Thiệu Bình Ba dựa lưng vào ghế, gật đầu nói: “Chỉ là mấy món đồ bình thường, có cái nào cần hắn phải đích thân đi mua chứ. Còn nữa, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một đám cao thủ của ba phái, không phải đột nhiên xuất hiện đâu, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị. Hắn muốn lấy thân làm mồi, cài một cái bẫy, muốn dụ người gây bất lợi cho hắn cắn câu. Ngay cả cao thủ như Trác Siêu cũng không giết được hắn, có thể thấy được hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.”
“Có bản lĩnh tự vệ như vậy, vì sao lại còn phái người bí mật đi theo chứ, vì sao lại muốn thể hiện thế lực yếu kém của mình ra bên ngoài? Không phải cố ý muốn dụ cho người có ý đồ gây bất lợi cho hắn ra tay thì còn là cái gì? Cố ý tìm phiền phức cho mình, hắn muốn như thế nào? Điều này cũng không khó giải thích. Chuyến đi này của hắn đến nước Tề rất quan trọng, nắm trong tay kẻ muốn gây bất lợi cho mình, về sau cũng dễ làm việc hơn. Cho nên, hắn nhất định sẽ bắt sống vài người, thăm dò xem là ai muốn ra tay với hắn, từ đó làm ra ứng đối. Hiểu Nguyệt các chỉ sợ có người đã rơi vào trong tay của hắn.”
Thiệu Tam Tỉnh nói: “Tô tiểu thư cũng đã nói trong thư, việc này nàng ấy đã bị Hiểu Nguyệt các răn dạy. Khi Hiểu Nguyệt các răn dạy nàng, cũng đã nói năm người ra tay đã mất mạng toàn bộ, hẳn không có người nào sống sót lọt vào tay Ngưu Hữu Đạo.”
Thiệu Bình Ba cười lạnh: “Điều này ngược lại chứng minh Lệnh Hồ Thu chính là người của Hiểu Nguyệt các.”
Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên, ông ta thật sự không theo kịp mạch suy nghĩ của công tử.
“Ngưu Hữu Đạo tính trước làm sau, trước khi ra tay thì không để cho người đi theo mình bại lộ ra ngoài. Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc vận dụng bao nhiêu người phục kích, làm thế nào để giết Trác Siêu đến nay vẫn là một câu đố. Chiếu tỷ và Hiểu Nguyệt các đều không tham gia trận chiến, thành viên tham gia ám sát không một ai trở về, vì sao Hiểu Nguyệt các lại biết rõ tình huống tử thương một cách cụ thể như vậy?”
“Nhóm của Trác Siêu có bảy người, một người phụ trách dụ Lệnh Hồ Thu đi, một người phụ trách quan sát động tĩnh ở Vô Biên các, năm người phụ trách động thủ. Đây chính là hành động đại khái. Trước đó, Lệnh Hồ Thu với Ngưu Hữu Đạo vẫn như hình với bóng, sau khi chuyện xảy ra, ngươi có cảm thấy Ngưu Hữu Đạo sẽ hoài nghi Lệnh Hồ Thu hay không? Nếu bấy nhiêu chuyện này vẫn không khiến Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, Ngưu Hữu Đạo có phải là Ngưu Hữu Đạo mà chúng ta quen không. Đã hoài nghi Lệnh Hồ Thu, Ngưu Hữu Đạo sẽ không có khả năng nói cho Lệnh Hồ Thu biết chuyện hắn có bắt được tù binh nào hay không. Sau khi chuyện xảy ra, Ngưu Hữu Đạo tất nhiên sẽ nói cho Lệnh Hồ Thu biết, năm tên thích khách đã mất mạng toàn bộ. Vì thế, Hiểu Nguyệt các cũng cho rằng năm tên thích khách đều đã chết.”
“Ngưu Hữu Đạo trăm phương ngàn kế thiết lập một cái bẫy, chính là một bắt sống vài người, ngay cả Trác Siêu cũng chết trong tay hắn, ngươi có cảm thấy độ khó của việc hắn muốn bắt sống một người có khó không?”
Thiệu Tam Tỉnh bừng tỉnh, nhưng vẫn hoài nghi hỏi:”Thủ đoạn xử lý phản đồ của Hiểu Nguyệt các rất tàn khốc, cũng không phải trò đùa. Cho dù có bị sa lưới, người kia cũng biết hậu quả phản bội là như thế nào, có thể dễ dàng cung khai không?”
Thiệu Bình Ba cười lạnh: “Ngươi quá coi thường Ngưu Hữu Đạo rồi. Ngưu Hữu Đạo không phải là loại người tự cho là đúng trong giới tu hành, hay là loại thất phu chỉ biết chém chém giết giết. Với thủ đoạn của hắn, trừ phi là người chết, nếu không, chỉ cần rơi vào tay hắn, kết quả sẽ không nằm ngoài ý muốn của ta. Rất nhiều người không lọt khỏi tay của hắn, mặc cho hắn dày vò. Hắn nhất định có biện pháp cạy miệng đối phương. Hắn có thể rời khỏi Vô Biên các, điều này nói rõ hắn đã đắc thủ.”
Thiệu Tam Tỉnh nói: “Nói như thế, hắn nhất định biết chúng ta có quan hệ với Hiểu Nguyệt các?”
“Điều này chưa thể xác nhận, vì hắn sẽ nghĩ nếu ta thật sự có thể vận dụng được thế lực lớn như vậy, làm sao hắn có thể sống đến tận bây giờ? Tất cả những người có thù với hắn đều sẽ trở thành đối tượng hoài nghi của hắn. Hắn khẳng định có nghi ngờ ta, nhưng chưa thể xác nhận.”
Thiệu Bình Ba đứng lên, bước ra khỏi bàn: “Ngươi hãy liên lạc với Chiếu tỷ, hỏi tỷ ấy một chút xem có bao nhiêu người tham gia hành động lần này. Theo lý, dựa theo cách làm việc của Hiểu Nguyệt các, đám sát thủ kia rất có khả năng không biết về nhau quá nhiều. Như vậy là tốt nhất. Nếu không, Ngưu Hữu Đạo sợ là sẽ phán định ta có quan hệ với Hiểu Nguyệt các. Đối phó với loại người này, để hắn không biết rõ mới là biện pháp tốt nhất để đối phó hắn.”
“Còn nữa, ta không biết Lệnh Hồ Thu và Ngưu Hữu Đạo qua lại với nhau rốt cuộc là có mục đích gì, nhưng tất sẽ có lý do. Nếu Lệnh Hồ Thu thật sự là người của Hiểu Nguyệt các, Hiểu Nguyệt các sẽ biết được nguyên nhân. Trước đó, bọn họ sợ bại lộ thân phận của Lệnh Hồ Thu nên không tiện ngăn cản, lần này sẽ mượn cớ tổn binh hao tướng để cưỡng chế Chiếu tỷ, không cho tỷ ấy nhúng tay vào nữa. Ngươi hãy hỏi Chiếu tỷ, Hiểu Nguyệt các có lấy cớ nào bắt tỷ ấy dừng tay hay không. Nếu không, với đủ loại nhân tố có liên quan, Lệnh Hồ Thu chắc chắn là người của Hiểu Nguyệt các.”
“Trước khi còn chưa tìm hiểu được làm thế nào Ngưu Hữu Đạo gi ết chết được Trác Siêu, vọng động không phải là hành động sáng suốt. Nếu Hiểu Nguyệt các có lệnh, yêu cầu Chiếu tỷ không được hành động thiếu suy nghĩ nữa, bảo tỷ ấy tuân mệnh, đừng trong thời điểm này mà chọc giận Hiểu Nguyệt các, trước giải quyết cho xong chuyện chiến mã, đừng làm lỡ chuyện lớn.”
“Ngoài ra, sự thật bây giờ đã chứng minh phán đoán trước kia của ta là đúng. Ngưu Hữu Đạo chắc chắn đến nước Tề để xử lý chuyện chiến mã. Ngươi hãy nói cho Chiếu tỷ biết, trong điều kiện tiên quyết đừng ảnh hưởng đến chúng ta bên này, có thể ngăn cản Ngưu Hữu Đạo thành công giải quyết chuyện chiến mã thì tận lực ngăn cản, nhưng cần phải nhắc nhở tỷ ấy, nhất định phải lấy việc không ảnh hưởng đến chúng ta làm điều kiện tiên quyết, ngàn vạn lần không thể làm loạn…”
Trong thính đường một đình viện, đèn đuốc sáng trưng, có mấy người đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn. Đường Nghi ngồi ở trên, La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố ngồi hai bên trái phải.
Đường Tố Tố đã khôi phục vị trí Trưởng lão.
Bầu không khí trong điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều im lặng.
“Không thể nào, làm sao Ngưu Hữu Đạo có thể đánh bại Trác Siêu.” Đường Tố Tố lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Tô Phá nhướng mắt, hỏi: “Sư muội cảm thấy Băng Tuyết các sẽ nói hươu nói vượn trong trường hợp này sao?”
Đường Tố Tố hừ lạnh một tiếng: “Kẻ này rất gian trá, hắn nhất định đã sử dụng thủ đoạn gian lận nào đó.”
Tô Phá lười tranh cãi với bà. Đường Nghi và La Nguyên Công cũng không lên tiếng, biết tranh luận cũng không có ý nghĩa.
Mọi người sở dĩ im lặng là vì tin tức này. Sau khi xác nhận nhiều lần, bọn họ biết đây không phải lời đồn, đích thật là Băng Tuyết các đã công bố điều chỉnh xếp hạng trên bảng Đan.
Đồng thời cũng chỉ rõ nguyên nhân điều chỉnh chính là Ngưu Hữu Đạo giết Trác Siêu.
Điều này khiến cho tâm trạng đám người đã từng tước đoạt chức Chưởng môn của Ngưu Hữu Đạo, đồng thời trục xuất hắn ra khỏi Thượng Thanh tông trở nên phức tạp.
Năm đó, tất cả đều cho rằng Ngưu Hữu Đạo còn quá trẻ, không đủ để đảm đương chức trách lớn, vì thế bọn họ đã làm trái môn quy, tổ huấn mà tổ sư gia đã định, đoạt chức Chưởng môn của Ngưu Hữu Đạo.
Bây giờ, chẳng những người ta đứng vững gót chân, nghe nói còn sống không tệ lắm., ngay cả ba phái lúc trước phụ thuộc Tống gia cũng đều nghe theo lệnh của hắn, Thiên Ngọc môn cũng phải nể mặt hắn mấy phần. Nhớ ngày đó, Thượng Thanh tông cũng phụ thuộc Tống gia, còn thực lực của ba phái, bất luận phái nào cũng mạnh hơn Thượng Thanh tông.
Người ta ngay cả ba phái cũng có thể khống chế, còn nói người ta tuổi trẻ không đủ chấp chưởng Thượng Thanh tông dường như đã trở thành trò cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT