Đạo Quân

Chương 386: Lấy Đạo Của Người Trả Cho Người


3 tháng

trướctiếp

Lệnh Hồ Thu khẽ thở dài: “Người bình thường sao có thể vận dụng loại nhân vật như Trác Siêu chứ? Nội bộ Tô Chiếu hẳn có bối cảnh quan hệ không nhỏ, ngược lại có thể chống đỡ được sự khiển trách của nội bộ, nếu không, sao nàng ta dám làm như vậy? Chúng ta có thể làm, cũng chỉ có thể báo cáo lại tình hình…”

Ngày hôm sau, cùng với hộ vệ của ba phái đi cùng, Ngưu Hữu Đạo một lần nữa đến cửa hàng Lưu Tiên tông.

Đám người Phan chưởng quỹ nghe Ngưu Hữu Đạo đến, liền bước ra chào hỏi.

Hai bên đến hậu đường, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Có khai ra chưa?”

Phan chưởng quỹ lắc đầu: “Rất mạnh miệng, nói rằng có khai ra cũng không sống được, vì thế chết sống cũng không chịu mở miệng.”

“Đi xem một chút đi.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay ra hiệu.

Khi mọi người tiến vào bên trong phòng, chỉ thấy Phan chưởng quỹ giả bị cột vào một thân cây, bị tra tấn rất nhiều, máu me khắp người. Vốn ông ta đã bị trọng thương, bây giờ đã hoàn toàn suy yếu.

Nhìn thấy đám người Ngưu Hữu Đạo, Phan chưởng quỹ cười to lên.

“Đừng gi ết chết, cứ chậm rãi thẩm vấn, tra cho đến khi ông ta chịu mở miệng.” Ngưu Hữu Đạo chỉ nhìn qua một lát, tận mắt xác nhận, sau đó ném lại một câu rồi rời đi.

Sau khi mọi người trở về hậu đường ở cửa hàng, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Người bị nhốt ở cửa hàng Phù Vân tông có khai gì không?”

Tu sĩ Phù Vân tông đi theo đáp: “Chắc là không có. Nếu có, chắc chắn đã thông báo lại rồi.”

Ngưu Hữu Đạo cau mày. Bỏ ra cái giá lớn đến như vậy, không thể để cho tù nhân bị bắt không khai báo chuyện gì đã xảy ra. Không nói đến mấy chuyện chết chóc, vì chuyện này thôi hắn đã lãng phí ba miếng bùa hộ thân truyền pháp. Hắn liền mở miệng hỏi: “Ngay cả chuyện này mà ba phái còn làm không xong, ba phái không có ai nữa sao?”

Hắn nói lời này, chẳng khác nào làm nhục ba phái, sắc mặt của đệ tử ba phái không khỏi có chút khó coi.

Phan chưởng quỹ biểu hiện sự không phục: “Đạo gia, không thể nói như vậy được, chúng ta đã dùng hết thủ đoạn, đối phương chết cũng không mở miệng, chúng ta có thể làm gì? Cộng thêm ông ta bị thương nặng như vậy, có thể chết bất cứ lúc nào nếu tra tấn quá nặng, chúng ta chỉ có thể chậm rãi thẩm vấn, từ từ nghĩ biện pháp tìm chỗ đột phá. Vừa rồi không phải ngài cũng nói chậm rãi thẩm vấn sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ý của ngươi là, chúng ta nên ở lại đây, chờ ngươi tìm rõ đối thủ là ai, chúng ta mới xuất phát đến nước Tề?”

“Không dám làm chậm trễ đại sự, là chúng ta vô năng.” Phan chưởng quỹ tự giễu một câu, sau đó chắp tay nói: “Xin hỏi Đạo gia có cao kiến gì để cho bọn họ mở miệng hay không?”

Những người khác cũng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, đều hiểu dụng ý tự giễu của Phan chưởng quỹ, ám chỉ Ngưu Hữu Đạo chỉ biết ngồi chỉ tay năm ngón.

Sư huynh Phan chưởng quỹ vội quát lớn một câu: “Sư đệ, không được vô lễ.”

Dù sao sư môn cũng đã bàn giao, phải phối hợp với Ngưu Hữu Đạo, nhưng lời của Ngưu Hữu Đạo nói hoàn toàn khiến ba phái cảm thấy không thoải mái. Cái gì là ba phái không còn ai nữa?

Hắc Mẫu Đơn giận dữ, phóng ra từ sau lưng Ngưu Hữu Đạo, muốn lên tiếng trách cứ một câu, nhưng Ngưu Hữu Đạo đã đưa tay cản nàng lại.

Ngưu Hữu Đạo lười so đo với đối phương. Bây giờ không phải là lúc nội chiến mà là lúc phải giải quyết vấn đề, tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Hắn hỏi: “Phan chưởng quỹ, ngươi xác nhận ngươi đã dùng hết mọi biện pháp?”

Phan chưởng quỹ nói: “Ít ra trước mắt ta đã sử dụng hết mọi biện pháp.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Được, vậy ta sẽ nói ra một biện pháp, ngươi nãy dùng thử xem.”

Phan chưởng quỹ chắp tay lần nữa: “Ta xin rửa tai lắng nghe.”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay, ra hiệu ông ta đi theo hắn, đến một gian phòng trống, lúc đó mới quay người nhìn thẳng vào Phan chưởng quỹ, gằn từng chữ: “Lấy đạo của người trả cho người.”

Phan chưởng quỹ sững người, không hiểu cách vận dụng phương pháp “lấy đạo của người trả cho người” là như thế nào. Ông ta hỏi lại: “Tại hạ ngu muội, xin Đạo gia chỉ rõ.”

