Lại thêm giữa hè một năm nữa, đảo mắt đã là một năm sau.
Thác nước đổ xuống từ trên vách núi, trên tảng đá dưới thác nước, một bóng người đắm chìm vào trong màn nước không nhúc nhích.
Hắc Mẫu Đơn phi thân đến, quát lên, "Đạo gia!"
Bóng người trong màn nước đột nhiên chớp động, bắn lên thuận theo dòng nước đổ xuống.
Đi ngược dòng nước, tốc độ rất nhanh, không làm nổi lên bất cứ bọt nước dị thường nào.
Người trong màn nước rút kiếm, ầm! Trên thác nước bọt nước nổ tung, một bóng người rút kiếm chỉ lên trời, xông ra khỏi dòng nước.
Lăng Không Cuốn, trường kiếm trở vào vỏ, người lại chuyển hướng tung bay xuống, rơi vào bên cạnh Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn sững sờ, dòng nước đổ xuống khổng lồ như thế, sao lại cảm thấy như không có sức cản gì với vị này.
Trên người bốc lên khí nóng hừng hực, Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm hỏi: "Chuyện gì?"
Hắc Mẫu Đơn trả lời: "Chuyện mà ngài kêu ta đi hỏi, không phải thám tử gì đâu, mà là bây giờ nhân khẩu của quận Thanh Sơn tăng đột biến, khách thương tụ tập, bên này cách quận thành không tính quá xa, thỉnh thoảng có người xông nhầm tới là rất bình thường. Vương gia nghe nói quấy rầy Đạo gia thanh tu, đã sai người gấp gáp chế tạo ra một số bi văn cấm thông hành, quay đầu sẽ cho người đứng gác xung quanh."
Thì ra là thế! Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, trước đó nghe Viên Cương đề cập tới, nói luôn có người có ý đồ xâm nhập bên này, hắn bèn hỏi thử xem sao.
"Nghe ngươi nói vậy, bây giờ quận Thanh Sơn rất sầm uất ư?" Ngưu Hữu Đạo hỏi.
"Sầm uất lắm!" Hắc Mẫu Đơn gật đầu đáp: "Quả thực rất sầm uất ạ, trước sau một năm khác biệt quả thực là khác nhau một trời một vực."
"Sau khi Vương gia áp dụng tân chính, lưu dân bốn phương nghe hỏi mà đến, nhân khẩu hai quận bỗng gia tăng bảy tám lần, đất cày bỏ hoang trước kia ở quận Thanh Sơn phần lớn đã được khai khẩn trở lại. Vương gia giữ lại lưu dân, vì để lưu dân yên ổn cuộc sống thực sự cư ngụ lại ở hai quận, chẳng những phân chia ruộng đồng, còn cố ý thông qua 10 vạn kim tệ, triệu tập một số lượng lớn người đọc sách về làm tiên sinh dạy học, thành lập trường học miễn phí ở các nơi trong hai quận, để tất cả lưu dân đều có đất đai trồng trọt, tất cả đám nhỏ của lưu dân cũng có thể đi học. Bây giờ xung quanh vị trí đồng ruộng và trường học, từng thôn xóm nhanh chóng hình thành ngay tại đó, theo như nói của Lam Nhược Đình, chỉ cần gia nghiệp ở đây, nếu không bị buộc bất đắc dĩ, những lưu dân này sẽ không tuỳ tiện rời khỏi hai quận nữa."
"Mà số lượng lớn nhân khẩu tụ tập, thêm nữa là thuế thương được miễn giảm, hấp dẫn thương hộ bốn phương tụ tập đến, ngược lại thương hộ còn thuê mướn một số lượng lớn lưu dân về làm việc. Bây giờ quận Thanh Sơn thật sự là xưa đâu bằng nay, nội thành quá náo nhiệt, có điều cũng có phiền phức, quá nhiều người, cửa hàng không đủ dùng, những thương hộ kia lại có nhu cầu. Lam tiên sinh đang đàm phán với những thương hộ kia."
Hắc Mẫu Đơn: "Vương gia chuẩn bị xem quận thành hiện tại như nội thành, lấy nội thành làm trung tâm, tiếp tục mở rộng ra ngoài năm dặm xung quanh, rồi xây dựng một tòa thành khác bên ngoài."
Mở rộng ra ngoài năm dặm xung quanh? Ngưu Hữu Đạo hơi kinh ngạc, "Y lấy đâu ra tài lực lớn như vậy chứ?”
Hắc Mẫu Đơn: "Cho nên Lam tiên sinh mới phải đàm phán với đám thương hộ kia, chuẩn bị cung cấp miễn phí đất đai ngoại thành cho những thương hộ kia xây dựng cửa hàng, chẳng qua điều kiện tiên quyết chính là, muốn những thương hộ kia bỏ vốn ra xây dựng tu sửa tường thành ngoại thành, căn cứ vào độ dài của tường thành xây dựng được, để suy xét lấy được nhiều hay ít đất đai miễn phí trong thành, làm như vậy có thể sắp xếp ổn thỏa cho những lưu dân trong thời gian ngắn không cách nào sắp xếp ổn thỏa được, giúp họ tìm được công ăn việc làm nuôi sống gia đình. Nghe nói cũng gần xong xuôi rồi, chỉ còn một số mâu thuẫn xung đột về mặt ích lợi vẫn còn đang thương thảo."
Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Đây đều là chính kiến của Lam Nhược Đình à?"
Hắc Mẫu Đơn gật đầu: "Hình như là vậy, chuyện về nội chính, hình như Vương gia đều uỷ quyền cho Lam Nhược Đình, Vương gia chủ yếu vẫn nắm bắt về mặt quân vụ."
