Sắc mặt hai người Hoàng, Lâm ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Bình Ba vô cùng phức tạp.

Lâm Hồ trầm giọng nói: “Ngươi không chết, Ngưu Hữu Đạo dẽ đưa Băng Tuyết các đến, đến lúc đó Đại Thiện sơn cũng đừng mong tốt hơn.”

Hoàng Đấu gật đầu: “Cho dù như lời ngươi nói, cho dù Đại Thiện sơn có mất đi Bắc Châu chí ít vẫn còn có cơ hội đông sơn tái khởi, bị Băng Tuyết các trừng phạt sẽ khiến Đại Thiện sơn gặp phải họa diệt môn!”

“Các ngươi sai rồi, hơn nữa còn sai rất lớn!” Thiệu Bình Ba đang vô cùng bình tĩnh đột nhiên hét lớn một tiếng, nói đến Ngưu Hữu Đạo, hiển nhiên khiến trong lòng hắn ta hơi khó kìm nén, hắn ta phất tay chỉ ra ngoài, tức giận nói: “Đây chẳng qua chỉ là Ngưu Hữu Đạo đang hư trương thanh thế mà thôi, gian tặc kia tuyệt đối sẽ không dám để Băng Tuyết các nhúng tay vào việc này! Khụ khụ...”

Sau đó là một trận ho khan liên tục, chỉ cần hơi tức giận là sẽ ho khan không ngừng, trong lòng bàn tay lại khạc ra tơ máu.

Thiệu Tam Tỉnh bên cạnh vội đưa tay tới, vỗ nhẹ sau lưng hắn ta, giúp hắn ta dừng ho.

Hai người Hoàng, Lâm nhìn nhau, đợi Thiệu Bình Ba ngừng ho khan, Hoàng Đấu nói: “Sao lại nói vậy?”

Hơi thở của Thiệu Bình Ba dần bình ổn lại, lại hỏi: “Các ngươi cho rằng hắn có giao tình gì đó với Đại Thiện sơn thì nhất định sẽ buông tha cho Đại Thiện sơn sao? Các ngươi cho rằng khi hắn giết ta rồi thì sẽ bằng lòng lưu lại hậu hoạn Thiệu gia này sao? Nếu như hắn thật sự có gan dẫn Băng Tuyết các đến thì chắc chắn sẽ không đi một vòng lớn như vậy chỉ để nhằm vào ta, hắn đều có thể đem tất cả những chuyện này cho Băng Tuyết các xử lý. Vì sao hắn không làm như vậy? Bởi vì hắn không dám! Chuyện đã náo loạn lớn thế này, nếu thật sự lôi của Băng Tuyết các vào, việc này một khi Băng Tuyết các nghiêm tra ra không đơn thuần chỉ là ta lợi dụng Băng Tuyết các, cái bẫy hắn đặt ra không phải là đang lợi dụng Băng Tuyết các sao?”

Hai người Hoàng, Lâm nghe vậy như có điều suy nghĩ.

“Cho nên, hắn chỉ dám lợi dụng Đại Thiện sơn đối phó với ta. Hắn làm ra hết thảy những chuyện này chỉ để hư trương thanh thế, cáo mượn oai hùm, chỉ là đang lợi dụng sức uy hiếp của Băng Tuyết các để tạo áp lực cho Đại Thiện sơn, muốn đẩy ta vào chỗ chết! Chỉ cần Đại Thiện sơn không giết ta, gian mưu của hắn sẽ tự phá, hắn chỉ có thể lặng lẽ rút đi, hắn chỉ đang hù dọa Đại Thiện sơn, tuyệt đối không dám làm lớn chuyện này nữa.”

Hai người Hoàng, Lâm xoắn xuýt, mặc dù đối phương có lý, nhưng lỡ như đây chỉ là những lời đối phương dùng để vùng vẫy giãy chết cầu xin đường sống thì sao? Đại Thiện sơn dám mạo hiểm như vậy sao? Nếu tiếp tục chấp hành pháp chỉ tông môn, nhưng ước lượng lại hậu quả mà Thiệu Bình Ba nói thì thực sự là rất nghiêm trọng, do đó khiến hai người hơi sợ ném chuột vỡ bình.

Hai người đã ý thức được, pháp chỉ tông môn này bọn hắn không thể nào chấp hành được nữa, nhất định phải xin chỉ thị rồi quyết định sau?

Thiệu Bình Ba thì tiếp tục thuyết phục: “Muốn giết ta rất đơn giản, ta cũng không thể chạy được! Đại Thiện sơn nếu không tin đừng ngại đánh cược một lần, xem thử gian tặc kia có dám làm to chuyện đến Băng Tuyết các không. Nếu dám, các ngươi cứ đẩy ta ra để bàn giao cũng chưa muộn!”

Tinh thần hai người Hoàng, Lâm run rẩy, bảo Đại Thiện sơn mạo hiểm đánh cược với người này? Lỡ như có gì bất trắc, ngươi trái phải đều chết, ngươi chỉ một thân một mình nhưng Đại Thiện sơn làm sao đây?

Thiệu Tam Tỉnh cũng đổ mồ hôi, có điều lão đã hiểu tại sao Đại công tử phải giết mẫu tử Nguyễn thị.

Tìm đường sống trong chỗ chết, không phải dồn bản thân vào tử địa mà là dồn mẫu tử Nguyễn thị vào tử địa!

Việc này hai người Hoàng, Lâm không thể làm chủ, bọn hắn nhìn nhau, một người vội đi xin chỉ thị cũng là muốn xác định thử chuyện mẫu tử Nguyễn thị là thật hay giả...

Phủ thứ sử, nội trạch Nguyễn thị, Thiệu Vô Ba đợi tin của mẫu thân và đệ đệ đã không còn động đậy, da thịt toàn thân biến thành màu đen, vết miệng còn dính vết máu màu đen, hai mắt trừng to, chết không nhắm mắt im lặng nằm trên mặt đất trong sảnh.

Ngoài sảnh, Thiệu Đăng Vân như con sư tử bị chọc giận, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, tay cầm trảm mã đao cùng kiểu với trảm mã đao của Anh Dương, Vũ Liệt vệ, đi tới đi lui, tức giận gào thét: “Ai làm! Mau bắt ra cho ta...”

Chung Dương Húc đứng ở cửa mặt mày ngưng trọng, có thể hạ độc ba mẫu tử này ở phủ thứ sử thì cần phải thẩm thấu sâu chừng nào trong phủ thứ sử chứ? Người bình thường không cách nào tiếp xúc được với đồ ăn thức uổng của ba mẫu tử này.

Rất nhanh, nhân viên lục soát xung quanh đến báo: “Đại nhân, phát hiện một nghi phạm, đã tự vẫn.”

Thiệu Đăng Vân xách đao nhanh chân đi tới, cả đám người theo sau, Chung Dương Húc cũng ở trong số đó, muốn xem thử chuyện gì xảy ra.

Cả đám bước vào trong một gian sương phòng, chỉ thấy một nha hoàn treo cổ trên một dải lụa trắng treo dưới xà nhà, cơ thể thẳng đứng chậm rãi đung đưa.

Thiệu Đăng Vân nhận ra nha hoàn này, Chung Dương Húc cũng nhận ra, trong phủ không ít người đều biết, nha hoàn này chính là nha hoàn tâm phúc thiếp thân của Nguyễn thị.

Chung Dương Húc tiến lên đưa tay lục soát, trên người vẫn còn hơi ấm, chưa chết bao lâu.

Gã cho người hạ thi thể nha hoàn xuống, thi pháp kiểm tra, không có bất kỳ ngoại thương gì, cũng không có gì dị thường, dường như thật sự chết do tự vẫn.

Chỉ chốc lát sau lại truyền đến tiếng cấp báo, cấp báo liên tiếp.

Ở hai nơi trong viện phát hiện hai cỗ thi thể, một nam một nữ, nữ cũng treo cổ xà nhà tự vẫn, nam uống thuốc độc tự vẫn.

Bên này lại vội vàng tiến vào xem xét, kết quả khiến cho người ta kinh ngạc, đó đều là hạ nhân tâm phúc bình thường hầu hạ Thiệu Đăng Vân.

Điều khiến Thiệu Đăng Vân dựng tóc gáy là, người chết nữ cách đây không lâu ở trong phòng công vụ xử lý công vụ còn rót trà cho ông và Nguyễn thị, không biết có liên quan đến việc Nguyễn thị trúng độc không, điều này khiến ông không thể không hoài nghi đồ mình uống có vấn đề không.

Tất cả tình thế trên hiện trường đều chỉ về một hướng, kẻ hạ độc thực sự là tâm phúc bên cạnh chủ nhân, những kẻ khác không thể nào tiếp xúc được đồ ăn thức uống của chủ nhân.

Thiệu Đăng Vân cầm trảm mã đao dần thở hồng hộc như trâu, bộ ngực phập phồng cực nhanh như đoán ra được gì đó.

Lâm Hồ chạy tới bên này, mời Chung Dương Húc đến dưới một gốc cây bên cạnh, thì thầm một lúc.

Sắc mặt Chung Dương Húc dần âm trầm, gã phát hiện ra mình đã bị Thiệu Bình Ba ăn mấy một quân rồi!

Gã chậm rãi quay đầu nhìn về phía gian phòng nam bộc tự vẫn người vào người ra kia, cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhân cái chết của mẫu tử Nguyễn thị. Thiệu Bình Ba đã lật bài ngửa với Đại Thiện sơn, nếu xong đời thì mọi người cùng xong đời, Thiệu Bình Ba ta mà chết, Đại Thiện sơn ngươi cũng phải chịu cái giá đau đớn khó chấp nhận!

“Ta còn tưởng Ngưu Hữu Đạo ra tay độc ác, không cho ai con đường sống, ai ngờ vị kia còn độc ác hơn. Ngưu Hữu Đạo âm tàn, vị kia ngoan độc vô tình! Hai tên này đều chẳng phải kẻ hiền lành gì, đều là nhân vật lật tay thành mây trở tay thành mưa, mà kẻ nào cũng nắm lấy Đại Thiện sơn chúng ta ra để đọ sức, chuyện này là thế nào chứ... Haizz! Giang sơn mỗi đời đều có nhân tài, vậy mà một lúc gặp được hai tên, xem ra chúng ta thật sự già rồi!” Chung Dương Húc khẽ thở dài, không ngờ Thiệu Bình Ba lại có thể nghĩ ra chiêu tìm đường sống từ chỗ chết, đúng thật là “tuyệt chiêu”!

Nếu không phải Thiệu Bình Ba vạch rõ ra để uy hiếp, gã không thể nghĩ tới điều này.

Có điều gã cũng có thể lý giải, Thiệu Bình Ba đã bị dồn vào đường cùng, nếu không dù thế nào đi nữa cũng sẽ không dám gánh cái thanh danh này.

Lâm Hồ thử hỏi: “Sư bá, làm sao bây giờ, bên đại công tử có động thủ nữa không?”

“Tạm thời đừng động, cứ khống chế lại, chờ tông môn bàn bạc rồi định đoạt vậy!” Chung Dương Húc thổn thức lắc đầu, khoát tay, chuyện đột nhiên bị Thiệu Bình Ba xoay chuyển ra thế này, việc này một mình gã không dám làm chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play