Sắc thái rất đơn giản, khu vực rất hoang vu khiến cả đám tu sĩ tự tin có thể tung hoành giữa trời đất cảm thấy mình nhỏ bé.

Mấy người nhìn nhau, khẽ gật đầu, chợt lần lượt thả người nhảy vọt ra.

Gió đang gào thét bên tai, cả đám đang lướt đi giữa những đỉnh núi giống như những con kiến cánh giữa trời đất, họ đáp xuống một cồn cát rồi lại nâng người bay lượng tiếp.

Cả đám người không ngừng lên lên xuống xuống trong biển cát mênh mông, nhanh chóng bay vào sâu trong sa mạc.

Sau hai canh giờ, Lệnh Hồ Thu đưa tay ra hiệu một chút: “Không vội, nghỉ ngơi một chút, khôi phục chút pháp lực, đừng để pháp lực tiêu hao quá nhiều không gặp phải phiền phức sợ là khó ứng đối.

Y suy nghĩ như vậy không phải không có nguyên nhân, y biết rõ có người để mắt tới Ngưu Hữu Đạo, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nơi này chỉ có y và hai thị nữ có tu vi Kim Đan, bên Ngưu Hữu Đạo toàn bộ đều tu vi Trúc Cơ kỳ.

Lệnh Hồ Thu lấy bình nước da dê ra, ra hiệu hai thị nữ cảnh giới, còn mình mở bình ra chậm rãi uống nước.

Mấy người Ngưu Hữu Đạo cũng đều lần lượt lấy bình ra nước uống nước, đồng thời ngắm nhìn xung quanh.

Ngoài trời xanh mây trắng và cồn cát, bốn phía đều không nhìn thấy gì, xung quanh trống trải vắng vẻ, chợt có một trận gió thổi đến khiến những hạt cát trên cồn cát lăn lộn xuống dưới.

“Các ngươi từng tới Vô Biên các chưa?” Ngưu Hữu Đạo buông bình nước xuống hỏi Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ.

Hai người gật đầu, Hắc Mẫu Đơn nói: “Chúng ta đã kết nhón đến ba lần.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ vuốt cằm.

Sau đó mấy người đều lần lượt ngồi xếp bằng trên mặt cát nóng hổi, lấy linh nguyên đan ăn vào, điều tức khôi phục.

Lệnh Hồ Thu cũng vậy, Hồng Tụ và Hồng Phất cảnh giới xung quanh cho mọi người.

Khoảng nửa canh giờ sau, một động tĩnh cực kỳ dị thường truyền đến, cả nhóm đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa lần lượt mở mắt cùng nghiêng đầu nhìn về phía một cồn cát cách đó không xa. Họ lập tức nhìn thấy năm con bọ cạp cơ thể to lớn đang lắc đầu vẫy đuôi trên đồi cát.

Thứ này Ngưu Hữu Đạo đã từng thấy được miêu tả trong “Thượng Thanh thập di lục”, tên là Sa Hạt, có thể nói là quái vật sống trong vùng sa mạc này, lui tới như gió trong sa mạc, tốc độ bò cực nhanh, lớp vỏ cứng rắn, gai độc phần đuôi có kịch độc, kiến huyết phong hầu, lực công kích rất cường hãn, có nhược điểm, sợ nước!

Nghe nói lớp vỏ cứng rắn bên ngoài của Sa Hạt một khi gặp nước, lập tức sẽ mềm hoá, cho nên e ngại nước.

Cho dù đã từng đọc miêu tả nhưng đây vẫn là lần đầu Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy loài bò cạp to bằng con nghe thế này, toàn thân trừ con mắt màu trắng xám những vị trí khác có màu sắc như hòa thành một khối với sa mạc, nếu như ẩn nấp trong sa mạc rất không dễ nhìn ra.

Nghe nói Sa Hạt càng lớn cho dù không tính chiều dài của đuôi thì cơ thể cũng dài hơn một trượng.

Năm con Sa Hạt lắc đuôi kịch liệt như đang phát ra tín hiệu công kích đang vù vù chạy từ trên cồn cát xuống.

Không sai, không phải leo xuống mà nhờ vào cấu tạo đặc biệt phần bụng như ván trượt xoẹt một cái tuột xuống, chân tay còn có thể làm cán chèo tăng tốc vì vậy tốc độ cực nhanh.

Đáng sợ hơn là, phần bụng kề sát đất có thể trượt, phần bụng cách mặt đất có thể bật lên, chân tay b ắn ra, nhảy lên một cái đã lao xuống cồn càn.

Bàn tay Hồng Tụ, Hồng Phất xoay liên hồi, nhanh chóng cách không bổ ra từng chưởng lực đánh cho Sa Hạt bay ra ngoài.

Năm con Sa Hạt căn bản không cách nào tới gần được cồn cát bên này.

Nhưng chúng dù chết không sờn lòng, vẫn tiếp tục lao tới.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay bắt lấy chuôi kiếm.

Lệnh Hồ Thu đang chú ý xem vội đưa tay ra ngăn cản, nói: “Không phải không giết nổi bọn chúng mà là những quái vật này sớm đã thích ứng với hoàn cảnh sa mạc, kiếm đồ ăn trong hoàn cảnh ác liệt, khứu giác bẩm sinh linh mẫn, một khi ngửi thấy mùi máu tươi, Sa Hạt trong vòng phương viên trăm dặm cũng có thể chạy đến. Thứ này trải khắp sa mạc, vài con còn đối phó được, một khi lít nha lít nhít chạy tới từ bốn phương tám hướng thì chẳng khác nào rơi vào trong đại quân, không giết hết được, càng giết càng nhiều, không cẩn thận còn có thể trúng chiêu, đến lúc đó chúng ta cũng chỉ có trốn chạy. Cho nên chỉ có thể đánh lui nó, không thể đánh chết, đợi lúc bọn chúng thấy ăn không trôi tự nhiên sẽ rút lui.

Phương diện này Ngưu Hữu Đạo biết, trong “Thượng Thanh thập di lục” có từng miêu tả, cầm kiếm chẳng qua chỉ để đề phòng vạn nhất.

“Nghe nói dưới vùng sa mạc này có một tòa cổ thành?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một tiếng.

Lệnh Hồ Thu gật đầu: “Đúng là có lời đồn như vậy, tương truyền rất lâu trước đây, ở đây vẫn là một vùng đất cây cỏ xanh um, sau khi trời đất dị biến cát vàng mới vùi lấp nơi này, tòa thành cổ kia cũng táng thân ở đó. Có vài người cũng bất ngờ gặp được thành cổ kia, có điều cho dù có gặp được chẳng chẳng có ý nghĩa gì.”

Dường như để chứng minh lời của Lệnh Hồ Thu, năm con Sa Hạt kia đúng là bị đánh cảm thấy ăn không trôi, thấy từ đầu đến cuối chẳng làm được gì bên này cuối cùng cũng lần lượt quay đầu bỏ đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Đám người nên làm gì lại tiếp tục làm đó, Lệnh Hồ Thu đứng dậy, đổi cho Hồng Tụ, Hồng Phất điều tức khôi phục.

Lệnh Hồ Thu chắp tay nhìn về phương xa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phía xa có vài bóng người bay lượn tới lui, không cần phải nói, chắc chắn đều là tu sĩ lui tới Vô Biên các.

Cả nhóm một lần khởi hành lên đường, lần này nghỉ ngơi giữa đường đã đủ rồi, sau đó thì trực tiếp đi thẳng đến Vô Biên các.

Trong sa mạc đột nhiên có một hòn núi đá màu đen cực lớn đứng sừng sững, đỉnh núi có từng cái hồ lớn nhỏ giống như những viên minh châu lớn nhỏ đựng trong cái nâm lớn phản chiếu trời xanh mây trắng khiến người ta thoải mái tinh thần.

Nơi này gần như không có mưa, nhưng nước trong hồ trên núi này lại có thể duy trì quanh năm, chưa hề giảm đi, khá là thần kỳ.

Lệnh Hồ Thu nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo liền hiểu rõ nguyên lý trong đó, không hề cảm thấy có gì thần kỳ.

Từ sau khi nơi này bị tu sĩ phát hiện, những kỳ phong quái thạch lớn nhỏ sừng sững trong hồ đều được cải tạo, tạo thành những đình đài lầu các và động phủ, trở thành cửa hàng của các môn các phái.

Trên hồ khắp nơi là những cầu đá cao cao thấp thấp, lên lên xuống xuống, người không quen thuộc tới đây, không lạc đường mới là chuyện lạ.

Cũng chính vì vậy nơi đây không cho phép đánh nhau, một khi phát hiện, chắc chắn nghiêm trị. Có quy củ này cũng có thể lý giải được, một khi tu sĩ đánh nhau một vài cây cầu e sẽ không chịu được sự giày vò của tu sĩ.

Ở đỉnh cao nhất trong hồ, có một nơi mái cong chạm trổ đẹp đẽ nhất, có thể nói là hoành tráng nhất nơi này, đó chính là Vô Biên các.

Dưới trướng Vô Biên các có khách sạn, gọi là khách sạn Thiên Hồ!

Dĩ nhiên nhóm Ngưu Hữu Đạo muốn vào ở khách sạn Thiên Hồ. Mấy người Hắc Mẫu Đơn cũng quen rồi, Đạo gia này nếu có thwr có lựa chọn tốt thì chắc chắn sẽ không bạc đãi bản thân.

Lúc đi trên cầu đá giao thoa, Ngưu Hữu Đạo chợt thấy mặt nước sóng ngầm cuồn cuộn liền dừng chân đưa mắt quan sát, thấy bên dưới có vài bóng đen mờ mờ đang lộn qua lộn lại.

Lệnh Hồ Thu đi theo bên cạnh dừng bước, cười nói: “Là sủng vật của các chủ Vô Biên các, giao long trong Thiên Hồ, nghe nói chỉ cần cơ duyên phù hợp là có thể tiến hóa thành rồng thật trong truyền thuyết. Đây cũng chính là một cảnh sắc của Vô Biên các, mỗi khi đêm đến trăng sáng thường nghe được rồng ngâm, có điều rất ít người có thể nhìn thấy được diện mạo thật sự của bọn chúng!”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, cái này hắn cũng từng thấy có ghi lại trong “Thượng Thanh thập di lục”.

Nói là nơi đây vốn là một đầm nước đọng, khi đó Vô Biên các vẫn chưa tồn tại, tu sĩ lui tới đều đến đây để lấy nước, sau đó không biết trong nước xảy ra chuyện gì đột nhiên xuất hiện hai con giao long, cũng không biết từ đâu đến, nghe đồn là từ trong lòng đất chui ra, một đực một cái, gây ra sóng gió, khiến không ít tu sĩ tử thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play