"Lam Nhược Đình này quả thật là một nhân tài, bút tích lớn thật!" Ngưu Hữu Đạo hơi xúc động một tiếng, suy nghĩ lại bay đến Bắc Châu bên kia.
Hắn tĩnh tu trong này, gần như chưa từng hỏi đến chuyện của hai quận, ngược lại hắn hơi chú ý đến chuyện của Bắc Châu bên kia.
Theo tin tức báo về, bút tích của Thiệu Bình Ba bên kia ngày càng lớn, trắng trợn lôi kéo kẻ sĩ thông thái và thợ khéo, trong loạn thế này lại muốn khơi thông thủy lợi rõ ràng cho toàn bộ Bắc Châu, nghe nói trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, hiệu quả phi phàm, nhân khẩu cũng gia tăng đột biến giống như vậy.
Có vẻ như Thiệu Đăng Vân đã giao cho Thiệu Bình Ba quyền lực càng lớn, khiến cho Thiệu Bình Ba ít đi rất nhiều cản trở.
Bây giờ Thiệu Bình Ba để ý quân vụ bên trên, bên dưới làm chủ nội chính, năng lực phi phàm, dựa vào thủ đoạn cao siêu và năng lực quản lý, hơn một năm ngắn ngủi gần như khiến toàn bộ Bắc Châu hoàn toàn thay đổi, thực lực của toàn bộ Bắc Châu đang lấy phương hướng của quả cầu tuyết nhanh chóng tăng lớn, gần như là trực tiếp hấp dẫn nhân lực và tài lực xung quanh về lợi dụng, khiến cho mấy châu xung quanh rất khổ sở và rất khó chịu, nhưng lại không có cách nào tóm được Bắc Châu.
Về phương diện năng lực này, bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không thể không thừa nhận, hắn kém xa Thiệu Bình Ba.
Chính vì vậy, việc Bắc Châu thay đổi làm cho Ngưu Hữu Đạo mơ hồ thấy lo lắng, thực lực Bắc Châu càng mạnh, thì có nghĩa là Thiệu Bình Ba có thể sử dụng thế lực của giới tu hành càng lớn.
Bắc Châu bên kia truyền tin về nói, năng lực của Thiệu Bình Ba làm cho Đại Thiền sơn vô cùng coi trọng, tăng thêm cao thủ bảo vệ Thiệu Bình Ba.
Lấy lại tinh thần, mắt nhìn Hắc Mẫu Đơn thuật lại đến tinh thần phấn chấn, Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng lên mỉm cười một cái, phát hiện nữ nhân này không giống với lúc trước, dần dần quan tâm tới những thứ này, nếu không không thể nói một cách rõ ràng có đạo lý như vậy.
"Viên Cương đâu?" Ngưu Hữu Đạo hỏi một tiếng.
Hắc Mẫu Đơn: "Hình như đến xưởng khí tượng bên kia rồi ạ, gần đây y rất chăm chỉ tới chỗ Công Tôn Thiết Ngưu bên kia."
Ngưu Hữu Đạo im lặng một lát, chợt xua tay nói: "Rất lâu không có rời núi, đi, đến quận thành nhìn xem."
Hắc Mẫu Đơn lập tức đến ba phái mời một số cao thủ đến hộ vệ.
Vừa đến gần quận thành quận Thanh Sơn, Ngưu Hữu Đạo đã lâu không rời núi lập tức cảm nhận được bầu không khí khác biệt.
Trên đường người lui tới nối liền không dứt, xe ngựa kéo nườm nượp qua lại chỗ nào cũng có, có tiểu lại đang đo đạc ở ngay ngoài thành, phác họa, đánh cọc gỗ định vị, xem ra chuyện mở rộng thành đã là lửa sém lông mày.
Tiến vào thành, tùy tiện đi tới, đầu đường khắp nơi rộn rộn ràng ràng, tiếng ồn ào không dứt bên tai, so với đường phố vắng vẻ lúc đầu, Ngưu Hữu Đạo xém chút cho rằng mình đi lộn chỗ.
Mặc dù rất nhiều người quần áo rách rưới không có thân phận, thậm chí còn có rất nhiều người cầm bát ăn xin, nhưng thật sự rất khác biệt so với lúc trước.
Khắp nơi đều là người, khiến Ngưu Hữu Đạo thanh tu đã lâu không thích ứng lắm, cũng mất hứng thú tiếp tục đi thăm thú xung quanh, trực tiếp đến thủ phủ quận.
Thân vệ của Thương Triều Tông biết hắn, kêu thủ vệ cản đường lui ra, đích thân đưa Ngưu Hữu Đạo đi vào.
Đi vào bên ngoài Nghị Sự đường, nghe thấy tiếng thảo luận của Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình ở bên trong.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn cản một cái, kêu thân vệ tạm dừng thông báo, ở bên ngoài nghiêng tai lắng nghe.
Bên trong vang lên tiếng của Lam Nhược Đình, "Vương gia nhìn chỗ này, mặt phía Nam của hải cảng đúng là ưu thế của chúng ta, nếu gặp phải tình huống bị phong tỏa xung quanh, là đường tắt để đưa vật tư vận chuyển vào thành theo đường biển, đối với thương khách mà nói cũng là thuận lợi rất lớn, đề nghị đồng bộ phương thức mở rộng thành cùng với hải cảng bên này, xây dựng một tòa thành gần bên cạnh hải cảng, thuận tiện cho thương hộ dễ dàng vận chuyển và dự trữ vật tư…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT