Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuống đình viện Đàm Diệu Hiển ra ngoài đọc sách trở về.

Đóng cửa sân lại, y vội vàng đi vào trong, Lục Thánh Trung sớm đã ở trong nội đường chờ y, vừa thấy liền hỏi: “Thế nào?”

Đàm Diệu Hiển khẽ gật đầu, ngồi xuống cạnh bàng lấy phiến lá kẹp trong trang sách ra, vui vẻ nói: “Có hồi âm rồi.”

Lục Thánh Trung: “Tốt quá! Mau lấy ra xem thử!”

Đàm Diệu Hiển nâng lá cây cẩn thận dịch nội dung trên đó, giảm bớt những lời lẽ nhớ nhung không để lộ cho Lục Thánh Trung: “Liễu Nhi hỏi tại sao phải đi, nàng không ra ngoài được, nha hoàn bên cạnh đều là người đại ca nàng phái tới giám sát nàng, haizz...” Nội dung phía sau không nói tiếp nữa.

Lục Thánh Trung kinh ngạc: “Chỉ như vậy thôi? Hết rồi à?”

Đàm Diệu Hiển lắc đầu, ấp úng.

Lục Thánh Trung sốt ruột: “Hẳn Đàm huynh cảm thấy ta không thể tin?”

Nghe gã nói vậy, Đàm Diệu Hiển vội khoát tay, lúng túng nói: “Liễu Nhi, chỉ cần có thể xử lý hạ nhân bên người, nàng có thể nghĩ cách lén ra khỏi phủ thứ sử, nàng bảo ta... bảo ta nghĩ cách kiếm chút thuốc mê cho nàng.”

“...” Lục Thánh Trung im lặng, chợt cười ha ha, phát hiện vị Thiệu tiểu thư này thật đúng là diệu nhân, vậy mà cũng nghĩ ra cách hạ dược người bên cạnh, xem ra sách lược của mình đã có hiệu quả, đem chuyện rời khỏi Bắc Châu gặp nhau lần cuối ra uy hiếp quả nhiên đã khiến vị đại tiểu thư kia sốt ruột, ngay cả cách này mà cũng nghĩ ra được.

Nếu Thiệu tiểu thư này thật sự có cách tự chạy ra vậy thì lại bớt cho mình không ít chuyện. Gã không ngờ Thiệu Liễu Nhi lại phối hợp như vậy, ngay cả cách đều đã nghĩ ra giúp nàng rồi, xem ra mò theo hướng Đàm Diệu Hiển này đúng là đánh bậy đánh bạ mà trúng lung tung.

Gã vỗ vai Đàm Diệu Hiển cảm thán nói: “Đàm huynh có phúc lớn, có thể thấy rõ Thiệu tiểu thư thật sự thích huynh.”

Đàm Diệu Hiển lộ vẻ cảm động lại sợ hãi: “Thuốc mê này ta biết kiếm ở đâu?”

Lục Thánh Trung vỗ vỗ bộ ngực: “Đàm huynh là quân tử lễ độ há có thể làm chuyện bỉ ổi này, việc ác cứ để ta làm đi.”

Đàm Diệu Hiển căng thẳng: “Thế này... thế này có được không?”

Lục Thánh Trung hỏi lại: “Hẳn là Đàm huynh không muốn gặp Thiệu tiểu thư? Thiệu tiểu thư tình thâm với huynh như vậy, vì huynh bất chấp như thế, huynh còn muốn nàng khổ đến khi nào? Nếu huynh cự tuyệt, bảo nàng làm sao chịu nổi? Haha, huynh là quân tử lễ độ, hẳn Thiệu tiểu thư là tiểu nhân sao?”

“Không không không, ta không phải có ý này!” Đàm Diệu Hiển vội khoát tay, y là loại thư sinh không rành thế sự, sao có thể là đối thủ của Lục Thánh Trung, chỉ một hai câu là đã bị dồn đến góc tường, quyết tâm liều mạng, kiên trì hỏi: “Dù Lý huynh tìm được thì làm thế nào để đưa vào trong chứ?”

Lục Thánh Trung cười quỷ nói: “Đã có đường dây liên lạc, tự nhiên có thể đưa vào, việc này cứ để ta lo.”

Đàm Diệu Hiển mặt mày cảm động: “Lý huynh đối đãi với ta như thế, Đàm mỗ thật sự không thể báo đáp!”

Lục Thánh Trung mặt mày nghiêm nghị: “Quân tử kết giao nhạt như nước, nói gì chuyện báo đáp không báo đáp? Cách làm người của Đàm huynh ta rất thích, ta muốn giúp huynh hoàn thành ước vọng. Có điều tương lai Đàm huynh đừng quên bà mai này, rượu mừng của huynh và Thiệu tiểu thư không thể thiếu của ta một chén đâu.”

Đàm Diệu Hiển ngượng ngùng, bị gã làm cho mơ màng, chờ đến ngày có thể sống chung cả đời với Thiệu Liễu Nhi.

“Được rồi, Đàm huynh, có một số việc cần hỏi Thiệu tiểu thư cho rõ ràng, không thể qua loa...” Lục Thánh Trung lại tiếp tục xui khiến.

Gã biết bất chấp chuyện này có thành hay không, Thiệu Liễu Nhi đã dùng cách này bỏ chạy ra khỏi phủ thứ sử thì chỉ có một lần cơ hội, một khi thất bại, là không thể nào có thêm cơ hội thứ hai. Gã cũng hơi lo Thiệu Liễu Nhi có thể thành công hay không nên vẫn quyết định hỏi thăm tình hình, giúp Thiệu Liễu Nhi mưu đồ cẩn thận một chút.

Sau khi dặn Đàm Diệu Hiển nên hỏi những gì, giúp đã giúp rồi, Lục Thánh Trung rời khỏi Đàm gia, đi giúp Thiệu Liễu Nhi chuẩn bị đồ.

Trong ngoài phủ thứ sử, nội ứng ngoại hợp, sau hai ngày liên lạc liên tục nắm rõ tình hình, Lục Thánh Trung ít lá bạc cuốn thành cây kim nhỏ, bên trong cuốn thứ Thiệu Liễu Nhi cần dùng, c ắm vào trong cuống lá Đàm Diệu Hiển chuẩn bị.

Lần này chuẩn bị không ít lá cây, nếu không sợ lượng thuốc không đủ, Thiệu Liễu Nhi lần này cũng vớt không ít lá cây.

Trong thư phòng, dưới ánh nến, Thiệu Liễu Nhi mở từng lá bạc bạc đổ bột phấn bên trong ra.

Vớt lá cây ba ngày, góp gió thành bảo, cuối cùng cũng tích lại được một túi bột phấn nhỏ.

Ra khỏi thư phòng, lại vẫy nha hoàn đến, ngày mai định cho người đi mua vài thứ đồ.

Nha hoàn hỏi muốn mua gì, Thiệu Liễu Nhi còn chưa nghĩ ra bảo nha hoàn tìm quản sự lấy thẻ bài ra ngoài trước, chờ ngày mai nghĩ kỹ thì có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.

Phủ thứ sử có quy củ riêng, hạ nhân không được tùy ý ra vào, ra ngoài phải báo lên để cấp trên cho phép...

Sáng hôm sau, Thiệu Liễu Nhi cố ý cho người đem một nồi canh đến, sau đó lại ngại nhiều quá, lấy cớ đại ca không cho lãng phí đồ ăn nên gọi toàn bộ hạ nhân đến cùng ăn chung.

Không lâu sau, bọn hạ nhân đầu ngã xuống trong nội đường.

Đây đúng là phòng ngày phòng đêm giặc nhà khó phòng!

Thiệu Liễu Nhi nhanh chóng ăn mặc cải trang thành hạ nhân, cách ăn mặc giống nam nhân, gương mặt trang điểm cho đen đi một chút, che bớt sự non nớt và thanh tú trực tiếp rời khỏi viện tử của mình, đi tới cửa hông phủ thứ sử, lấy thẻ bài cho phép của quản sự ra.

Hạ nhân không được phép ra vào từ cửa chính, hầu hết chỉ có thể ra vào ở cửa hông, cổng cũng có người kiểm tra.

Cho dù nhìn dáng vẻ của Thiệu Liễu Nhi dường như hơi lạ nhưng người phủ thứ sử đông đúc, thường gác cổng cũng không quen hết mặt, huống hồ hạ nhân ra ngoài cũng không phải việc gì lớn, cộng thêm trên tay đối phương có thể bài cho phép, gác cổng kiểm tra thẻ bài không vấn đề liền thả cho Thiệu Liễu Nhi đi.

Thiệu Liễu Nhi trong lòng căng thẳng sau khi dạo vài con phố mới thở phào nặng nề, nàng cũng rất căng thẳng, may mắn là hữu kinh vô hiểm.

Cũng may là nàng rất quen với tình hình phủ thứ sử, có thể ứng đối tự nhiên.

Đi vào con ngõ đã hẹn, một chiếc xe ngựa đang chờ nàng, sau khi xác minh xong, Thiệu Liễu Nhi chui vào xe ngựa.

Xe ngựa lập tức rời đi, ra khỏi thành trước tiên.

Cửa tiểu nông viện trong khu rừng ngoại thành, chiếc xe ngựa dừng lại.

Thiệu Liễu Nhi nhảy ra khỏi xe, tâm trạng kích động dẩy cánh cửa tiểu nông viện ra, nhìn thấy nam tử ăn mặc kiểu nông phu đứng ở tiểu viện, nàng vừa nhìn đã nhận ra là Đàm Diệu Hiển.

Đàm Diệu Hiển nghe thấy động tĩnh xe ngựa đã vội vàng nhìn chằm chằm cổng, vừa thấy người ăn mặc kiểu hạ nhân đẩy cửa đi vào y vừa liếc mắt đã nhận ra là Thiệu Liễu Nhi, trong nháy mắt kích động khó kìm lòng nổi.

Thiệu Liễu Nhi chạy nhanh đến như bay, nhớ nhung rất lâu thời khắc này đã hóa thành cái ôm rồi.

Đàm Diệu Hiển cũng kích động giang hai cánh tay ôm lấy nàng.

Hai người ôm chặt lấy nhau như hận không thể hòa tan vào nhau.

Hai trái tim cùng đập rộn lên, hai người ôm nhau không nói gì.

Trước kia chỉ nắm tay nhau, tình cảnh ôm nhau này chỉ dám tưởng tượng, sợ đạo đức ước thúc nên không dám đi quá giới hạn kia.

Lần đầu tiên ôm nam nhân như vậy, ngửi thấy mùi trên người nam nhân, Thiệu Liễu Nhi hơi ý loạn tình mê.

Đàm Diệu Hiển ôm lấy cơ thể mềm mại trong lòng, ngửi thấy mùi hương nữ tính trên người Thiệu Liễu Nhi cũng ý loạn tình mê.

Cuối cùng vẫn là Thiệu Liễu Nhi ngẩng đầu lên hỏi y: “Vì sao muốn rời đi?”

Đây cũng là nguyên nhân lần này nàng bất chấp tất cả để ra ngoài.

Nơi này không phải nơi nói chuyện, Đàm Diệu Hiển dắt tay nàng đi vào trong, đóng cửa nhà lại.

“Vì sao muốn rời đi?” Sau khi vào nhà, Thiệu Liễu Nhi một lần nữa đặt câu hỏi.

Đàm Diệu Hiển Hiển do dự mãi, đau khổ lắc đầu nói: “Liễu Nhi, ta cũng không muốn rời bỏ nàng, nhưng phủ thành Bắc Châu ta thật sự không cách nào đặt chân nữa, thư đường đã sa thải ta, trong thành cũng không ai dám mướn ta, gia cảnh của ta nàng cũng biết...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play