồi!”

Quan lại kia không nhìn thứ trên tay, ước lượng phân lượng hai đồng trong lòng liền hiểu rõ, mắt sáng lên quát thủ hạ: “Nhìn cho kỹ, không cho phép chen lấn!”

Cao chưởng quỹ định theo đường cũ ra ngoài nhưng căn bản không ra được khỏi hiện trường đành phải nhảy lên một con thuyền trong hồ, bảo người chèo thuyền chở gã đi một đoạn rồi ném mấy đồng tiền leo lên bờ, chạy tới Đậu hũ quán.

Gã chạy tới nội viện sau Đậu hũ quán thì thấy Viên Cương còn đang khiêng hai tảng đá lớn đứng trung bình tấn, lập tức sốt ruột: “Ta nói này chủ nhân, người bên tây vịnh tụ tập đông đến mức có thể tụ chúng tạo phản rồi, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, ngài còn có tâm tư ở đây luyện công sao?”

Viên Cương không biến sắc, nói: “Tam thiếu gia có tới không?”

Cao chưởng quỹ: “Vẫn chưa, nhưng ngài phải đến hiện trường giám sát chứ!”

Viên Cương: “Hắn nói tới sao?”

Cao chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn thái dương đã bò dậy, vị Tam thiếu gia kia không đúng giờ rồi, thở dài: “Hắn nói không muốn tới, nhưng ngài cứng tay quá, không tới không được, nhưng nhìn tình hình này chẳng biết bao giờ ngài ấy mới có thể tới.”

Xem như gã đã nhận ra, người nào người nấy đều không chút hoang mang không sợ xảy ra chuyện, chỉ có gã là lo lắng nhất.

Không lo không được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Tam thiếu gia không sao, cũng sẽ không để vị chủ nhân này có sao, chắc chắn là để chưởng quỹ gã đây gánh chuyện rồi.

Bên này đang nói, trong ngõ nhỏ bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, mắt Cao chưởng quỹ sáng lên: “Hẳn là tới rồi!” Quay đầu bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play