Ngưu Hữu Đạo ra hiệu ông ta bước đến gần, sau đó ghé vào lỗ tai ông ta thấp giọng nói mấy câu.

Phan chưởng quỹ nghe xong, ánh mắt sáng lên, nhưng rồi lại do dự: “Nếu chẳng may đánh nhau, ta sẽ không cách nào ăn nói với Vô Biên các, mà đánh chẳng ra bộ dạng gì, làm sao khiến người ta tin tưởng.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không cần đánh nhau đâu…” Rồi lại thì thầm bên tai ông ta mấy câu.

“Ta hiểu rồi, nhưng gấp quá, kỹ thuật dịch dung của chúng ta không thể dĩ giả loạn chân được.”

“Này Phan chưởng quỹ, cách thì ta đã cung cấp cho ngươi rồi. Người sống còn bị nghẹn nước tiểu mà chết mà. Nếu ngươi không làm được dĩ giả loạn chân thì thay đổi cách thức cũng được…”

Nghe Ngưu Hữu Đạo dặn dò, Phan chưởng quỹ liên tục gật đầu, gương mặt hơi đổ mồ hôi: “Ta hiểu rồi, ta bắt đầu làm thử một lần xem sao.”

Ngưu Hữu Đạo dặn dò: “Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, việc này ngươi nên bí mật an bài, tạm thời đừng để tin tức lọt ra ngoài. Còn nữa, ngươi hãy liên lạc với cửa hàng Phù Vân tông, nói cho bọn họ biết cách xử lý, để bọn họ bí mật làm theo. Hai bên ra tay cùng một lúc, hy vọng sẽ có một tên mở miệng.”

“Vâng, Đạo gia yên tâm đi, ta sẽ đi sắp xếp.” Phan chưởng quỹ chắp tay, thái độ rõ ràng có sự thay đổi, dường như chịu phục không ít.

Bên trong phòng giam, Phan chưởng quỹ giả bị cột vào thân cây, khóa sắt quấn quanh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Hai tên đệ tử Lưu Tiên tông vẫn luôn canh gác, thỉnh thoảng trò chuyện khuyên nhủ hai ba câu. Khuyên nhủ chính là nhiệm vụ mà bên trên giao xuống cho gã.

Cho đến trước mắt, không ai biết tên thật của Phan chưởng quỹ này là gì, cũng không có cách nào mang thủ cấp của người cao gầy ra ngoài nghe ngóng được.

“Ta nói ngươi đấy, cần chi phải cứng đầu như vậy. Chưởng quỹ của chúng ta đã cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi khai ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”

“Đúng đấy, ngươi đừng nghĩ cho mỗi mình ngươi. Ngươi có vợ con không? Dù không suy nghĩ cho mình, ngươi cũng nên nghĩ cho người nhà của ngươi một chút, đúng không nào?”

“Cần chi phải chịu tội thay như thế. Ngươi chết ở đây, có ai thèm nhớ đến ngươi không?”

“Ngươi bị nhốt ở đây, ngươi cũng biết, trong thiên hạ có mấy ai dám sử dụng vũ lực cứu ngươi ra khỏi Vô Biên các chứ. Chẳng lẽ ngươi cứ muốn tiếp tục như vậy?”

Mặc kệ hai người này nói cái gì, Phan chưởng quỹ giả cũng không đáp lại, cũng không rên một tiếng nào.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Một người bước ra mở cửa, sau đó mỉm cười: “Triệu sư đệ, lại đưa thức ăn đến sao?”

Triệu sư đệ có diện mạo xấu xí mang hộp cơm bước vào.

Một đệ tử khác cười nói: “Triệu sư đệ, có mang đến, người ta cũng chưa chắc cảm kích đâu.”

Triệu sư đệ nhìn chằm chằm vào Phan chưởng quỹ giả đang bị cột, không nhanh không chậm nói: “Ông ta không lĩnh tình cũng không sao nhưng người không thể chết trên tay chúng ta được. Ông ta không ăn thì đút cho ông ta ăn. Đây là ý của Phan sư thúc.”

Đệ tử canh gác thở dài: “Biết rồi.”

Đặt hộp cơm trước mặt phạm nhân, Triệu sư đệ quay người rời đi. Trước khi bước ra cửa, y quay lại nói một câu: “Mau đút cho ông ta ăn đi.”

“Được rồi, được rồi, không cần ngươi dông dài nữa.” Một đệ tử khua tay nói.

Triệu sư đệ đóng cửa rời đi. Một người ngồi xổm trước mặt hộp cơm, chậm rãi mở hộp cơm ra, ồ một tiếng: “Cơm này không tệ.” Sau đó, y ngẩng đầu nhìn Phan chưởng quỹ giả: “Ngươi hãy nhìn đi, chúng ta tốt với ngươi như thế nào. Ăn ngon uống ngon còn chưa tính, chúng ta lại còn phải hầu hạ ngươi nữa đấy.”

Phan chưởng quỹ giả cụp mắt xuống, vẫn không lên tiếng.

Trong lúc đệ tử canh gác đang đút cho phạm nhân ăn, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ. Gã đệ tử còn lại bước ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có người mang cơm đến, liền cười ha hả nói: “Làm phiền Cung sư đệ mang cơm đến cho chúng ta.”

Cung sư đệ nói: “Sư huynh, đây là để cho phạm nhân ăn. Các người muốn ăn, đợi lát nữa sẽ có người đến thay ca với các ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp