Ngoài kiếm tiền, Hô Diên Uy chẳng có hứng thú gì với nơi này, y có rất nhiều việc cần giao tiếp, người của Hô Diên gia đều rất biết tự hạn chế mình, y là người linh hoạt nhất trong số các Huynh đệ tỷ muội trong nhà, còn muốn tới chợ xã giao, nên cáo từ.
Cũng vì y thường xuyên qua lại bên ngoài, cho nên trước kia mới bị Viên Cương bắt lấy.
Nhưng vừa ra đến cửa, y đã gãi gãi ót quay lại hỏi: “An Huynh, có chuyện này.”
Viên Cương hỏi: “Chuyện gì?”
“Ha ha, phụ thân ta nói món này ngon, nương ta cũng thích ăn, không có lý gì mà có thể đưa tới cửa nhà khác mỗi ngày mà nhà mình lại không ăn được đồ mình bán, về sau cứ mỗi sáng sớm lại đưa một thùng mới đến nhà ta nhé. Như vậy ta cũng nở mày nở mặt trong nhà, nhất định nương ta ăn một lần sẽ lại khen ta một lần.”
Viên Cương gật đầu: “Được, không cần tiền. Muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nể mặt ngươi.”
“Ha ha, vậy được, thôi, các ngươi làm việc đi… Tốt xấu gì cũng là đông gia, cũng nên đổi bộ y phục rách này đi.” Hô Diên Uy cười vỗ vỗ cánh tay hắn ta, chỉ chỉ quần áo bị đánh rách, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Trong nhà đứng hàng nhỏ nhất, áp lực và trách nhiệm đều không đến lượt y phải chịu, sống khá phóng túng.
Trong Thủy Các hậu viên Bạch Vân Gian, thuyền hoa cập bờ, bọn người Tô Chiếu xuống thuyền đi vào.
Quay lại đình, ngồi xuống cạnh đàn, Tần Miên bưng trà lên cười nói: “Đông gia, nói không sai chứ? Đậu hũ kia ăn được phải không?”
Hớp một chút đậu hũ, đặt chén xuống, Tô Chiếu bình thản đáp: “Cũng được.”
Tần Miên nói: “Nếu ngài thích mỗi ngày thuộc hạ sẽ mua tới một chút.”
“Không cần, ăn ngon cũng chỉ đến vậy thôi, ngày nào cũng ăn chẳng có ý nghĩa gì. Lúc nào muốn ăn thì đi cũng được, sẽ thấy ngon hơn nhiều.” Ánh mắt nàng như hơi thất thần.
Lúc này, một hạ nhân đi tới dâng lên một phong mật thư, Tần Miên cầm lấy, phẩy tay đuổi hạ nhân đi, cẩn thận đọc nội dung bên trong rồi bẩm báo: “Đông gia, Ngưu Hữu Đạo đã đến thành Đại Nha, xem hướng đi có vẻ như muốn đến Kinh thành, chắc sẽ tới trong vòng mười ngày thôi.”
Tô Chiếu lấy lại tinh thần, hơi cau mày nói: “Gia hỏa này không chút hoang mang, chậm rãi thong thả đến nước Tề, lề mề suốt mấy tháng mới đến nơi, không biết hắn muốn làm gì. Nếu bình thường chỉ mấy ngày cũng đủ vừa đi vừa về. Lúc trước còn có thể giải thích hắn dụ ta ra tay, vào đến cảnh nội nước Tề rồi vẫn còn chậm, thậm chí còn chậm hơn cả lúc trước, vừa đi vừa nghỉ, còn có tâm tư du sơn ngoạn thủy, là có ý gì? Chờ hắn thong thả đi tới, dù có mượn được chiến mã, nhưng đến lúc hắn đưa được chiến mã về, sợ là đã qua năm sau, chẳng lẽ hắn không gấp chuyện chiến mã sao?”
Không chỉ nàng không nghĩ ra, mà khi báo tin cho Thiệu Bình Ba, nhờ Thiệu Bình Ba phân tích giúp, y cũng không hiểu được.
Tần Miên hỏi: “Có phải hắn chưa từng đến thảo nguyên nên bị cảnh sắc thảo nguyên hấp dẫn không?”
Tô Chiếu liếc mắt: “Ngươi cảm thấy có thể sao? Lâu như vậy còn chưa ngắm đủ sao? Kẻ này cực kỳ xảo trá, làm vậy nhất định có mục đích, có trời mới biết rốt cuộc trong hồ lô của hắn có thứ gì.”
Tần Miên hồ nghi hỏi: “Có phải vừa đi vừa đả thông các điểm chuẩn bị cho lúc đưa chiến mã về không?”
Tô Chiếu hỏi lại: “Trên đường đi, có thấy hắn bái phỏng người nào không? Có dạng đả thông thế này sao?”
“Vậy có phải hắn đến đây cũng không phải vì chiến mã không? Sau khi gặp Lệnh Hồ Thu hắn mới rời núi, tới nước Tề có phải còn có mục đích gì khác?”
Tô Chiếu cũng nghi ngờ điều này, nhưng bên kia Thiệu Bình Ba đã kết luận Ngưu Hữu Đạo đến là vì chiến mã, còn bảo nàng cố gắng ngăn cản.
Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đang du sơn ngoạn thủy kia kìa, chẳng liên quan gì đến chuyện chiến mã, ngăn cản cái gì?
Thiệu Bình Ba vẫn còn nghi ngờ rất nặng, liệu có phải Lệnh Hồ Thu đã khẳng định có thể kiếm được chiến mã về cho hắn nên hắn mới không chút hoang mang, thực ra là cố ý che mắt người khác không?
Bởi vậy, Thiệu Bình Ba dặn nàng theo dõi Lệnh Hồ Thu chặt chẽ một chút.
Trên đường, nàng có giao thủ với Ngưu Hữu Đạo một lần nhưng thất bại, mất một thủ hạ tốt, rước lấy một trận giận dữ mắng mỏ của bên trên.
Người còn chưa tới, vẫn đang đi đường đã khiến cho người ta không hiểu nổi. Đối đầu với loại người này, Tô Chiếu dần dần cảm thấy khó chơi, thậm chí cảm giác hơi bất lực.
Theo ý nàng, tốt nhất là dùng vũ lực giải quyết Ngưu Hữu Đạo đi, nhưng bề trên đã hạ nghiêm lệnh cấm nàng.
Còn một vấn đề nữa, Trác Siêu chết rất kỳ lạ khiến cho người ta không hiểu được rốt cuộc bên cạnh Ngưu Hữu Đạo còn ẩn tàng thực lực thế nào, cũng không dám mạo muội ra tay. Dùng đến Trác Siêu coi như nàng đã phá hỏng quy định của tổ chức rồi, nêu không phải sư phụ ra mặt đè xuống, sợ là mình đã chọc tới phiền toái lớn. Nếu còn muốn dùng người mạnh hơn Trác Siêu, không phải chỉ cần nàng thuyết phục là được.
Nghĩ không ra, Tô Chiếu đau đầu thở dài: “Được rồi, tới đâu tính tới đó đi, xem xem rốt cuộc hắn muốn gì đã, chúng ta cứ tập trung vào việc của mình đi. Chiến mã chúng ta tìm không có vấn đề gì chứ?”
Tần Miên đáp: “Cái này ngài có thể yên tâm, mấy năm nay, chỗ nào còn khúc mắc đều đả thông hết rồi, ba vạn thớt đều là chiến mã trẻ khỏe cường tráng, đã được chọn lựa cẩn thận, trong đó có một ngàn thớt ngựa cái, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Nước Tề khống chế ngựa càng nghiêm ngặt hơn, dù là cưỡi ngựa xuất cảnh cũng không cho phép có ngựa cái. Cho dù nước Tề có đồng ý cho bán ra để đối ngoại cũng chỉ bán ngựa đực, tất cả ngựa cái giống tốt đều bị giữ lại trên thảo nguyên nước Tề, không cho một con nào xuất cảnh, nếu không sẽ là tội chết!
Tô Chiếu lại hỏi: “Thuyền chuẩn bị thế nào rồi?”
“Thuyền thì hơi phiền toái, mấy trăm chiếc thuyền lớn quá nổi bật, không dám kiếm ở nước Tề, cũng không dám tìm ở bất kỳ nước nào, chỉ có thể tập hợp mỗi nước một ít, góp gió thành bão mới không khiến cho người ta nghi ngờ. Bây giờ đã có trên trăm chiếc thuyền lớn cập bến ở hải đảo bí mật, cải trang xong xuôi.”
Tô Chiếu lập tức đứng dậy rời đi, Tần Miên đi theo.
Hai người cùng đi đến khuê phòng của Tô Chiếu, nàng nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ treo trên tường: “Hải đảo ở đâu?”
Tần Miên chỉ vào một vùng hải vực phía tây nam nước Tề: “Đại khái là ở đây. Không có thuyền chuyên môn vận chuyển chiến mã, neo thuyền nhỏ ngoài khơi quá xa rất nguy hiểm, gặp sóng lớn dễ bị lật, chỉ có thể dùng thuyền hàng lớ. Một chiếc thuyền hàng có thể vận chuyển một trăm con chiến mã, thuyền hàng cũng được cải tạo để vận chuyển ngựa, nếu không sẽ chẳng dùng được. Tát cả thuyền phải ghé qua nơi này để vận chuyển trước mới ổn.”
Tô Chiếu nghiêm nghị hỏi: “Tâp hợp nhiều thuyền như vậy, hòn đảo này có đảm bảo bí mật không đấy?”
“Đông gia yên tâm, từ hòn đảo này tới ven biển nước Tề ít nhất cũng phải mất một ngày, mà hải vực nơi này có rất nhiều đá ngầm, thuyền bè lui tới đều phải tránh vùng biển này đi, không có ai muốn tới gần. Mấy tháng trước thuộc hạ đã bí mật an bài một nhóm công tượng và vật tư từ nước khác lên đảo, trên đảo cũng có người trông coi. Trước khi chuyện thành sẽ không cho phép công tượng nào rời đi hết, tới khi đồ được vận đến Bắc Châu mới thả cho họ đi.”
“Tổng cộng chuẩn bị năm trăm con thuyền, ba trăm chiếc dùng để chở ngựa, hai trăm chiếc để vận chuyển vật tư theo cùng, đã có đủ người chèo thuyền, người chăm ngựa cũng sẽ hộ tống ngựa lên thuyền. Một khi lên thuyền, liền có thể đi thẳng đến đích không cần tiếp tế! Có tình huống gì ngoài ý muốn cũng có thể để cho tàu tiếp tế cập bờ, sẽ không để người ta phát hiện có ngựa.”
Tô Chiếu lại hỏi: “Còn bao lâu nữa mới chuẩn bị xong xuôi?”
Tần Miên đáp: “Đã chuẩn bị một ngàn công tượng ở trên đảo, ngụy trang xong là sẽ đi ngay. Nhưng vấn đề là không thể tập trung thuyền ở đảo ngay được, phải gom từ các nước đến, mà đến đảo rồi, để giữ bí mật lại không thể đến trước đi trước, cũng không biết số thuyền sau thế nào. Phải chờ tất cả thuyền đến đông đủ, quản lý tập trung, sau đó mới có thể sắp xếp ổn định lần cuối, đoán chừng cũng phải mất khoảng ba tháng, ít nhất cũng phải hơn hai tháng mới có thể chuẩn bị thỏa đáng hoàn toàn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT