Họ Hạ và họ Trịnh vốn là người của Tống gia, ban đầu cũng muốn giế t chết Ngưu Hữu Đạo, cho nên đối với tình huống của Ngưu Hữu Đạo ở Thượng Thanh tông tất nhiên là có hiểu biết, cho nên cũng hiểu lời của Phí Trường Lưu là có ý gì.
Trịnh Cửu Tiêu cũng gật đầu, thở dài phụ họa theo: “Lệnh Hồ Thu chạy đến đây, chắc cũng không nghĩ đến sẽ có tình huống này. Ban đầu, chúng ta còn không hiểu vị “Đạo gia” này của chúng ta quay tới quay lui là muốn làm gì, bây giờ xem như đã rõ. Lệnh Hồ Thu liên tục biểu hiện khó xử trong chuyện chiến mã, hắn lập tức dây dưa việc muốn người ta giao ra thị nữ, giá cả đề ra cũng tăng lên. Khi Lệnh Hồ Thu từ chối, hắn lại lập tức yêu cầu kết bái huynh đệ với người ta. Vừa gặp mặt đã từ chối hai lần, lần này nếu từ chối nữa, còn nói gì là kết giao bằng hữu. Đây còn không tính là bị hắn bức kết bái huynh đệ sao? Vị “Đạo gia” này của chúng ta lợi hại thật.”
Ba người không giống Công Tôn Bố của Ngũ Lương Sơn. Thực lực môn phái bày ở chỗ này, mà hình thức phụ thuộc lại không giống nhau, bình thường cũng sẽ không như Công Tôn Bố gọi Ngưu Hữu Đạo là “Đạo gia”. Bây giờ có thể gọi “vị Đạo gia này của chúng ta”, xem như bọn họ đã thật sự bội phục.
Hạ Hoa cũng gật đầu: “Lệnh Hồ Thu đã không đồng ý ngay từ ban đầu, bây giờ kết bái huynh đệ, huynh đệ kết bái có phiền phức nhờ hỗ trợ, Lệnh Hồ Thu là đại ca kết bái, chỉ sợ không tiện từ chối. Nói tới nói lui, lượn quanh một vòng cũng là chuyện chiến mã, nhưng vì đạt được mục đích, đảo mắt điều chỉnh lại phương pháp mà thôi.”
Phí Trường Lưu nói: “Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh. Vì sao Lệnh Hồ Thu lại không đến bái phỏng chúng ta? Ngưu Hữu Đạo giết Yến sử lan truyền khắp thiên hạ, y chú ý cũng là chuyện tất nhiên, nhưng ta nghĩ y còn có suy nghĩ khác.”
Hai người khác đều hiểu ý trong lời nói của y. Lệnh Hồ Thu chắc chắn đã nhìn trúng một giá trị nào đó của Ngưu Hữu Đạo. Nếu không, y sẽ không đến nhà, cũng không dễ dàng kết bái.
Trịnh Cửu Tiêu nói: “Nhìn ý của Ngưu Hữu Đạo, chuyện chiến mã đã như lửa cháy sém lông mày, cục diện cân bằng đã bị đánh vỡ, cũng không còn cách nào tiếp tục trốn tránh. Hắn rốt cuộc đứng ngồi không yên. Nếu không, hôm nay cũng không gọi chúng ta đến bàn việc này. Xem ra, hắn muốn đích thân ra tay.”
Hạ Hoa cười nói: “Là chuyện tốt. Người của chúng ta liều chết liều sống ở nước Tề, người này ngược lại tốt rồi, trốn ở đây một lòng thanh tu, không màng thế sự. Bên phía nước Tề muốn dựa vào man lực để giải quyết sự việc là không thể nào. Nếu hắn có thể rời núi, đây cũng là điều mà ta chờ mong. Các ngươi cũng thấy rồi đấy, thủ pháp làm việc của hắn rất lợi hại.”
Ánh mắt Phí Trường Lưu nhìn về hướng quận thành: “Không bao lâu nữa, Thiên Ngọc Môn chắc chắn cũng sẽ biết việc hắn kết bái với Lệnh Hồ Thu, xem như hắn đeo thêm một quả cân nữa. Thiên Ngọc Môn sẽ không dám tùy tiện động đến hắn.”
Hạ Hoa cười một tiếng: “Chuyện này cũng là chuyện tốt đối với chúng ta. Ít ra, bây giờ hắn đang đứng cùng một phe với chúng ta chống lại Thiên Ngọc Môn. Một khi lợi ích bên này mở rộng, đấu tranh lợi ích nội bộ sẽ không cách nào tránh khỏi. Thiên Ngọc Môn có chỗ dựa là Quận vương Dung Bình, mà người này lại có ảnh hưởng không nhỏ đối với Quận vương, chúng ta đoàn kết cùng một chỗ là rất cần thiết.”
Hai người nghe xong đều gật đầu, biểu hiện sự đồng ý.
Mọi người đều biết rõ, muốn đặt chân ở đây, bức bách ngược trở lại Thiên Ngọc Môn cường thế, ba phái không thể rời khỏi Ngưu Hữu Đạo có lực ảnh hưởng đối với Thương Triều Tông. Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn, Thương Triều Tông không có khả năng tùy tiện nghe theo Thiên Ngọc Môn loại đi ba phái. Mà Ngưu Hữu Đạo cũng không thể rời khỏi sự ủng hộ của ba phái, hắn cần ba phái cung cấp sự bảo vệ an toàn.
Tương tự, bọn họ tin rằng Thương Triều Tông cũng cần có Ngưu Hữu Đạo cầm đầu bên này để cân bằng lực ảnh hưởng của Thiên Ngọc Môn. Không có một thế lực thế tục nào có thể tiến hành đối kháng với thế lực tu hành, ngay cả triều đình của các quốc gia cũng không thể không lợi dụng các đại môn phái cản tay nhau. Nếu cản được, bọn họ đã không làm như vậy. Bây giờ, chỉ sợ ngay cả Hoàng đế cũng phải ăn bữa nay lo bữa mai.
Trên thực tế, Ngưu Hữu Đạo đã phát huy tác dụng, tiến hành áp chế nhất định đối với lực ảnh hưởng của Thiên Ngọc Môn. Nếu không, hai quận sẽ không có cục diện như ngày hôm nay.
Bây giờ không thể so sánh với khi phụ thuộc vào Tống gia. Ba phái ở Tống gia là quan hệ cạnh tranh, mà ở đây là lợi ích nhất trí, không thể không đoàn kết với nhau, sớm bỏ qua những mâu thuẫn trước kia.
“Haha, Vương gia, xem ra Đạo gia muốn xuất sơn, chuẩn bị đích thân ra tay trong chuyện chiến mã rồi.”
Bên trong quận thủ phủ, sau khi nghe Thương Thục Thanh báo lại, Lam Nhược Đình có chút hưng phấn nói với Thương Triều Tông.
Thương Triều Tông đang xem bản đồ, hai mắt cũng tỏa sáng, gật đầu nói: “Không nghĩ đến lại nhanh như vậy. Vừa mới nói chuyện, Đạo gia đã ra tay ngay chỗ Lệnh Hồ Thu. Nhìn tình huống, Đạo gia muốn đích thân đến nước Tề. Bổn vương thật sự rất chờ mong.”
Nghe xong, Thương Thục Thanh bên cạnh khó hiểu hỏi: “Ca, các người có phải đã nói gì với Đạo gia hay không?”
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau. Thương Triều Tông quay sang, thở dài nói với em gái: “Thanh nhi, muội cũng biết tình huống rồi đấy. Các môn phái kéo dài lâu như vậy, vẫn chưa đưa ra được câu trả lời chắc chắn về chuyện chiến mã, vẫn một mực suy đoán mập mờ. Ta biết bọn họ đang gặp khó khăn. Đưa được chiến mã ra khỏi nước Tề sao dễ dàng như vậy chứ. Bọn họ không chịu nói rõ, chính là không muốn nói mình vô năng. Chuyện này ta có thể hiểu.”
“Nhưng, Thanh nhi, mọi việc không thể kéo dài được nữa. Ta và tiên sinh đã suy tính qua, dựa theo thế cục này, cùng lắm cũng chỉ kéo dài được hai năm. Phiền phức lớn chắc chắn sẽ đến. Thật ra, ta vẫn luôn muốn tìm Đạo gia để nói chuyện này, nhưng Đạo gia vẫn luôn bế quan tu luyện, không để cho người ta tùy tiện quấy rầy, nên ta vẫn không có cơ hội thích hợp để mở miệng. Hôm nay Đạo gia đích thât chạy đến, ta và tiên sinh tất nhiên phải tố khổ rồi. Uy hiếp sắp đến, cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh tu của hắn, tin rằng hắn sẽ để việc này trong lòng, chỉ là ta không nghĩ đến hắn lại phản ứng nhanh như vậy thôi.”
Thương Thục Thanh cũng không nghĩ đến chuyện bên trong lại như vậy, có vẻ sốt ruột: “Ca, Thiên Ngọc Môn phí hết sức lực, ba phái cũng xuất thủ, bốn nhà liên hợp lại, thực lực mạnh như thế, có khó khăn nào mà không giải quyết được chứ, tại sao mọi người lại để cho Đạo gia làm? Chẳng lẽ mọi người không biết để Đạo gia đến nước Tề làm việc sẽ rất nguy hiểm sao? Chư hầu thiên hạ muốn chiến mã của nước Tề nhất định không chỉ có một nhà chúng ta. Nước Tề chính là nơi sóng gió tụ hợp, xoay vần, để Đạo gia đến đó, quá nguy hiểm rồi.”
Lam Nhược Đình trầm ngâm nói: “Nếu không khó, các phái đã làm xong rồi. Nếu không khó, chúng ta cũng không mong Đạo gia rời núi. Quận chúa, các phái vẫn không cho chúng ta được tin tức chính xác, điều này nói rõ bọn họ vẫn chưa có đầu mối, khiến chúng ta không thể thực hiện kế hoạch tiếp theo. Tình thế bức bách, không thể kéo dài được nữa. Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Cho dù hôm nay Đạo gia không đến, ta và Vương gia cũng chuẩn bị khi mọi việc được khuếch trương thì đến tìm Đạo gia nói chuyện. Ý của Mông soái cũng chính là như vậy.”
“Haiz, đến nước Tề cố nhiên nguy hiểm rồi, nhưng Quận chúa cũng đừng xem thường Đạo gia. Ta và vương gia ký thác hy vọng vào Đạo gia cũng không phải là không có nguyên nhân. Chúng ta từ kinh thành thoát hiểm đến nay, sau đó cưới được Vương phi, mượn binh quận Quảng Nghĩa, đặt chân lên huyện Thương Lư, liên hợp với Kim Châu, đánh xuống quận Thanh Sơn, lấy được đại quyền của hai quận, khiến cho Thiên Ngọc Môn đồng ý giảm thuế để phát triển hai quận, còn có những chuyện khác nữa. Bổn sự và năng lực mà Đạo gia thể hiện, chắc không cần ta phải nói nhiều nữa. Nếu như nói mấy phái không giải quyết được chuyện này, chúng ta không gửi hy vọng cho Đạo gia thì biết gửi cho ai nữa đây? Tìm thế lực khác tham gia vào, chỉ sợ Thiên Ngọc Môn là người đầu tiên không đồng ý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT